Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vũ Khí Hình Người

Chương 375: Khách Sạn Tránh Tai Ương (50)

Chương trước
Chương sau
375. Khách Sạn Tránh Tai Ương (50): Lời chúc phúc tốt đẹp nhất chính là hẹn sau này không bao giờ gặp lại.

Edit: Ry

"Tôi phải về rồi."

Người đàn ông đang ôm Nguyên Dục Tuyết thoáng cử động, mi mắt khẽ nhúc nhích, lẳng lặng ôm thiếu niên chặt hơn chút.

Với lợi thế tay dài chân dài, Giới Chu Diễn có thể dễ dàng giam người trong vòng tay, chặt chẽ áp sát không một kẽ hở.

Động tác của hắn rất cẩn thận, tuy ôm chặt nhưng lại là cái ôm dịu dàng. Dính chặt đến nỗi da thịt ma sát nhau, vẫn khéo léo để không làm người trong ngực đau. Tuy là Nguyên Dục Tuyết vốn không có khái niệm "đau".

Thiếu niên lúc này đã mở to mắt, ngẩng lên nhìn khuôn mặt điển trai của Giới Chu Diễn.

Và đôi mắt đang cố tình nhắm chặt của hắn.

Ngũ quan của hắn rất đẹp, là kiểu đẹp khiến người ta khắc sâu ấn tượng, hơi tà... Nhưng mỗi khi ai đó nhìn Giới Chu Diễn, nỗi sợ bùng lên trong lòng họ đủ để che lấp mọi ấn tượng khác.

Nguyên Dục Tuyết có thể thưởng thức "vẻ đẹp" ấy, đến cả kho dữ liệu của cậu cũng đánh giá Giới Chu Diễn là đẹp. Nhưng thưởng thức thì cũng không làm trễ nải những phán đoán khác. Ví dụ như cậu phát hiện, Giới Chu Diễn đang... Giả vờ ngủ.

Cũng giả vờ không nghe thấy cậu gọi.

"Giới Chu Diễn."

Giới Chu Diễn không cần ngủ. Mỗi lần ôm Nguyên Dục Tuyết ngủ chỉ là để thỏa mãn nhu cầu tâm lý, làm vậy sẽ khiến hắn hấp thụ được nhiều hơn mùi hương của cậu.

Hắn dễ thỏa mãn vậy mà.

Nhưng ---

"..." Nguyên Dục Tuyết: "Tôi phải trở lại."

Cậu nhấn mạnh lần nữa.

Giới Chu Diễn: "..." Hắn cực kì miễn cưỡng hé mắt ra nhìn Nguyên Dục Tuyết, cuối cùng "ừ" một tiếng.

Tay vẫn chưa chịu buông.

Nguyên Dục Tuyết định bò dậy, nhưng bị hắn ôm chặt quá, mà trừ khi vùng ra tấn công, còn không cậu thật sự không có cách nào để tránh thoát.

Phát hiện ra vấn đề, Nguyên Dục Tuyết im lặng.

Vẻ mặt luôn hờ hững, thế mà lại xuất hiện chút... Bối rối không biết phải làm gì.

Nửa ngày sau, thiếu niên mới bảo: "Từ Oánh phải đi, tôi muốn tiễn chị ấy."

Câu này là giải thích với Giới Chu Diễn, coi như là một cách... Dỗ dành hắn. Cậu chân thành bổ sung: "Sau khi tiễn chị ấy, tôi sẽ trở lại, bù đắp 'thời gian' cho cậu."

Giới Chu Diễn im im không nói gì. Thật ra hắn không nỡ để Nguyên Dục Tuyết khó xử, nên khi thái độ thiếu niên hơi mềm xuống một chút xíu, "giải thích" cho hắn, đồng thời hứa hẹn vài điều hắn rất khó từ chối, người bối rối không biết phải làm gì trở thành Giới Chu Diễn.

Hắn không muốn làm Nguyên Dục Tuyết khó xử nên đã quen với kiềm chế dục vọng sắp bành trướng tới vô hạn của mình - tuy chính hắn cũng không hiểu sao mình lại làm vậy.

Từ khi Giới Chu Diễn có ý thức, dã tâm và dục vọng của hắn luôn không ngừng bành trướng. Trên thế giới này không có gì có thể khiến hắn do dự, khiến hắn phải kiềm chế bản thân. Hắn sinh ra là để ngông cuồng. Hắn thích cắn nuốt, thích phá hủy, là tất cả những gì tăm tối, là bất quy tắc, là thiếu ổn định, là nguy hiểm người người chán ghét.

