Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vũ Khí Hình Người

Chương 370: Khách Sạn Tránh Tai Ương (45): Người sợ mà quỷ cũng sợ.

Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Có thể thấy những kẻ xây dựng nên trang web man rợ kia rất coi thường luật pháp, làm gì cũng vô cùng phách lối, nhưng vẫn có kiêng kị. Chúng không muốn chuyện này bại lộ ra ngoài, nên mới chọn những hình thức tương đối bí ẩn, và nạn nhân đều là những người như Tiểu Tây, khó bị điều tra khi mất tích.

Dù cho người nhà họ phát hiện lâu lắm rồi không liên lạc được với con em mình, thì đó cũng là chuyện rất lâu về sau.

Khi đó điều tra thì không khác gì mò kim đáy biển.

Từ những chi tiết này là có thể thấy lũ người kia phách lối điên cuồng cỡ nào thì vẫn sợ.

Sợ bị người ta phát hiện.

Chúng sợ khi vết nhơ của mình bị phơi bày dưới ánh mặt trời.

Mà có thể nói kiêng kị như vậy cũng hợp lí.

Trên thực tế, theo bối cảnh hiện tại của phó bản, những kẻ này đã bị trừng phạt, chẳng qua là có kẻ biến thành quỷ nên con người cũng không thể làm gì được.

Và những chuyện này xảy ra khi Tiểu Tây còn là người, giờ có tra xét thì cũng vô nghĩa.

Vật đổi sao dời, quá khứ ấy đã trôi đi không biết bao nhiêu năm, giờ Tiểu Tây cũng thành quỷ... Kí ức khi làm người giống như là chuyện kiếp trước.

Thậm chí Tiểu Tây bây giờ còn không phải là oan hồn, nó đúng hơn là một con quỷ lấy linh hồn của Tiểu Tây làm chủ đạo, hấp thụ oan hồn của những nạn nhân chết thảm khác, trở thành oán linh.

Chính nhờ chi tiết này khiến Nguyên Dục Tuyết phát hiện ra.

Về phương diện tình cảm, Nguyên Dục Tuyết luôn rất trì độn. Nhưng ở một vài thời điểm, nhất là khi có liên quan tới nhiệm vụ, cậu luôn cực kì tinh tế, cực kì dũng cảm.

Người máy am hiểu phân tích số liệu, sẽ không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc ân tình. Thế nên Nguyên Dục Tuyết cẩn thậntìm ra được manh mối từ câu chuyện quá khứ của Tiểu Tây.

Cậu hơi dồn sức vào chân, đổi một góc độ, khéo léo dùng mũi chân nhấc đầu gã đàn ông lên.

Nhưng cũng chỉ cho lộ nửa mặt, nửa khuôn miệng, phần còn lại vẫn bị phong ấn dưới mặt sàn, tránh cho gã lại phát biểu ngông cuồng.

Nửa khuôn mặt lộ ra dính đầy máu, trông hết sức tàn bạo, vẻ oán hận độc địa trên mặt gã càng khiến người ta nhìn thôi cũng thấy sợ.

Là một con ác quỷ, gã ta đã phải chịu sự nhục nhã trầm trọng, con ngươi đảo quanh phòng, bùng cháy sự ác độc hung tàn. Đợi đến khi gã "chết", trở nên mạnh hơn, gã chắc chắn sẽ không tha cho những kẻ này.

Uy hiếp rõ rệt.

Ánh mắt Số 3 cũng lạnh hơn.

Y không phải kiểu người thích để lại hiểm hoạ cho mình.

Hay là giờ cứ giết con quỷ này luôn đi, chứ rời khỏi phó bản rồi sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa. Có thứ tai họa ngầm như vậy bên cạnh, sát ý của Số 3 dần nổi lên, khiến bầu không khí càng thêm nảy lửa.

Ánh mắt con ác quỷ vẫn đang tuần tra xung quanh, lúc lia tới Từ Oánh và Tiểu Tây, con ngươi hiện lên sự thèm thuồng, như thể khao khát được rút gân lột da họ, bồi bổ cho bản thân.

Nguyên Dục Tuyết lạnh nhạt lên tiếng.

"Tiểu Tây." Cậu bỗng gọi nó: "Cậu cho rằng gã là hung thủ giết cậu ngày hôm đó, sau khi chết trở thành oán quỷ. Cậu nhìn lại đi ---"

"Cậu chắc chứ?"

