Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 317: Giết không tha!

Chương trước
Chương sau
Đối diện với đôi mắt như đang nhìn người chết của Cơ Vấn Thiên, Chu Kế Phương chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo toát ra từ phần lưng lan rộng khäp cả người, chỉ trong nháy. mắt ấy, hắn ta có cảm giác sợ hãi như bị lăng trì tùng xẻo vậy.

Theo bản năng sinh tồn, hắn ta hoảng sợ lùi về sau hai bước, kết quả bất cẩn bị trượt chân, ngồi phịch luôn xuống đất.

“Ngươi, ngươi không được qua đây... Đồ ma quỷ...”

Các đại thần khác cũng cực kỳ sợ hãi, rất nhiều người ngã xuống đất liên tục lau mồ hôi, trông thấy Cơ Vấn Thiên bước đến trước mặt Chu Kế Phương, kề kiếm sát vào cổ hẳn ta, cả đám đều sợ tái mặt tái mày.

Giết những hộ vệ kia còn chê chưa đủ, giờ Dục Vương muốn giết cả mệnh quan triều đình luôn sao?!

“Dục, Dục Vương điện hạ, ngài thật sự... muốn tạo phản ư... Ngài không thể giết Chu đại nhân, hắn, hắn là mệnh quan triều đình đấy!", một đại thần lớn tuổi cố nén sợ hãi, căn răng lên tiếng.

Cơ Vấn Thiên kề mũi kiếm sát cổ Chu Kế Phương, quanh người tràn ngập sát ý khiến hắn ta không dám động đậy.

“Tạo phản?”, Cơ Vấn Thiên nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Người muốn xông vào cấm cung tạo phản, tàn sát trước cửa cung, mặc kệ vương pháp là ai?”

“Mệnh quan triều đình? Dẫn người tới giết nhiều cấm vệ vô tội như vậy, chẳng lẽ không phải kẻ tạo phản, không phải côn đồ hung ác tàn bạo sao?”

Càng nhìn tên khốn ở bên cạnh xúi giục người khác vào cung trước mắt này, Cơ Vấn Thiên càng thấy đáng ghét, sát khí sâu trong đáy mắt phân tán ra xung quanh, một tay còn lại vung mạnh về phía Chu Kế Phương từ xa. Mọi người nghe thấy một tiếng “chát” giòn giã, Chu Kế Phương văng thẳng ra xa hai đến ba mét, hộc ra một búng máu, một dấu tay rõ rệt xuất hiện trên má trái của hắn ta, ngay sau đó gò má nhanh chóng sưng đỏ lên.



Mọi người thấy mà kinh hãi, chưa bao giờ nhận ra được. mình đã thật sự chọc giận Dục Vương rõ ràng như bây giờ.

Các đại thần đã khôi phục lý trí nhìn những cấm vệ chết trong tay hộ vệ xung quanh, cả những người còn sống thất thểu dìu nhau đứng dậy, mình bê bết máu, vết thương chồng chất nhờ sự xuất hiện của Dục Vương làm lắng xuống, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa hối hận.

Có người lúng túng nói: “Đây... chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, cấm vệ không cho bọn ta vào cung nên chỉ có thể dùng đến hạ sách này, nhất thời kích động...”

“Nhất thời kích động?”, Cơ Vấn Thiên cười khẩi nhất thời kích động là có thể tự ý coi mạng người như cỏ rác? Vậy hôm nay bản vương cũng kích động một lần, để các vị chôn cùng những cấm vệ này thì sao?”

“Không thể!”

“Ngài không thể làm vậy!", các đại thần hít vào một hơi, không màng sợ hãi vội vã lên tiếng kháng nghị: “Bọn ta chưa hề ra tay giết người, Dục Vương, ngài không thể động vào bọn tai"

“Bọn ta là thần tử của hoàng thượng, làm sao tính mạng của bọn ta có thể đánh đồng với lũ cấm vệ thấp hèn này được”.

Cơ Vấn Thiên nhìn mấy đại thần lên tiếng bằng ánh mắt lạnh lẽo kiên quyết: “Quả thật các ngươi không thể đánh đồng với cấm vệ bảo vệ an toàn cho hoàng cung, tưởng mình giữ chức quan là có thể tự ý làm bậy sao? Dù bản vương có giết các ngươi thật, các ngươi nghĩ sau khi hoàng huynh khỏi bệnh, huynh ấy sẽ ra mặt giúp cái bọn nhân lúc huynh ấy bệnh để phá rối an ninh cung đình như các ngươi à?”

Ánh mắt sắc bén của Cơ Vấn Thiên nhìn lướt qua từng vị đại thần một ở đây, khiến họ không tự chủ được mà co rúm lại, sau đó hắn mới hùng hồn nói: “Hôm nay bản vương sẽ để lời lại tại đây! Nếu các ngươi thật sự ghét bản vương đến vậy thì cứ việc dẫn theo nhiều người hơn tới đây, nhưng chỉ cần ai dám phá rối an ninh trong Kinh Thành, đừng trách bản vương tàn nhẫn, tất cả... giết không tha!”

Ba từ cuối cùng ẩn chứa sát khí ngập trời, khiến tất cả mọi người ở đây cuối cùng cũng nhớ ra, người mà họ muốn đối phó là chiến thần Đại Ân canh giữ biên cương suốt năm năm qua, từng giết vô số kẻ địch, còn trẻ đã bước qua núi thây biển máu, Cơ Vấn Thiên!
Chương trước
Chương sau