Nhưng mặt khác, hắn lại không ghét cảm giác bị "trói buộc" này.

Bị Nguyên Dục Tuyết kiềm chế, hắn không ghét chút nào.

Giống như chú chó con lang thang sẽ tự động chui vào chiếc vòng mà nó thích, hài lòng đưa dây dắt cho chủ nhân của mình. Thậm chí chỉ cần nghĩ người đang cầm dây là ai đã khiến Giới Chu Diễn có một cảm giác yên tâm.

Cuối cùng người đàn ông hơi cúi đầu, cánh môi lành lạnh chạm vào sống mũi thiếu niên, lại trượt xuống, rơi trên cánh môi mềm mại.

Mọi động tác đều rất xa lạ với Giới Chu Diễn.

Sau khi tỉnh lại, kí ức mà hắn có cực kì thưa thớt, đến tên mình hắn còn chẳng nhớ chứ đừng nói là những kiến thức này. Hành động của hắn trúc trắc, ban đầu chạm vào còn hơi thô lỗ ấn một cái. Ý thức được có thể mình đang làm Nguyên Dục Tuyết đau thì nhẹ nhàng hơn, theo bản năng cạy mở cánh môi mềm, tiếp xúc phần sâu thẳm bên trong, nếm hương vị ngọt ngào mềm mại khiến đầu lưỡi run rẩy.

Nụ hôn đi từ một cái chạm nhẹ thành hôn sâu, Giới Chu Diễn không thầy dạy cũng biết, dùng môi lưỡi quấn quanh những gì mềm mại nhất của thiếu niên, hơi thở họ hòa vào làm một.

Tới tận lúc này, hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại muốn làm vậy. Nhưng ở khoản này thì hắn luôn thỏa mãn ham muốn của bản thân.

Rất thích, nên muốn làm vậy. Giới Chu Diễn nghĩ.

Mà Nguyên Dục Tuyết cũng không từ chối hắn, theo một nghĩa nào đó lại càng khuyến khích hành vi này.

Đúng là Nguyên Dục Tuyết không từ chối.

Ban đầu cậu còn không nhận ra đây là hôn. Giới Chu Diễn giống như chỉ cúi xuống, môi vô tình chạm vào môi cậu. Chạm vào rồi mập mờ nghiền nát, ngoài cảm giác ma sát nhẹ trên môi, Nguyên Dục Tuyết không thấy gì khác ---

Cho đến khi Giới Chu Diễn cố chấp vươn lưỡi vào, Nguyên Dục Tuyết mới ý thức được đây có thể là một nụ hôn.

Hành vi thân mật chỉ xảy ra giữa những con người có quan hệ đặc biệt, thứ tồn tại trong kho tài liệu của cậu như một loại dữ liệu triển lãm.

Nhưng thực tế đây không phải lần đầu tiên họ hôn nhau.

Nụ hôn đầu tiên xảy ra trong lúc làm nhiệm vụ, lúc cậu dụ "quy tắc" trong trường học ra.

Lần này là vì cái gì?

Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc nghĩ.

Mỗi một lần xảy ra những hành vi kì quái này, hình như đều là lúc cậu ở bên Giới Chu Diễn. Vì đối tượng không phải người lạ nên Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng chấp nhận hành vi răng môi đụng chạm này.

Hàng mi khẽ chớp.

Bởi vì sự xâm nhập của Giới Chu Diễn, tư duy cậu trở nên chậm chạp. Trong lúc nhiệt độ cơ thể tăng dần, cậu nghĩ... À, đây cũng là một trong những yêu cầu của nhiệm vụ "chăm sóc" à?

Vậy cậu có nên phối hợp không?

Mặc dù Nguyên Dục Tuyết vẫn không hiểu hành vi kì lạ chỉ có con người mới làm này. Nhưng vì đối tượng là Giới Chu Diễn, cậu nhanh chóng phối hợp. Khi đầu lưỡi ấm áp vuốt ve bờ môi, vội vàng tìm kiếm gì đó, cậu khẽ hé miệng.

Một tiếng rên nhỏ bé thoát ra khỏi răng môi, lại nhanh chóng bị cắn nuốt.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, rất rất lâu.

