Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vũ Khí Hình Người

Chương 367: Khách Sạn Tránh Tai Ương (42): Phương pháp kiếm nhiều tiền.

Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu hỏi chị: "Nó nói gì với chị vậy?"

Cậu rất nhạy bén, con ngươi đen nhánh nghiêm túc nhìn người phụ nữ, hàng mi vẽ ra một độ cong xinh đẹp. Ánh mắt Từ Oánh rơi trên nước da trắng như tuyết của cậu, hơi thẫn thờ.

Chị biết nói ra chỉ e sẽ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn, nhưng ánh mắt Nguyên Dục Tuyết nhìn chị, còn có những lời trước đó cậu hứa hẹn...

Cậu ấy sẽ bảo vệ mình.

Từ Oánh bỗng cảm thấy, có lẽ chị có thể tin tưởng thiếu niên này hơn.

Chị hít sâu một hơi: "... Nó nói, đó là sự thật."

Từ Oánh vừa thuật lại vừa nhìn cái đầu kia: "Tiểu Tây bảo... Ờm Tiểu Tây là tên của nó hồi còn sống." Chị chỉ vào con quỷ xui xẻo đang bị người chơi trói lại, giới thiệu đơn giản một câu rồi tiếp tục: "Sau khi chết, thật ra nó đã tìm được con ác ma này nhiều lần để báo thù. Thậm chí có hai lần đã thành công."

Chưa đề cập tới những chuyện khác, chỉ cần nghe chỗ "hai lần" là các người chơi đã biết có vấn đề.

Nếu tên ác ma kia thật sự đã chết thì sẽ không có nhiệm vụ của họ.

"Nhưng lần nào cũng vậy. Dù nó có chém gã thành trăm mảnh, thậm chí là ăn thịt, 'hoàn toàn' tiêu diệt gã, thì chỉ cần một thời gian sau, gã sẽ lại ngưng tụ quỷ thể, tiếp tục xuất hiện."

Đây hiển nhiên không phải tin tốt, thế nên sắc mặt Từ Oánh cũng trầm trọng. Trong miệng đắng chát, nhưng chị vẫn thành thật nói hết: "... Đồng thời sẽ mạnh hơn trước khi bị giết."

Những lần trước Tiểu Tây còn có thể giết gã báo thù, thậm chí ăn thịt gã. Nhưng giờ nó chỉ như món đồ chơi bị gã đàn ông đùa bỡn trong lòng bàn tay. Gã không giết nó hoàn toàn là vì muốn trả thù bằng phương thức độc ác hơn.

Xét từ góc độ nào đó thì đây đúng là "bất tử".

Những gì gã nói là thật.

Mà cái đầu nọ cũng đúng lúc phá ra tiếng cười sắc nhọn ---

Rất là chói tai.

"Hì hì hì hì." Nó âm u nhìn người chơi, cuối cùng tiếp tục dán mắt vào Từ Oánh, như con sên nhớp nháp bò khắp cơ thể chị.

"Đúng là ngu xuẩn." Hắn nói: "Mày còn dám nói cho chúng nó, chẳng lẽ mày cho rằng chúng nó sẽ luôn bảo vệ mày à?"

"Con ngu!"

Có lẽ là do đã bị chặt đầu được một lúc, hoặc là thanh quản bị tổn thương quá nặng, giọng gã rất khó nghe, âm điệu cũng vặn vẹo, chói tai châm chích. Gã phun ra những lời khiến người ta tức giận, chỉ muốn lập tức cắt nốt cái lưỡi đó đi, để gã không thể tiếp tục châm ngòi ly gián nữa.

Tập thể người chơi lạnh mặt, Bé Năm nhăn nhó, chán ghét nhìn gã.

Mặc dù rất phản cảm, nhưng các người chơi không thể phản bác.

--- Vì có một câu gã nói không sai.

Bọn họ không thể mãi mãi bảo vệ Từ Oánh.

Họ không thể giết gã thì dù có nhốt đầu và xác gã ở đây, để gã không thể tái sinh, thì Từ Oánh vẫn không được tính là đã thoát khỏi nguy hiểm. Nhiệm vụ của họ vĩnh viễn không được hoàn thành.

Muốn thoát khỏi vòng tuần hoàn này, muốn kết thúc nhiệm vụ, dù là thành công hay thất bại, họ cũng chỉ có một lựa chọn là để quỷ giết Từ Oánh.

Tất cả im lặng.

Nội tâm Từ Oánh không hề bình tĩnh. Miệng chị đắng ngắt, gần như là cầu xin giúp đỡ nhìn Nguyên Dục Tuyết, thấy thiếu niên vẫn hờ hững như màn tuyết trắng mênh mang bao phủ thế gian, che lấp mọi cảm xúc.