Giọng thiếu niên lạnh như băng, thay vì nói là câu hỏi, chi bằng nói là nhắc nhở.

Tiểu Tây đang trong trạng thái uất hận đau đớn, nhưng giọng nói trong vắt của thiếu niên đánh thức tâm trí nó, cảm giác như ngọn lửa hận thừ bị bao trùm trong sương tuyết, kết thành băng, lí trí cũng trở lại.

Khiến một con quỷ đang bị hận thù chiếm lĩnh, con ngươi đỏ rực lại thoáng hiện sự tỉnh táo.

Nhưng sự tỉnh táo trong nháy mắt này càng khiến Tiểu Tây thêm phẫn nộ.

Nó mở miệng.

Oán hận quá nồng nên không cần Từ Oánh chuyển lời, tất cả người ở đây đều nghe được tiếng hét văng vẳng khắpbốn phía.

"Gã là kẻ đã giết tôi, là kẻ thù hành hạ tôi tới chết, sao có thể không nhận ra ---"

Âm thanh như tiếng quỷ khóc gào lọt vào tai. Dù hiện tại Tiểu Tây đã bị các người chơi khống chế, nhưng đột nhiên nghe được âm thanh thê lương căm hận như vậy vẫn khiến họ chịu tác động.

Nhưng người chơi tập trung ở phó bản này không có ai là lính mới hay vô danh.

Dao động ấy chỉ thoáng qua trong một tích tắc, họ đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Những cặp mắt nhìn xuống nó với vẻ phức tạp, nhưng không ai ra tay ngăn cản.

Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn nó.

Sự oán giận của Tiểu Tây phần lớn là nhằm vào cậu.

Mái tóc đen như mực của thiếu niên bị cơn gió tạo từ oán khí thổi rối, để lộ đôi mắt trong và sáng vô cùng.

Đôi mắt ấy rất không phù hợp với khuôn mặt cậu, vì nó quá đẹp, một đôi mắt như trời sao ngút ngàn.

"... 'Cậu' cũng không phải là 'cậu' lúc còn sống." Nguyên Dục Tuyết bỗng nói.

Đây là sự thật, với Tiểu Tây lại như một cái tát khiến linh hồn nó chấn động.

Đúng là nó hiện giờ khác với quỷ quái bình thường sinh ra sau khi người ta chết, nó chỉ là một vật thể tụ tập oán niệm của vô số người.

Tiểu Tây tức giận, nhưng rồi nó im lặng, chú ý tới chữ "cũng" trong lời Nguyên Dục Tuyết... Nỗi lòng lắng xuống đôi chút, đã hiểu được ý cậu.

Điều Nguyên Dục Tuyết muốn nói là, có lẽ con ác quỷ kia cũng không phải là oan hồn thuần túy do tên hung thủ biến thành sau khi chết.

Gã giống như ác ý giết người của vô số kẻ dung hợp lại với nhau, tạo thành một con oán quỷ hùng mạnh.

Nhưng biết chuyện này thì sao, với Tiểu Tây mà nói thì như vậy cũng chẳng thay đổi được gì.

Nó tưởng là Nguyên Dục Tuyết đang khuyên nó buông đao thành Phật, hồn phách của tên hung thủ giết nó có khikhông còn tồn tại trên thế gian này rồi. Trong đầu Tiểu Tây, đây lại là một sự sỉ nhục. Âm phong lập tức bùng lên, mắt nó chảy ra từng dòng máu đỏ tươi, kết hợp với khuôn mặt đã không còn hình dạng con người lại càng thêm đáng sợ.

Tiểu Tây cười ha hả: "Nhưng tao không thấy nó vô tội, cũng không muốn tha cho nó, đừng có mơ tao sẽ tha thứ. Gã đó, là kẻ thù của tao!"

Bị các người chơi khống chế nên Tiểu Tây cũng biết, thực lực của nó không bằng kẻ thù, mà kẻ thù lại thua Nguyên Dục Tuyết, nó không nên đắc tội thiếu niên.

Nhưng nó không phải người, nó là quỷ. Hận thù là nguồn gốc sinh ra nó, không thể che lấp. Nỗi hận ào ào trút xuống như chưa từng có, ác ý nghiêm ngặt bủa vây lấy Nguyên Dục Tuyết.

Thiếu niên lại nghiêng đầu, có vẻ không hiểu.

