Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Xem Thường Ta? Ngài Đủ Khả Năng?

Chương 12: vị lang quân này là người tốt .

Chương trước
Chương sau
Nhận được sự đồng thuận của Ân Điển, binh lính ra phía ngoài báo lại với đội người tháp tùng cống vật của bộ lạc Thừa Khuất.

- Một trong những chủ soái của chúng ta đang cùng tuỳ tùng tắm rửa chỗ lều kia. Chủ soái nói rằng nếu có việc muốn diện kiến thì mời ngài cùng vào đó.

Nghe được lời nói, vài người trong đám tháp tùng bắt đầu bàn tán, họ lo sợ cho trưởng nữ của tộc mình là nhiều, số khác lo lắng cho số phận bản thân nhiều hơn.

- Tắm cùng tuỳ tùng...? Trời ơi loại người gì vậy?

- Rồi trưởng nữ sẽ phải gả cho một người như thế nào?

Khả Na- trưởng nữ bộ lạc Thừa Khuất trong lòng có chút bề bộn và sợ hãi, xong cũng trấn an bản thân và đám người đang nhốn nháo phía sau.

- Đây vốn là việc ta nên làm để giữ mối quan hệ tốt giữa An Nam và Thừa Khuất, các ngươi im miệng hết đi.

Trưởng nữ tộc Thừa Khuất là Khả Na mang trái tim bấn loạn bước vào, bầu không khí đẫm hơi nước khiến bản thân cô có chút choáng váng. Đập vào mắt cô là hình bóng hai nam nhân đang tay trong tay ôm ấp.

-Ch-chuyện gì thế này.

Ánh mắt Ân Điển rời khỏi khuôn mặt của Liễu Lan Đình, sắc lạnh quay qua. Hừ giọng.

- Vô lễ!

Khả Na lúc này mới hồi hồn vội quỳ xuống hành lễ với Ân Điển.

- Tại hạ là trưởng nữ của bộ lạc Thừa Khuất, theo lời mẫu thân tới đây hầu hạ tướng quân An Nam.

- Hầu hạ?... trông chúng ta giống thiếu người hầu hạ sao?

Nói đoạn Ân Điển kéo nửa người của Liễu Lan Đình trồi lên mặt nước, thiếu niên kia cũng rất phối hợp mà vòng tay ôm cổ Ân Điển, áp trán.

Đối với lời nói của Ân Điển, Khả Na lại càng hốt hoảng. Cô quỳ xụp xuống, dập đầu xuống nền nhà. Cất giọng khóc nấc lên mà cầu xin.

- Tâu tướng quân, nô gia nguyện ý dùng thân mình đánh đổi bình yên cho bộ lạc Thừa Khuất, thỉnh tướng quân để cho làng được bình yên.

Đúng lúc này bên ngoài doanh trại có tiếng hô.

- Mừng tướng quân trở về.



Khả Na nghe thấy thoát ngẩn người ra, đôi mắt to tròn ngơ ngẩn nhìn Ân Điển và Liễu Lan Đình ôm bụng cười muốn nội thương trước mặt. Đây là vừa đến tiếp kiến đã bị người ta chọc cho một vố rồi?

- Có chuyện gì mà ồn ào thế?

Cẩn Duật vén màn bước vào, Ân Điển cười rồi mở miệng trêu chọc hắn.

- Sứ giả bộ lạc Thừa Khuất diện kiến, nghe đồn muốn dùng thân cầu hoà với tướng quân An Nam.

Tiêu Cẩn Duật nghe xong chưa kịp phản ứng thì Nam Án nghe có náo động cũng từ lều của mình bước ra, trên người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt pha trắng. Được đà, Cẩn Duật kéo cậu vào lòng, từ đâu rút ra một cây trâm cài lên búi tóc cậu.

- Bổn tướng quân đã là người có thê tử , sao có thể tiếp nhận nữ nhân một cách bừa bãi?

Trước biểu cảm méo mó của Khả Na, ba thiếu niên lại được cả một trận cười lớn.

- Chủ nhân, xin người thả nô ra. Quý nữ đây ít nhiều cũng là đại diện cho một bộ lạc, nên giữ lễ tiết một chút.

-Ch-chuyện này là sao?

Khả Na lắp bắp. Cô ngước đôi mắt lên nhìn Cẩn Duật và Nam Án bên cạnh.

- Trưởng nữ Thừa Khuất, chúng ta chỉ là hành quân ngang qua biên giới của tộc các ngươi, không có ý giao chiến.

Cẩn Duật nói xong cậu liền tiếp lời.

- Thỉnh trưởng nữ truyền lời lại cho tộc trưởng tộc Thừa Khuất, tấm lòng của người ấy chúng ta xin nhận. An Nam Quốc và Thừa Khuất luôn giữ mối giao hảo tốt, con cái là lộc trời ban, đa tạ trưởng tộc có lòng. Đã để trưởng nữ phải cực khổ rồi.