Nhưng Từ Oánh lại không cảm thấy Nguyên Dục Tuyết lạnh lùng... À thì có lạnh, nhưng lại là một cái lạnh khiến người ta yên tâm.

Nguyên Dục Tuyết sẽ giúp mình.

Ý nghĩ này vô cớ gieo vào lòng chị, để niềm tin của chị lớn thêm gấp trăm lần.

Nguyên Dục Tuyết như không hề ý thức được tình huống bế tắc hiện tại. Cậu đăm chiêu một lúc rồi hỏi: "Chị có thể giao lưu với Tiểu Tây đúng không?"

Bọn họ không nghe được con quỷ kia nói gì.

Từ Oánh thành thật gật đầu.

"Vậy chị có thể hỏi giúp chúng tôi..." Nguyên Dục Tuyết nhìn Tiểu Tây, bình tĩnh nói tiếp: "Khi còn sống cậu ấy là ai, bị sát hại như thế nào, tại sao lại biến thành quỷ. Chúng tôi muốn biết mọi chi tiết."

Cậu muốn biết mọi chi tiết về gã đàn ông kia.

Từ Oánh theo bản năng nhìn về phía nó.

...

Hỏi cái chết của quỷ là một việc cực kì dễ chọc giận nó.

Nhưng không hiểu sao bị Nguyên Dục Tuyết nhìn như vậy, Tiểu Tây lại rùng mình. Cảm giác như là trong khách sạn này có thứ gì vô hình đang trấn áp nó, khiến thái độ của nó với Nguyên Dục Tuyết tốt hơn trước rất nhiều. Lại thêm Từ Oánh đang trông cậy vào nó... Nó thật lòng muốn giúp chị, đằng nào nó cũng chết lâu rồi, giờ nhớ lại cũng không phẫn nộ tới như vậy.

Thật ra những hình ảnh Từ Oánh nhìn thấy hôm đó không phải là "trực tiếp".

Video đó đúng là cảnh quay "trực tiếp", nhưng là "trực tiếp" từ rất lâu về trước.

Căn cứ vào lời kể của Tiểu Tây, nó tới từ tỉnh C, là một thiếu niên ở vùng nông thôn heo hút.

Cha mẹ qua đời, nó được ông bà nuôi lớn. Nhà Tiểu Tây thật sự rất nghèo, nó không được đi học nhiều, học hết cấp 2 đã bắt đầu đi làm thuê lặt vặt cho người ta để kiếm sống. Nó tiết kiệm được chút tiền, đợi đủ tuổi trưởng thành là dọn lên ở một thành phố lớn trong tỉnh C.

Tiểu Tây không phải người thông minh, nhưng nó khỏe mạnh, nó cường tráng, còn cao hơn bạn bè cùng lứa một cái đầu. Dù học vấn không cao, nhưng nó ngoan ngoãn chịu khó làm việc, không chê việc gì, ngày ngày tới công trường làm thêm. Cuộc sống cũng không tệ lắm. Nó còn tiết kiệm được một ít tiền chuẩn bị gửi về nhà... Đúng lúc này, nó nhận được tin ông nội bị bệnh.

Không phải bệnh nặng, nhưng người cao tuổi bị bệnh là một việc rất nguy hiểm, có thể dẫn tới đủ loại biến chứng, nên bắt buộc phải nhập viện.

Chút tiền lương hưu với tiết kiệm của ông bà, dù có bảo hiểm chi trả một phần cũng nhanh chóng cạn kiệt.

Tiểu Tây sốt ruột vô cùng, nhưng có lòng mà không có sức, còn đúng lúc nó hết thời hạn hợp đồng làm ở công trường, chưa tìm được việc mới. Càng không có tiền lại càng nôn nóng. Nó đi vay nợ tín dụng, nhưng điểm tín dụng không cao nên cũng chỉ vay được một chút, cuối cùng chỉ biết lên mạng và các loại ứng dụng tìm công việc kiếm tiền.

Nhưng việc có thể kiếm nhiều tiền trong thời gian ngắn, không tới lượt nó thì cũng là lừa đảo.

Tiểu Tây không những không tìm được việc, mà còn bị người ta lừa mất nửa số tiền mình có.

Nó chỉ có thể vay tiền đồng nghiệp cũ ở công trường.

Người ta nói cấp cứu không cứu nghèo, huống hồ lương thợ xây cũng không cao, cho Tiểu Tây mượn vài trăm đã là tốt bụng, so với tiền chữa bệnh thì đúng là hạt cát trong sa mạc.

Bỗng một ngày, một đồng nghiệp cũ tới tìm Tiểu Tây, nói là có thể giới thiệu cho nó một công việc có thể kiếm rất nhiều tiền!

Tiểu Tây không có ấn tượng tốt với tên này lắm, vì gã ta thích cờ bạc, nghe nói còn dính phải mấy thứ không nên dính. Nó nghi ngờ đối phương lừa mình, nói bằng giọng bực tức: "Kiếm tiền tốt thế thì sao anh không đi đi?"