Lâu đến mức Nguyên Dục Tuyết đã lấy lại sự tỉnh táo, lùi một chút, động tác này làm sợi chỉ bạc mập mờ được giăng giữa đôi môi. Sau đó lại bị Giới Chu Diễn sốt ruột đuổi theo. Cánh môi lần nữa được vuốt ve, hàng mi cong của thiếu niên khẽ run, cậu cố gắng ngửa ra sau để ngăn người đàn ông.

"... Chờ chút." Thiếu niên luôn bình thản lúc này có vẻ khá chật vật.

Cậu vội giải thích: "Từ Oánh."

Nhắc tới người khác vào lúc này tất nhiên không phải việc gì vui vẻ.

Đôi mắt Giới Chu Diễn tối sầm xuống như vực sâu ăn thịt người, ai nhìn vào cũng phải hết hồn. Nhưng Nguyên Dục Tuyết không sợ, trong mắt thiếu niên, Giới Chu Diễn chỉ bực bội hừ mấy tiếng, sau đó nghiêng người tới, lạnh tanh bắt đầu... Phàn nàn.

"Nhưng mà mấy ngày qua cậu chỉ tới gặp tôi có một lần."

Vì bận xử lý việc của Từ Oánh... Cùng với giải quyết công việc hậu nhiệm vụ, bao gồm cả vụ của Tiểu Tây, Nguyên Dục Tuyết thật sự bận tối mắt, thành ra nhiệm vụ "phục vụ" khách trên tầng cao nhất bị cậu cắt giảm. Đến cả lần gặp trước cũng là cậu đến để giải thích với Giới Chu Diễn nguyên nhân mấy ngày tới không thể gặp hắn.

"..." Im lặng vài giây, Nguyên Dục Tuyết nhìn Giới Chu Diễn, ngập ngừng nói: "Xin lỗi."

"Tôi không nên để cậu đợi, tôi..."

Giới Chu Diễn nhanh chóng ngắt lời.

"Không phải."

"Tôi không ngại cậu." Giới Chu Diễn nói: "Chỉ là tôi không muốn không được nhìn thấy cậu."

Thời gian họ gặp nhau thật sự quá ít.

Nguyên Dục Tuyết do dự muốn nói thêm, lại bị Giới Chu Diễn cướp lời.

"Xin lỗi." Giới Chu Diễn bình tĩnh nói: "... Đây là lỗi của tôi. Nếu tôi có thể rời khỏi đây ở bên cậu thì đã không có chuyện này."

Bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay Nguyên Dục Tuyết, từng ngón đan nhau, lúc này được thả ra.

Xúc cảm mềm mại rời tay khiến Giới Chu Diễn có phần mất mát.

Đôi mắt hắn lại trở về màu đen thăm thẳm, không ngừng đè nén dục vọng ngang ngược muốn tiếp tục cướp đoạt không cho Nguyên Dục Tuyết trở về. Giới Chu Diễn cúi đầu, giọng điệu hết sức bình thản: "... Đi nào. Tôi đưa cậu xuống dưới."

Chỉ còn vài phút nữa là tới giờ hẹn.

Nguyên Dục Tuyết im lặng vài giây rồi nói: "Ừ."

Giới Chu Diễn đứng dậy, tiện tay chỉnh lại quần áo, bình tĩnh đến độ không thấy được sự căng cứng ẩn giấu trong đó: "... Sau đó cậu phải quay lại đây."

Lần này Nguyên Dục Tuyết đáp rất nhanh.

"Được."

Không hề do dự.

Thế là con thú dữ đang lồng lên trong lòng Giới Chu Diễn nhận được chút vỗ về, một lần nữa nằm xuống.

Khi mong muốn được đáp ứng, hắn sẽ không biến thành... Quái vật chỉ có chấp niệm.

...

Hôm nay là ngày Từ Oánh chính thức rời khỏi Khách Sạn Tránh Tai Ương.

Bởi vì muốn chào tạm biệt Nguyên Dục Tuyết, chị cố tình đợi ở sảnh hẳn mười mấy phút, nghe được tiếng thang máy thì chờ mong nhìn sang ---

Quả nhiên là thiếu niên.

Nguyên Dục Tuyết vẫn là điệu bộ thờ ơ mọi ngày, nhưng cổ áo luôn ngay ngắn, cài cúc nghiêm chỉnh, hôm nay lại có vẻ hơi xộc xệch. Da vẫn trắng như tuyết, nhưng phần môi lại đỏ tới bất thường.

