Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 303: Bảy Ngày Mất Hồn

Chương trước
Chương sau
Thích Vy đến hoàng cung, Cơ Vấn Thiên cũng ở đó, sắc mặt không hề dễ nhìn, vừa thấy là biết tâm trạng của hắn đang không tốt, từ lúc quen biết tới giờ, đây là lần đầu nàng thấy hắn căng thẳng như thế, đôi mắt thâm thuý như đang cuộn trào gió bão bên trong.

Mà điều này cũng dễ hiểu thôi, Cơ Vấn Thiên và Hoàng thượng có quan hệ không giống những cặp anh chị em khác trong hoàng thất, tình cảm vô cùng gần bó, giờ đột nhiên biết tin huynh trưởng bị người ta đầu độc hôn mê, tình trạng như thế, đến chính nàng cũng phải khiếp sợ là sao kẻ chủ mưu có thể to gan như vậy?

Thấy Thích Vy tiến vào đại điện, vẻ mặt của Cơ Vấn Thiên cũng dịu bớt, nàng đi tới, dùng ánh mắt quan tâm nhìn hắn khiến trong lòng hắn càng thêm ấm áp.

Vương phi của hắn rất ít dùng miệng thổ lộ tình cảm nhưng thời điểm quan trọng, hắn có thể nhìn ra sự coi trọng. của nàng đối với mình, theo hẳn, điều này càng làm lòng mình yên tâm hơn bất cứ lời an ủi nào.

“Bên trong sao rồi?”, Thích Vy tới trước mặt Cơ Vấn Thiên, nhỏ giọng hỏi.

Cơ Vấn Thiên giơ tay giúp nàng chỉnh lại những sợi tóc bị rối, thấp giọng đáp: “Viện sử của Thái Y Viện đích thân tới, có ngự y am hiểu việc giải độc chẩn đoán, tạm thời không sao nhưng..."

Thích Vy: “Biết là trúng độc gì không?”

Cơ Vấn Thiên vừa dẫn nàng vào trong vừa trầm giọng giải thích: “Tên độc dược là Bảy Ngày Mất Hồn!”

Tiến vào trong, bên cạnh long sàng đang tụ tập không ít người, có ngự y đang tìm cách giải độc cho Hoàng thượng, còn có Vệ tổng quản - Vệ Lương trở về báo cáo với Hoàng hậu cũng như có mấy người Hoàng hậu, Thái tử trong này.

Hoàng hậu mặt mày ủ rũ vừa thấy Thích Vy là đã vẫy tay. gọi nàng: “Muội đến đây được thì tốt quá, mau vào xem Hoàng thượng, coi có thể giải độc không!”



Người của Thái Y Viện thấy Thích Vy tới thì phản ứng không khác Hoàng hậu bao nhiêu, họ cũng chẳng có cách nào giải quyết loại kịch độc Bảy Ngày Mất Hồn này, bận rộn cả buổi cũng chỉ là đoán mò, nếu cứ tiếp tục kéo dài, không chừng sẽ có ngự y bị Hoàng hậu hay Thái tử lôi ra khai đao vì nổi giận mất.

Dục Vương phi tới làm họ nhẹ nhàng thở phào, trong khoảng thời gian vừa rồi, họ đã học được không ít tri thức y học mới từ Dục Vương phi, nếu muốn nói là ai có thể cứu Hoàng thượng ngoài họ thì cũng chỉ có người trước mắt này.

Nói một câu đại nghịch bất đạo, đề phòng trường hợp xấu nhất, lỡ đâu... lỡ không cứu được, Hoàng thượng xảy ra chuyện gì không hay, có lẽ Hoàng hậu sẽ không xử tử cả em dâu của mình đâu nhỉ.

Thích Vy tới, những người khác nhanh chóng lui ra hai bên, để nàng tới bắt mạch cho Hoàng thượng, Hoàng hậu vừa sốt ruột vừa giận dữ nói: “Đến thời khắc quan trọng là người của Thái Y Viện không dùng được, mong muội nghĩ cách, Hoàng thượng không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không Đại Ân sẽ hỗn loạn!”

Người Thái Y Viện đứng một bên cúi đầu, dáng vẻ xấu hổ.

“Hoàng hậu yên tâm, để ta bắt mạch cho Hoàng thượng trước đã, ta sẽ cố hết sức!”, Thích Vy đầu với Hoàng hậu, nàng ngồi với ghế tròn bên giường, bắt đầu khám mạch cho Hoàng thượng.

Hiện tại, nét mặt Hoàng thượng an bình, từ biểu hiện mặt ngoài, trông không khác gì người đang ngủ, sắc mặt cũng không tái nhợt, miệng không biến tím, không có dấu hiệu trúng độc rõ ràng, nếu không phải mạch đập khác thường, y thuật bình thường không thể khám ra thì chỉ cho răng đối phương đang ngủ mà thôi.

Hoàng hậu và Vệ tổng quản đều đã thử đánh thức Hoàng thượng nhưng dù làm gì, hắn ta cũng không có phản ứng, thậm chí họ còn dùng vài thủ đoạn đặc biệt nhưng đều thất bại, hơn nữa, thông qua khẩu cung của kẻ đầu độc Hoàng thượng vừa bị tóm, họ đã biết cái tên Bảy Ngày Mất Hồn, càng thêm chắc chẳn việc mạng sống của Hoàng thượng đang nguy ngập.

Hai năm trước, Thích Vy từng có được một quyển sách thuốc quý hiếm băng việc trị bệnh, trong sách thuốc có liệt kê các loại bệnh tật kỳ lạ hoặc độc dược hiếm gặp, còn có Bảy Ngày Mất Hồn, trong sách viết nguyên liệu chủ yếu để chế ra nó là một loại cỏ độc tên cỏ Mất Hồn, sau đó thêm vài mười mấy loại độc thảo khác nhau để chế thành.

Công dụng của nó như tên, người trúng độc chỉ sống được bảy ngày, ba ngày đầu, Hoàng thượng sẽ ngủ mê man không tỉnh, trừ việc mạch đập khác thường thì các mặt khác không có vấn đề gì. Từ ngày thứ tư, các cơ quan nội tạng bắt đầu suy. kiệt nhanh chóng, xuất huyết trong, da bị nứt, tới bảy ngày thì thất khiếu đổ máu, ruột thối rữa mà chết, có thể nói đây là một độc dược khá đáng sợ.
Chương trước
Chương sau