Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 310: Cảnh cáo

Chương trước
Chương sau
“Chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là thân thế của Hoàng thượng, những kẻ kia dù có chạy thế nào cũng chẳng thoát được, bốn vương muốn đi Thái Y Viện nhìn xem Vương phi ở bên đó tiến triển như thế nào”.

Mặc dù biết chỉ mới qua nửa canh giờ, gần như chẳng có tiến triến gì lớn nhưng lại không ai dám đứng ra ngăn cản hắn.

Lỡ như thật sự làm chậm trễ việc chữa trị cho Hoàng thượng thì làm sao bảy giờ?

Còn về phần Nhàn phi và Vệ quý phi cùng với Tuyết mỹ nhân, bọn họ vẫn đang bị hiềm nghi nhưng không thể giống như những cung nhân khác là áp giải vào nhà lao. Trong khi Hoàng thượng chưa tỉnh thì cứ nhốt các nàng trong tấm cung của mình, vì sự việc vẫn chưa giải quyết xong nên trước hết đóng cửa cung, dù có là ai thì cũng không được tùy tiện ra vào đế tránh có kẻ muốn truyền tin tức ra bẽn ngoài.

Còn bên Thái hậu, Cơ Vấn Thiên làm như đã nói ở phòng ngủ của Hoàng đế là sai người đưa bà ta trở về cung An Bình nghỉ ngơi.

Chờ đến khi những người dư thừa đi hết rồi, Cơ Vấn Thiên nói với Thái hậu: “Bên này có bất kỳ tiến triển gì thì ta sẽ sai người thõng báo cho Thái hậu, người chỉ cần an tâm chờ ở cung An Bình là được, những chuyện khác cứ giao lại cho bốn vương và Hoàng hậu, còn có Thái tử xử lý”.

Ý trên mặt chữ: Bà cũng đừng tiếp tục phiền phức thêm nữa.

Thái hậu tức giận đến mặt xanh mét: “Ngươi không thế như thế, ai gia cũng quan tâm đến an nguy của Hoàng thượng, ta muốn tự mình canh gác trong đế tấm!”. Lỡ như Hoàng thượng gặp bất trắc gì, bà ta cũng có thế chuẩn bị kỹ càng càng sớm càng tốt.

Cơ Vấn Thiên lạnh lùng nhìn bà ta, xuyên thấu qua đôi mắt lập lòe kia, hắn cũng đoán được ý đồ của bà ta, sắc mặt càng thêm lãnh khốc.

“Thái hậu chớ có quên, người sở đĩ có thể an tâm làm Thái hậu là bới vì Hoàng thượng nhân từ, không muốn tạo nhiều sát nghiệp. Trong hậu cung này, có một mình Hoàng hậu quản lý cung vụ là đủ rồi, Thái hậu cũng không bắt buộc phải có. Một khi Hoàng thượng xảy ra chuyện, dù huynh ấy không muốn, bốn vương sẽ làm thay, gồm có người, còn bao gồm…”

Cái tên cuối cùng, hắn nói bằng âm lượng cực thấp, chỉ có một mình Thái hậu ở gần mới có thế nghe thấy, những người khác chỉ nhìn thấy Thái hậu đột nhiên hít vào một hơi, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng, sau đó thay thế bằng vẻ phần nộ.

“Cơ Vấn Thiên! Ngươi làm càn! Ai gia chính là Thái hậu! Là người có thân phận địa vị tối cao, là người tôn quý nhất! Sao ngươi có thể nói chuyện như thế với ai gia! Ngươi đừng có quên, trong tay ai gia có vật đó, ngươi cho rằng mình có thể tùy ý quyết định việc sống chết của ai gia sao!”

Cơ Vấn Thiên nở nụ cười trào phúng: “Thái hậu có thể thử một lần để xem là đồ vật trong tay của người có giá trị hay mấy chục vạn đại quân dưới trướng bổn vương có sức nặng hơn”.



Cái gọi là có thứ cậy vào, chí cần hắn muốn thì mới kiêng kỵ, một khi chọc hắn nóng lên, đó chẳng qua chỉ là một thứ vô dụng mà thôi.

Thái hậu hiển nhiên đọc hiếu cảm xúc của Cơ Vấn Thiên từ trong ánh mắt hắn, lời mắng khó nghe đã đến bên miệng bị nghẹn lại, vẻ mặt cứng đờ, lần đầu tiên bà ta phát hiện, thứ mình nghĩ là hữu dụng không phải lúc nào cũng có tác dụng.

Trong lòng Thái hậu bổng nhiên luống cuống, chẳng màng tớl an nguy của Hoàng thượng nữa, dùng sức hất ra cung nhân đang tớl gần, quát một tiếng: ‘Tránh ra! Ai gia tự mình đi!”, sau đó dẳn đầu xoay người, phất áo rời đi. Lúc đỉ xa, trong miệng còn không cam lòng mà lẩm bẩm “bất hiếu”, “mưu nghịch”,… lỉnh tinh các thứ, ý nghĩa gì chỉ có chính mình bà ta biết, biểu cảm lúc này của bà ta vô cùng thấp thỏm lo âu.

Ánh mắt sâu thẳm của Cơ Vấn Thiên nhìn theo bóng dáng Thái hậu, qua một hồi lâu mới xoay người đi đến trước Thái Y Viện.

ở trong phòng phía sườn đông của Thái Y Viện.

Thích Vy đứng trước một cái bàn dài đế đầy các loại dược liệu, trong tay đang xử lý một loại cỏ độc, cách tầm tay nàng không xa còn có mấy bình đựng thuốc viên giải độc được lấy ra từ trong hòm thuốc, đúng là mấy bình thuốc mà lúc trước nàng đã dùng để giải độc rắn cho Trần Quý Dương.

Tuy rằng thuốc giải độc rắn không chữa được Bảy Ngày Mất Hồn trong người Hoàng thượng nhưng thuốc giải độc của thực vật thì có thể, chỉ cần thay đổi cách điều chế.

Nói đến cùng, Bảy Ngày Mất Hồn cũng chỉ là độc dược được chế từ cỏ độc, trừ cỏ Mất Hồn ra, những cái khác thật sự không khó để giải quyết.

Mà cái loại cỏ Mất Hồn này, nàng biết một chút về nó.

Lúc trước nàng có đọc được trong sách ghi chép về Bảy Ngày Mất Hồn kia, bệnh nhân kia biết nàng thường thích nghiên cứu các loại chứng bệnh cố quái và phương thuốc lạ nên đã cho nàng một gốc cây cỏ Mất Hồn coi như là quá bất ngờ.

Lúc ấy, nàng bỗng có nhiệt tình hứng khởi nghiên cứu nó trong một đoạn thời gian, phương án giải độc cũng đã nghĩ ra vài cách.

Đáng tiếc, khi nàng định tìm cách thử nghiệm thực tiễn thì lại có một bệnh nhân muốn xem bệnh khiến cho nàng phân tâm, hơn nữa lúc ấy bản thân không có nhu cầu, một gốc cỏ Mất Hồn cũng nhanh chóng khô héo, vì vậy nàng chưa hoàn toàn hiểu biết về nó, chưa thể chế ra độc dược, hiển nhiên cũng không chế ra được thuốc giải, vậy là Bảy Ngày Mất Hồn không có thuốc glảl, đối VỚI người chế thuốc mà nói, chế ra thuốc độc mà không làm ra thuốc giải thì đó căn bản là sản phẩm thất bại.

Cứ như vậy, việc này không được giải quyết, mãi cho đến hôm nay.
Chương trước
Chương sau