Đến lúc này Khả Na gần như vỡ oà mà bật khóc, cũng dễ hiểu thôi, tưởng chừng bản thân nguy đến nơi, phải trao cái ngàn vàng cho người mình không yêu ai mà chẳng sợ hãi. Chẳng hiểu thế nào cô bé lại vòng tay ôm chặt chân Nam Án mà gào mãi. Liễu Lan Đình đã rời bể tắm từ lúc nào, gỡ con bé đang khóc nức nở kia ra khỏi người cậu. Tuỳ ý châm chọc một câu.

- Nam lang quân thật tài giỏi, đối nội đối ngoại đều thông thạo, lại rất biết cách đoán tâm ý người khác.

Đối với lời này cư nhiên khiến Nam Án không thoải mái, những chức vị tất cả mọi người đều cao hơn cậu, chỉ đành cắn răng nhịn.

- Liễu lang quân quá lời, việc đối nội đối ngoại nô không quản được. Cảm phiền lang quân tiếp đãi vị quý nữ này.

Đến lúc này Khả Na đã khóc mệt mà thiếp đi bên chân Nam Án. Cho đến buổi sáng hôm sau nhóm Cẩn Duật phải lui lại một ngày hành quân, cử ra một đội hộ tống trưởng nữ Khả Na về lại tộc.

- Quý nữ bộ lạc Thừa Khuất ăn khoẻ thật.



Cậu vừa kiểm kê lương thực vừa lẩm nhẩm. Nghĩ lại cảnh tượng Cẩn Duật kéo cậu vào lòng gọi cậu một tiếng phu nhân cho đến giờ vẫn khiến cậu phải đỏ mặt.

-Nam lang quân, có thư từ thủ lĩnh bộ lạc gửi tới.

Quân binh tháp tùng trưởng nữ Khả Na vừa quay về đã sốt sắng tới chỗ cậu, đem đến một cuộn tre. Nam Án ngạc nhiên nhìn người lính chạy tới.

- Có thư hồi âm, sao không đưa cho tướng quân lại đưa cho ta?

- Khởi bầm lang quân, đó là chỉ thị của trưởng nữ bộ lạc Thừa Khuất, Khả Na.

Nữ nhân thật dễ xúc động, chỉ vì một câu nói " trường nữ đã cực khổ rồi" của cậu mà lưu tâm. Nam Án đỡ lấy ống tre từ tay binh lính, mở ra xem. Trong thoáng chốc cậu bất ngờ, hớt hải chạy đi tìm Cẩn Duật.

Cẩn Duật đang duyệt binh thấy cậu hớt hải chạy tới, liền quay qua tiếp đón.

- Quân sư hôm nay nhớ ta hay sao lại cuống cuồng đi tìm vậy.

- Nô!

Lời tới miệng chưa kịp thông báo thì câu nói của hắn khiến cậu nghẹn một họng chữ. Lúc sau Nam Án mới bình ổn trình lại cuộn tre cho hắn.

- Hửm.?

Đọc xong đến Cẩn Duật cũng không tin vào mắt mình. Ân Điển thấy hắn đứng đọc cái gì đó mà đơ ra. Liền như mũi tên lao tới tát đầu hắn một cái " bốp".

- Ngươi đang đọc xuân cung đồ* hay gì mà chăm chú vậy?

* xuân cung đồ: sách hoặc tranh ảnh dạy nam nữ xưa chuyện giường chiếu.

- Ngươi xem bổn công tử có phải bị hoa mắt không?

"Hử?" Ân Điển ngó vào đọc, xong cũng đơ cả người.

Trong thư truyền tới viết: " Đa tạ các vị tướng quân đã rộng lượng cho bộ lạc Thừa Khuất một con đường sống, đối với lời dạy bảo của tướng quân ta thân làm tộc trưởng bộ lạc Thừa Khuất thật sự thấy hổ thẹn. Con cái là lộc trời ban, kẻ làm mẫu thân như ta cũng như đứt từng khúc ruột khi phải cống nạp con gái mình đi. Tuy nhiên nghe lời tướng quân khuyên bảo đã khiến kẻ thấp cổ bé họng như ta phải suy nghĩ lại. Thiết nghĩ một vị tướng quân anh minh như thế sau này có thể dẫn dắt tốt chúng dân. Bộ lạc Thừa Khuất xin được phép hạ mình trở thành nước chư hầu của An Nam Quốc. "

Bộ lạc Thừa Khuất trăm năm không khuất phục nay đã hạ mình làm chư hầu cho An Nam Quốc? Tin này một khi loan ra sẽ gây trấn động cho xem. Thư tình báo cũng được gửi về triều đình, có lẽ sẽ sớm có người của hoàng thất đến bộ lạc Thừa Khuất kí kết mối quan hệ song phương giao hảo, hợp tác thuận lợi. Điều này vô hình chung mở rộng bản đồ địa lí của An Nam Quốc, đồng thời tạo thêm một con đường giao thương cho các doanh nhân tại An Nam Quốc, thêm nguồn tài nguyên mới.

Tin vui ập tới khiến cả nhóm Tiêu Cẩn Duật giữ tâm trạng hồ hởi tới tận khi cả đoàn dừng chân tại cổng thành Nam Dương.
Chương trước
Chương sau