Nguyên Dục Tuyết luôn có vẻ rất bàng quan thờ ơ. Cũng không hẳn là cậu nắm chắc mọi thứ trong tay, nhưng thiếu niên luôn mang lại cảm giác cho người khác là cậu bất khả chiến bại, không thể bị lung lay. Thành ra nét khó hiểu trên khuôn mặt cậu bây giờ có vẻ thật thú vị và đáng yêu... Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn nó, hỏi lại: "Tại sao tôi lại muốn cậu tha thứ cho gã?"

Ánh mắt độc địa của Tiểu Tây lập tức đờ ra.

Nguyên Dục Tuyết trầm ngâm một hồi mới nói tiếp: "Chỉ là tôi cảm thấy gã không phải do oan hồn biến thành, muốn giết thì tất nhiên phải dùng phương pháp khác."

Vừa nói xong, cái đầu dưới chân cậu lập tức nhúc nhích, giãy giụa muốn thả miệng mình ra khỏi đống gạch.

Con mắt lộ ra ngoài cũng mãnh liệt lóe lên ánh sáng kì dị. Nhưng mới nhúc nhích một chút, gã đã bị Nguyên Dục Tuyết hời hợt giẫm thêm cái nữa, lún sâu hơn xuống mặt sàn.

Sàn lại có thêm vết rạn mới, mà gã cũng không thể mở miệng nói nửa lời.

Những người khác thấy cảnh này: "..."

Số 3 im lặng liếc một cái, sau đó nhẹ nhàng dời mắt, tiếp tục nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết.

"Ý cậu là ---"

Y đã đoán ra, chỉ là không nói.

Bé Năm đang ngán ngẩm đứng nhìn, đột nhiên tròn mắt bảo: "Em thấy con quỷ này có vẻ giống tập hợp ác ý của mấy thằng khốn xem video kia hơn."

Suy đoán của Bé Năm giống Số 3.

Để thành quỷ cũng phải có cơ duyên.

Tiểu Tây trở thành lệ quỷ mạnh như vậy một là vì thể chất của nó đặc biệt, hai là nơi chết và thời gian chết đặc biệt.Trong biệt thự kia có vô số oan hồn bị dằn vặt tới chết, nên mới tập hợp lại hóa thành con quỷ như Tiểu Tây.

Nhưng gã hung thủ kia đáng lẽ không thể trở thành oan hồn.

Kể cả có thì đáng ra gã cũng không thể mạnh được như vậy, huống hồ là tái sinh bất tử.

Khi còn sống gã nhiễm vô số máu người, sát ý nặng, nhưng gã chết là do bị tòa phán tử hình. Dù bị giết thì cũng là bị giết bởi chính nghĩa, là trừng trị đúng tội, cương trực ngay thẳng, được luật của phó bản công nhận.

Địa điểm cũng không phải nơi ma quái gì, nên theo lý mà nói, gã không thể trở thành một oan hồn đáng sợ như thế này.

Muốn tìm ra lai lịch của "gã" thì cũng dễ thôi.

E rằng "gã" đến từ chính những kẻ đã lặng lẽ thoát thân khỏi vụ án, không hề chịu bất cứ trừng phạt nào, những "hội viên" kia.

Bọn chúng chưa chết, thế nên ý niệm giết chóc vẫn luôn tồn tại.

Loại người tàn ác lấy ngược đãi hành hạ người khác làm vui, kể cả khi trang web kia bị phá bỏ, nội tâm những kẻ này chắc cũng chẳng có thứ gọi là áy náy hay hối hận.

Thứ khiến chúng trằn trọc ngày đêm chỉ e là nỗi tiếc nuối vì trang web bị phá hủy, chứ không phải tự nhìn lại bản thân.

Mà trong tư tưởng của những "hội viên" này, thứ chúng nhớ nhất hiển nhiên là kẻ trình diễn những màn giết người đẫm máu đó, nhớ những pha "xử lý" man rợ của gã. Những ý nghĩ dơ bẩn không có chỗ để đi, cuối cùng hợp lại với linh hồn nhơ nhuốc kia, ngưng tụ thành con quỷ trước mắt họ.

Bề ngoài của "gã" phải giống tên "đồ tể" trong suy nghĩ của "hội viên", thế nên "gã" mới có hình dạng con người.

Và dù đã thành oán quỷ, "gã" vẫn lấy hại người làm niềm vui.