Màu sắc nổi bật tới độ Từ Oánh không khỏi dán mắt vào đó.

Đỏ thật đấy.

Sao trông giống bị...

Ngoài Từ Oánh ra, những người khác cũng chú ý.

Số 1 rất đơn thuần, gã chỉ thấy môi Nguyên Dục Tuyết đỏ như son, màu rất đẹp, thế là nhìn thêm một hồi.

Số 3 thì hơi cau mày suy tư...

Đồ ăn hôm nay cay quá à? Đúng là đồ ăn trong khách sạn này nêm nếm hơi nặng tay thật, có lẽ y nên đi phản ánh lại. Số 3 lạnh lùng nghĩ.

Bé Năm thì: "...!"

Sốc nặng luôn, nhìn điệu bộ thản nhiên như không của Nguyên Dục Tuyết, cô ít nhiều đoán ra. Thế là liếc Số 3 một cái, rất là tội nghiệp cho đồng đội của mình.

Từ Oánh đã nghĩ đủ thứ, tuy có rất nhiều cái là sự thật, nhưng chị lại cảm thấy thiếu niên có tính cách lạnh nhạt như vậy, thế là vô thức phủ nhận.

Chắc không phải đâu.

Hơn nữa trong Khách Sạn Tránh Tai Ương chỉ có vài người, tất cả đều ở đây rồi, không có đối tượng nào đáng để nghi ngờ.

Từ Oánh nghĩ vậy, cứ ngây ra nhìn cậu chằm chằm. Nguyên Dục Tuyết đi tới trước mặt, chị mới sực tỉnh, hơi đỏ mặt.

... Mất lịch sự quá đi mất!

Từ Oánh vội vàng quay đi, khẽ ho một tiếng.

Cửa thang máy chầm chậm khép lại. Chị bỗng thấy lạnh người, không khỏi rùng mình, hình như vừa rồi chị bị thứ gì đó rất khủng bố nhìn thì phải.

Nhưng tai ương đã qua rồi, bên cạnh còn có Nguyên Dục Tuyết và những người khác bảo vệ, làm gì có uy hiếp.

Từ Oánh vô tư nghĩ, không hề biết rằng mình vừa bị ghim bởi sinh vật âm tà nhất thế gian.

Nguyên Dục Tuyết đã tới, Từ Oánh cũng kéo vali đứng dậy nhìn mọi người, sau đó trịnh trọng khom lưng, nói cảm ơn với từng người: "Cảm ơn mọi người đã cứu mạng tôi."

Nguyên Dục Tuyết rủ mắt nhìn chị, vẫn là vẻ vô cảm, nhưng đã thêm nét sống động nhờ đôi môi đỏ thắm.

Thiếu niên mở miệng, giọng nói lành lạnh êm ái.

"Không cần." Cậu chân thành nói: "Đây là việc tôi phải làm."

"... Không."

Từ Oánh là người tương đối nhạy cảm, cũng lờ mờ đoán được những người này đều không đơn giản, khó mà nói họ có mục đích đặc biệt hay nhiệm vụ gì, nhưng với chị...

"Không có cái gì là phải làm hay không phải làm. Dù xuất phát từ lí do gì, các bạn đã cứu mạng tôi, là ân nhân của tôi. Đó là sự thật. Tôi đã được mọi người cứu giúp. Các bạn không cần thù lao nhưng... Tôi vẫn rất biết ơn."

Từ Oánh nghiêm túc nói, sau đó mềm giọng hơn: "Nhất là cậu... Nguyên Dục Tuyết. Đây không phải là việc cậu phải làm. Cảm ơn cậu."

Chị nhận thấy được sự khác thường trong thái độ của Nguyên Dục Tuyết. Thiếu niên có vẻ luôn coi những chuyện này rất "nhẹ nhàng", không phải theo nghĩa tiêu cực như kiểu coi khinh, coi chúng là vô nghĩa. Sự "nhẹ nhàng" ấy chủ yếu là nhằm vào bản thân cậu, đây là việc cậu phải làm, bất kể kết quả có là gì.

Từ Oánh lại cho rằng không phải, và cũng không nên là như vậy.

Nguyên Dục Tuyết hơi ngẩn ra.

Trong mắt cậu ánh lên... Chút khó hiểu.