Tên kia bị nói như vậy cũng không giận, còn cười ha hả: "Tao cũng muốn đi lắm chứ, chẳng qua là điều kiện không đủ! Tiểu Tây à, mày không biết chứ công việc tao giới thiệu cho mày là dẫn chương trình. Mày đã xem livestream bao giờ chưa? Mấy cái đứa hot girl hot boy ấy. Người ta thích kiểu đẹp trai như mày, ngoại hình phải tốt, mày đi chắc chắn kiếm ra tiền. Chỉ riêng tiền kí hợp đồng thôi đã là ngần này này."

Gã thần bí giơ tay ra dấu.

Ngoại hình của Tiểu Tây đúng là không tệ, kiểu sáng sủa tỏa nắng. Nhưng cũng không tới mức người ta muốn bỏ ra một đống tiền để mời về, thậm chí là cho một số tiền lớn chỉ để kí hợp đồng.

Có điều Tiểu Tây chỉ học hết cấp 2, cũng hiếm khi lên mạng. Nó không biết cái nghề streamer này không dễ kiếm tiền như vậy, nghe vậy cũng động lòng.

Cơ mà đắn đo một lúc, nó cho rằng thiên hạ này không có bữa trưa nào miễn phí, huống hồ nó còn bị lừa một lần rồi, lòng cảnh giác rất mạnh, thế là tiếp tục từ chối.

Tên kia cũng không nói thêm, ngậm miệng ra về.

Nhưng hôm sau gã lại tới tìm nó.

Lần này cầm theo tiền mặt, những 20 nghìn tệ*.

*Chừng 70 triệu vnd.

Một chồng 20 nghìn tệ đặt ngay trước mặt Tiểu Tây, gã nói, chỉ cần mày đồng ý làm, người ta sẽ cho thêm 30 nghìn nữa.

Không phải khoa trương, đây là lần đầu Tiểu Tây thấy nhiều tiền như vậy.

Nó từ chối gã chẳng qua là sợ bị lừa tiền, nhưng thằng lừa đảo nào lại một phát lấy ra hẳn 20 nghìn tệ để lừa nó?

Mà có lừa hay không thì chỉ cần nó gật đầu, 20 nghìn này sẽ vào trong túi nó.

Tiểu Tây không do dự nữa. Mà tên kia còn cười tươi hơn nó, như thể gã cũng được một số tiền lớn.

Tiểu Tây chạy tới ngân hàng ngay tối đó, chuyển hết 20 nghìn tệ này cho ông nội. Lần này nó càng không sợ nữa. Đằng nào thịt cũng vào miệng rồi, bắt nó nôn nó cũng không nôn ra được.

Lúc đó Tiểu Tây không hề nghĩ rằng, thứ người ta muốn lừa không phải tiền của nó.

Mà là mạng nó.

Ngày thứ 3, nó đi theo gã kia rời thành phố.

Bọn họ đi xe lửa tới thành phố H ở ven biển, tiền xe cũng đã được trả trước, điều đó khiến Tiểu Tây càng yên tâm. Sau đó nó được đưa tới một ngôi biệt thự.

Biệt thự này còn được xây dựng ven bờ biển, trông hơi cũ một chút, nhưng vẫn sang trọng xa hoa, Tiểu Tây nhìn lác cả mắt. Nó càng tin rằng người ở đây là kẻ có tiền, để cho họ tới một tòa biệt thự có giá trị xa xỉ như vậy để livestream thì chứng tỏ không phải lừa đảo.

Ngoài Tiểu Tây ra thì còn mấy người khác. Ai nấy đều thanh tú xinh đẹp, chỉ là tương đối hướng nội, không ai mở miệng bắt chuyện, Tiểu Tây cũng không dám nói gì với họ.

Mỗi người ở trong một phòng, kí hợp đồng giữ bí mật, không được tự ý ra khỏi phòng. Trong phòng có nhà vệ sinh, đồ ăn sẽ có người mang tới tận cửa. Họ không được liên lạc với thế giới bên ngoài, nên cách thức giải trí duy nhất là xem phim.

Những điều lệ này đều hết sức vô lý, nhưng Tiểu Tây lại cho rằng trả nhiều tiền như thế thì người ta quản lý khắt khe một chút cũng bình thường. Nên nó nhịn.

Những đĩa phim kia, mấy ngày liền Tiểu Tây không xem, chủ yếu là vì nó không biết dùng đầu đọc đĩa. Về sau người mang thức ăn lên cho nó hỏi tại sao nó không xem phim, Tiểu Tây mới thành thật đáp.

Thế là người nọ cười, tốt bụng chỉ cho Tiểu Tây cách dùng đầu đọc đĩa.

Chương trước
Chương sau