Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vũ Khí Hình Người

Chương 246: Thôn Vàng Bạc (25): Khênh quan tài.

Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Mùi dầu vừng ngày càng nồng.

Cuối cùng không chỉ Nguyên Dục Tuyết, mà tất cả mọi người đều ngửi được mùi dầu vừng kì lạ đó, như thể họ đang ở trong một cái miếu vậy. Thứ mùi này khiến họ không khỏi cau mày.

Có điều đang sử dụng đạo cụ nên không ai mở miệng, chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt trao đổi.

Lúc này, nước trong nồi đã sôi tới cực độ, đống hơi nước màu trắng lượn lờ bay lên như hương khói trong miếu thờ. Trong màn hơi nước mông lung, ngọn lửa đang cháy hừng hực bỗng tắt.

Củi lửa dưới nồi bị đốt thành tro bụi, bắn ra một đốm lửa nhỏ, chỉ giây sau đốm lửa đó cũng lụi tàn.

Có vẻ như đống cá kì lạ đó đã được nấu xong.

Bà dì bắt đầu dàn ra một đống bát sứ màu trắng, sau đó cầm từng cái bát lên, dùng chiếc muôi sắt hung hăng thọc vào nồi, vớt lên một đống thịt cá và nước canh, đổ vào bát.

Đống cá kì lạ với cơ thể trong suốt đó không biết có phải là bị nấu lâu quá không, nguyên con cá ném vào giờ đã tách thành từng miếng thịt, mà thịt còn có màu trắng, hơi hồng. Sau đó nửa muôi canh cá đã bị người đàn bà rót vào trong bát.

Cái bát sứ trôi nổi luồng hơi nóng bỏng.

Cái bát mỏng như vậy, nhiệt độ của nước canh vừa sôi chắc chắn sẽ lan ra toàn cái bát, nhưng bà dì vẫn cầm bát như không có việc gì. Nhiệt độ nóng bỏng vượt quá sức chịu đựng của con người cũng không khiến bà ta thấy đau đớn, thậm chí còn nhanh chóng múc từng muỗng, sau đó đặt bát sứ đầy ự nước canh kia vào mâm gỗ, theo thứ tự phân phát xuống dưới.

Canh cá đầy tới miệng bát, nhưng tay bà dì quá vững, đến mức trong quá trình di chuyển nước canh cũng không sóng sánh, chứ đừng nói là rơi vãi ra ngoài.

Đám thôn dân kì lạ kia bắt đầu hiện vẻ sốt ruột rất bất thường.

Những khuôn mặt vô cảm chết lặng như những con rối bỗng trở nên rất sống động. Cơ thể họ vẫn dính chặt vào ghế, chỉ là cái cổ đã chờ đợi rướn thật cao, nhìn về phía người đàn bà đang phát canh.

Cái cổ duỗi dài tới mức các người chơi tưởng chúng sẽ gãy mất.

Mà người đàn bà đặt từng bát canh đầy trước mặt họ, đám thôn dân luôn đồng loạt chỉnh tề hành động vậy mà lại vội vàng vùi mặt vào bát. Trong bóng đêm chỉ nghe được tiếng họ húp canh sụp soạt.

Bốn người chứng kiến dân làng cầm từng miếng thịt cá màu hồng nhạt, không cần biết có xương hay không, dùng tay cầm, rồi ném vào miệng, ăn như gió cuốn.

So với sự chết lặng máy móc ban nãy, vẻ mặt họ lúc này có thể miêu tả bằng sinh động và hưởng thụ.

Họ nhắm mắt thỏa mãn nuốt từng miếng thịt cá to tướng, lại cầm bát sứ nóng bỏng lên, một hơi uống sạch nước canh bên trong.

Nước canh sôi sục trôi xuống thực quản, ánh mắt họ lại sung sướng tới mê say.

Vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc khiến các người chơi tưởng mấy người này đang ăn sơn hào hải vị gì đó. Nhưng thực tế thì họ vẫn không ngửi được bất cứ mùi gì liên quan tới thức ăn, chỉ có cái mùi kì lạ như mùi hương nến.

... Thật kì quái.

Bề ngoài con người, nhưng hành động nhai nuốt lại điên cuồng như thú hoang, khiến các người chơi có cảm giác... Mấy người này không phải người.

Ăn xong bát canh cá sặc mùi hương nến, dân làng lại khôi phục vẻ vô cảm chết lặng. Họ ngồi ngay ngắn trên ghế, không vội không chậm đợi những người khác ăn xong rồi mới chỉnh tề cầm thìa cầm bát, nhất trí múc ăn bát canh đậu hũ tươi non kia.

Đậu hũ mềm bị chọc vỡ, phối hợp với phần sa tế rưới bên trên, trông như là óc người.

Ăn xong canh đậu hũ cũng đồng nghĩa với bữa cơm chay kì lạ này kết thúc.

Vợ chồng ông Lý ngồi ở mâm chính tự động đứng lên.

Trong cái giờ thiêng này, mặt mũi họ trắng bệch một cách kì lạ, chỉ có đôi môi sưng đỏ do ban nãy vội vàng ăn cá cho thấy mấy người này còn sống.

Các người chơi ở gần đó cũng nghe được rõ ràng chất giọng khản đặc của ông ta.

Câu nói đầu tiên họ nghe được trong đêm tối rùng rợn này.

"Các vị đồng hương." Ông Lý mở miệng nói, âm sắc không khác gì trước kia, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác nó máy móc hơn nhiều: "Cảm ơn mọi người đã tới giúp đỡ, giờ xin các vị đồng hương hãy phụ một tay, tiễn con gái tôi đi!"