Hình như từ sau khi tới thế giới kì lạ này, những con người cậu gặp, đều... Rất kì lạ.

Họ sẽ cảm ơn một cái máy, sẽ nhấn mạnh những lý luận trái ngược với thường thức của cậu.

... Nhưng cảm giác không tệ chút nào.

Nguyên Dục Tuyết vốn không có cảm xúc với con người. Nhưng bản năng cậu đang cho rằng, mình muốn tiếp xúc với người giống như Từ Oánh nhiều hơn.

Từ Oánh nhìn thiếu niên, cho tới khi cậu đáp lời, chị mới thở ra một hơi, tiếp tục trịnh trọng cảm ơn những người khác.

Ông Chú bảo: "Cháu gái à, cảm ơn làm gì. Chú cũng đâu giúp được gì nhiều, về sau cháu bình an là tốt rồi."

Số 1: "Ha ha. Tôi cũng vậy mà."

Số 3: "Đừng khách sáo."

Bé Năm thì có vẻ tình cảm hơn, cô tiến tới đỡ Từ Oánh: "Không sao rồi chị Từ Oánh, chị cảm ơn Nguyên Dục Tuyết là đủ rồi..."

"Dù sao tụi em cũng nghĩ nếu không tìm được cách thì chỉ có thể từ bỏ chị thôi." Thiếu nữ thở dài.

Từ Oánh hơi cứng mặt: "..."

Bé Năm: "Đùa ấy mà."

Từ Oánh: "À ha ha."

Bé Năm: "Em lừa chị đấy, câu vừa rồi mới là đùa."

Từ Oánh: "...!!"

Bé Năm quan sát biểu cảm thay đổi liên tục của người phụ nữ, không nhịn được khẽ cười. Cô nhìn Từ Oánh, vẫn quyết định nói ra: "...Mặc dù đúng là nghĩ như vậy, nhưng em thấy rất may mắn vì cuối cùng chị vẫn bình an. Đây là kết quả tốt nhất."

Nếu bỏ lỡ sự thật, ngay cả cô cũng sẽ thấy không yên lòng.

"Nên bái bai nhé." Bé Năm quay người, nhẹ nhàng đẩy Từ Oánh một cái, ra hiệu chị đi trả phòng: "Về sau tốt nhất đừng gặp lại nhau, gặp phải tụi này không phải chuyện gì tốt đâu. Lời chúc phúc cuối cùng em dành cho chị là chúc phần đời còn lại của chị luôn bình yên, đừng bao giờ gặp phải tai ương nữa..."

Bé Năm cười tít mắt, vẫy tay.

Tốt nhất đừng bao giờ gặp lại.

Bé Năm đã ít nhiều chứng thực cho suy đoán của Từ Oánh.

Nói là đừng gặp lại, nhưng thật ra là không bao giờ gặp nữa đúng không...

Từ Oánh không nhịn được quay đầu nhìn họ, thì thầm "ừ".

Lễ tân vẫn cười theo cái kiểu máy móc ma quái.

Cô ta cũng không quên đẩy cái máy cũ kĩ kì lạ kia tới:

"Hi vọng quý khách có thể đưa ra đánh giá cho nhân viên tiếp đón của khách sạn chúng tôi..."

"Đánh giá chia ra từ 1 sao tới 5 sao, mời quý khách cẩn thận lựa..."

Lễ tân chưa nói hết Từ Oánh đã nhấn nút.

Trên màn hình cũ kĩ dần hiện lên 5 ngôi sao, thậm chí ở cuối còn loáng thoáng nhấp nháy như muốn xuất hiện ngôi sao thứ 6, nhưng cuối cùng cũng không có gì hết.

5 ngôi sao xếp hàng ngay ngắn.

Từ Oánh nhìn chúng, cảm thấy vậy vẫn chưa đủ, bèn bổ sung: "Tôi cực kì hài lòng."

Lễ tân: "..."

Mặt cô ả lập tức sa sầm, như thể khách hàng hài lòng bao nhiêu thì cô ả bất mãn bấy nhiêu.

Nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nặn ra nụ cười khô cứng: "Cảm ơn quý khách đã chọn Khách Sạn Tránh Tai Ương, rất mong lần sau..."

"Khỏi có lần sau." Số 1 ngắt lời cô ả, tiện thể giúp Từ Oánh xách hành lý, thoải mái nói: "Đi nào."

Chương trước
Chương sau