Tìm kiếm con người ở khắp nơi, bắt cóc rồi hành hạ họ tới chết. Cái này vốn là đam mê của gã, cũng là đam mê của vậtthể tạo thành từ những ác ý giết chóc.

Nên con quỷ này mới bất thường như vậy.

Gã bất tử bất diệt, vì dù gã có "chết" thì những ác ý nọ vẫn tồn tại trên thế giới, có thể trợ giúp gã một lần nữa ngưng tụ hồn phách.

... Khó giải quyết rồi đây.

Xét theo một góc độ nào đó thì gã bất tử thật.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt mọi người trở nên nặng nề.

Mặc dù tìm ra được nguyên nhân, cũng khinh thường kinh tởm với lai lịch của con ác quỷ này, nhưng tất cả cũng chứng minh cho những gì gã nói.

Họ có thể "giết" gã, nhưng không thể chân chính tiêu diệt gã.

Các người chơi phiền muộn, chính vì là người trong cuộc nên có khi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Số 1 là kiểu người cương trực không chấp nhận một hạt cát trong mắt, nên không hề cảm thấy như vậy là khó khăn. Thanh niên nhìn sang Nguyên Dục Tuyết, thấy cậu nghiêng nghiêng đầu, điệu bộ bình thản, đôi mắt đen lại sáng lấp lánh.

"Nguyên Dục Tuyết." Số 1 dùng đôi mắt cún con, chạy tới hỏi: "Cậu nghĩ ra cách giải quyết rồi đúng không?"

Thấy gã sấn lại gần, Số 3 nheo mắt, âm thầm chen vào giữa cả hai, để gã cách xa Nguyên Dục Tuyết một chút. Sau đó rất tự nhiên nhìn thiếu niên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, lại toát lên chút tin cậy và hỏi ý.

Nguyên Dục Tuyết đã xác định được lai lịch của con quỷ này, hiển nhiên cậu cũng nghĩ ra biện pháp để giải quyết.

Quan trọng nhất là...

Nguyên Dục Tuyết nhìn sang Từ Oánh.

"Chúng ta có thể dùng phương pháp của Từ Oánh để giải quyết."

Nội tâm Từ Oánh đang rối bời, nãy giờ không phát ra tiếng nào.

Nghe đoạn quá khứ kia, một mặt chị đồng cảm cho cảnh ngộ của Tiểu Tây, một mặt khác thì kinh tởm buồn nôn với những tên biến thái cuồng giết người, còn không cả bằng súc sinh nọ.

Hai loại cảm xúc pha trộn vào nhau, khuấy động cõi lòng, khiến Từ Oánh thẫn thờ.

Đến khi Nguyên Dục Tuyết nhắc tới tên mình, còn nhìn mình, Từ Oánh mới sực tỉnh.

Dù sao Từ Oánh cũng chỉ là một người bình thường.

Còn là một người bình thường có đầu óc tỉnh táo và rất lí trí.

Chị hiểu rất rõ bản thân, có thể miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, không bị đám quỷ kia dọa cho sợ vỡ mật đã là gan dạ lắm rồi. Khi biết mình gặp sự kiện ma quái kiểu này, chị cũng chỉ có thể nỗ lực tự bảo vệ bản thân, cố gắng không làm liên lụy tới người khác. Nên nghe Nguyên Dục Tuyết nói vậy, phản ứng đầu tiên của chị là ngạc nhiên không hiểu, sau đó là do dự.

Nếu chị thật sự có thể giúp mọi người giết con ác quỷ này, thì dù có nguy hiểm tới mấy Từ Oánh cũng sẵn sàng.

Nhưng chị... Không biết gì hết.

Chị... Chẳng lẽ chị có cách để giải quyết con quỷ đó thật à?

Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc nhìn chị, hàng mi đen nhánh nhẹ nhàng chớp, con ngươi như đầm nước sâu phẳng lặng, khiến Từ Oánh đang hoảng loạn dần bình tĩnh lại.

Chị nhẹ nhàng hỏi: "... Tôi? Tôi có thể giúp mọi người sao?"

Nguyên Dục Tuyết gật đâu: "Chị là người duy nhất trong số chúng tôi thật sự gây uy hiếp cho nó."

Từ Oánh vẫn co quắp.

Những người chơi khác, do đã trải qua quá nhiều hiểm ác, tư duy luôn phải nhanh nhạy, nên Nguyên Dục Tuyết nói vậy họ lập tức hiểu ra vấn đề.