Dân làng đồng loạt đứng dậy, không ai trả lời.

Họ dường như quên mất đống đèn lồng trắng bên chân, cực kì kỉ luật xếp thành hàng, đi vào nhà ông Lý.

Nhà ông Lý quá dột nát, có lẽ quá lâu rồi không được sửa chữa.

Một căn nhà chật hẹp như vậy thật khiến người ta khó mà tin lại chứa được nhiều người như thế.

Nhưng tất cả dân làng đều vào trong.

Người đi cuối cùng là vợ ông Lý. Bà ta bước vào, đột nhiên trở tay khép cổng lại, ngăn cản ánh mắt của người chơi.

Cửa gỗ khóa chặt, trong bóng tối, họ còn nghe được tiếng cánh cửa rách nát đó bị gió thổi kẽo kẹt.

Các người chơi cau mày.

Mọi thứ bỗng trở nên bình thường, như thể bữa cơm chay vừa rồi, màn nấu cá, ông Lý mở miệng, đều là ảo giác của họ vì chờ đợi quá lâu.

Trong tình huống không dùng công cụ để tính thời gian, khả năng nhận giờ của họ rất kém.

Nên sau khi đoàn người biến mất, ba người kia cực kì sốt ruột, thậm chí còn nghi ngờ --- Bọn họ vào trong căn nhà đó thật à?

Có khi nào đã lén rời đi rồi không?

--- Có thể là mấy người đó đi ra từ cửa sau nhà ông Lý mà họ không hề hay biết?

Đêm tối tĩnh lặng dường như càng phóng đại sự nôn nóng ấy.

Một cảm giác kiềm chế, bực bội và sốt ruột khó tả đột nhiên điên cuồng xâm chiếm cơ thể. Mà trong cái im ắng tuyệt đối này, Cửa Sổ trốn trong bụi cây không nhịn được hơi đứng lên.

Y bắt đầu có ảo giác một âm thanh đang không ngừng thúc giục mình đuổi theo, xem đám thôn dân kia đang làm gì.

Y quay sang muốn hỏi ý những người khác xem có nên vào xem không, lại bị Nguyên Dục Tuyết bịt miệng.

Cậu nhận ra hành động định lên tiếng của y, rất nhanh gọn che miệng y lại.

Trong bóng tối, Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng người tới, làm một động tác nhỏ với Cửa Sổ.

"Suỵt".

Cậu im lặng nói.

Cửa Sổ lập tức tỉnh táo lại.

Khuôn mặt trong đêm tối mịt mờ bỗng đỏ lên, rất không đúng lúc. Y cảm giác được thứ đang chạm lên răng môi mình vô cùng mềm mại, đó là lòng bàn tay của Nguyên Dục Tuyết.

Có vẻ như là ở ban ngoài quá lâu, làn da thiếu niên bị gió thổi nên hơi lạnh, rất khác so với nhiệt độ cơ thể của người bình thường, ai cũng có thể nhận ra.

Mặt Cửa Sổ lại càng đỏ.

Y bối rối định bảo Nguyên Dục Tuyết là mình biết rồi, nhưng biết không được lên tiếng, đành gật đầu.

Mà động tác này khiến môi y rõ rệt vuốt ve làn da mềm mại của đối phương, khiến Cửa Sổ cứng người. Y ngây ra tại chỗ, trông như người mất hồn, rất đáng thương, nhiệt độ trên môi lại dần trở nên rõ ràng.

Mặc dù Nguyên Dục Tuyết có thấy khuôn mặt đỏ tới kì lạ của y, nhưng cũng không nghĩ gì. Thấy Cửa Sổ cam đoan thì nhanh chóng rụt tay về,

Nhưng vẫn bị người bên cạnh chú ý.

Âu Phục cau mày, quay đầu quái dị nhìn hai người.

Sau đó nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Không biết gã thấy chưa đủ phiền hay sao, tự dưng há miệng như muốn nói gì đó ---

Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu, chưa kịp ngăn cản đã nghe thấy tiếng cổng nhà ông Lý mở ra.

Đám dân làng ra rồi!

Đi đầu là ông Lý, trên mặt ông ta vẫn là vẻ vô cảm quái dị, đi trước mở cửa cho mọi người, chừa ra một khoảng lớn.

Mà theo sau ông ta là tám người trông có vẻ khá cường tráng, họ nâng quan tài, từng bước từng bước đi ra.

Quan tài đã được thô bạo đóng lại bằng những cái đinh dài kì quái, cộng thêm hình dạng đặc thù của nó, đảm bảo không thể bật nắp.

Các người chơi nín thở, nhưng nhìn chiếc quan tài kia, họ đều thấy nó rất lạ.

Lớp sơn dường như đã bị thô bạo mài một lượt, có chỗ đã mất màu.

Mà mà bề ngang kiểu dáng chữ khắc đều hết sức kì quái --- Họ gần như nhận ra ngay cái quan tài này quái ở chỗ nào.

Đám người này khênh ngược quan tài.

Bầu không khí dường như càng thêm u ám, các người chơi nín thở núp trong bóng tối, giữ im lặng.

Cái quan tài đó nặng tới bất thường.

Tám người đàn ông cường tráng đang khênh quan, cột nó vào một cái đòn gánh bằng gỗ, vác lên vai. Mặc dù nét mặt ánh mắt tám người không có gì thay đổi, tiếp tục bước từng bước, nhưng dấu chân để lại trên đất rõ rệt và in sâu.

Chương trước
Chương sau