--- Đúng rồi, Từ Oánh là người duy nhất thật sự tạo thành uy hiếp với con quỷ đó!

Mọi thứ đã ở ngay trước mắt, có luôn biện pháp giải quyết, nét mặt Bé Năm thoải mái hơn hẳn. Cô cười: "Chị Từ Oánh, chị có nhớ lí do con quỷ này bám theo đòi giết chị không?"

Từ Oánh nghe vậy vẫn ngớ ra mất một lúc.

Lí do con quỷ muốn giết mình?

Nhưng giữa họ không thù không oán, chị chỉ là xui xẻo xem trang web đó, chứng kiến cảnh giết người, nên mới bị con quỷ biến thái này để mắt tới.

Người giết người còn cần lý do, chứ quỷ giết người chẳng lẽ cũng cần lí do ư?

Đương nhiên là vì chúng hung tàn coi con người như thức ăn rồi.

Thế nên Từ Oánh chỉ biết thầm trách bản thân quá xui xẻo, bị tai ương đeo bám, chưa từng suy nghĩ nguyên nhân sâu xa trong đó.

Bởi vì dưới góc độ của chị, đây là một chuyện "bình thường" nhất trong sự kiện bất thường này.

Nhưng nhìn nụ cười của Bé Năm, trong đầu Từ Oánh chợt lóe lên.

Nếu nhất định phải tìm một lí do, cái hôm chị vô tình xem video, câu cuối cùng gã nói với chị là ---

"Đừng nói cho bất cứ ai. Nếu nói ra, người tiếp theo sẽ là cô."

Nhưng Từ Oánh báo cảnh sát, chị đã nói cho người khác.

Chị cho rằng câu nói đó chỉ là cái cớ con ác quỷ đặt ra để trả thù, để lấy mạng mình.

Quỷ có bao giờ nói lý với người. Quỷ mà muốn mạng người thì chỉ cần giết thôi. Câu nói đó không phải là cảnh cáo, mà là đe dọa, là nguyền rủa.

Nhưng giờ nghĩ lại, chị cũng phát hiện ra mấu chốt. Từ Oánh thừ người, cánh môi mấp máy, lẩm bẩm lặp lại câu nói ngày hôm đó.

"... Nói cho người khác thì sẽ giết tôi."

Bé Năm nghe được lập tức chớp mắt, tinh nghịch cười: "Đúng rồi."

"Chính là câu này."

"Chị Từ Oánh, nó sợ chuyện này."

Chị mới chính là người uy hiếp tới nó, nên nó mới nói ra câu nguyền rủa kia, hòng tạo cầu nối tìm tới giết chị.

Từ Oánh đã suýt giết con ác quỷ, nhưng chị bị nó dọa, mất hết can đảm, nên mới không có bước kế tiếp.

Vô số chi tiết kết nối với nhau thành manh mối liền mạch.

---- Nạn nhân mà những tên biến thái kia tỉ mỉ lựa chọn đều là người có quan hệ xã hội yếu. Chúng cũng chỉ dám dùng tiền tài dụ dỗ chứ không trực tiếp bắt cóc, càng không dám làm lớn chuyện nên mới cẩn thận sàng lọc ra người không có bối cảnh. Vì chúng có quỷ trong lòng, chúng sợ chuyện này bị phơi bày dưới ánh mặt trời.

Chúng sợ sẽ phải ngồi tù, sợ bị người ta đàm tiếu.

Sau khi trang web giết người bị phá hủy, những kẻ chủ mưu phải đền tội, đám hội viên chưa chắc đã thấy hối hận, nhưng chắc chắn chúng có sợ, sợ nhất bị điều tra. Đây mới là nguyên nhân khiến chúng an phận.

Nghiêm chỉnh mà nói, quỷ thể ngưng tụ từ tà niệm giết người làm vui, từ chí ác của lòng người này, thứ gã sợ nhất, chính là việc ác bị tiết lộ, bị người khác biết được mặt dơ bẩn của mình.

Sợ chuyện giết người bị vạch trần, bị phơi bày trước mặt bàn dân thiên hạ.

Người sợ.

Quỷ cũng sợ.

Cái đầu ác quỷ vẫn luôn bị Nguyên Dục Tuyết giẫm dưới chân cuối cũng cũng mất kiểm soát, run bần bật.

Chương trước
Chương sau