Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vũ Khí Hình Người

Chương 240: Thôn Vàng Bạc (19): Lai lịch của thôn Vàng Bạc.

Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Vẻ mặt Tiểu Cao càng thêm giễu cợt.

Chị ngồi xuống chiếc giường bên cạnh, nâng chân lên che đi vết máu trên bụng, giọng điệu càng thêm cay nghiệt: "Tốt nhất mày nên nghĩ xem nên giải thích thế nào về việc mày dẫn tụi tao vào cái mộ đó."

A Đao rõ ràng khựng lại.

Hắn hơi ngẩng lên nhìn đám người bên cạnh.

Phần băng vải quấn ở mắt trái do sự cố trước đó đã tuột hết ra, hắn vội vàng che đi, sắc mặt có vẻ kì lạ, đột nhiên hỏi: "Cô nói cái gì cơ?"

"Tao nói cái gì?" Nhìn đã biết là Tiểu Cao không phải người có tính tình tốt, bị lời này của A Đao chọc tức, địch ý trong mắt càng thêm bén nhọn: "Đương nhiên mày làm gì thì tao nói cái đó."

"..."

A Đao im lặng vài giây, sau đó bình tĩnh đáp lại, giọng điệu đã có phần lạnh nhạt: "Tôi nghĩ cô đang hiểu lầm chuyện gì đó."

"Người cần giải thích là cô."

---?

Mặc dù hai người đã ngừng nội chiến, nhưng tình hình hiện tại có vẻ còn phức tạp hơn trước.

Tiểu Tề nghe mà nhức hết đầu, đành giơ tay ra hiệu tạm dừng. Cô tiến tới giúp Tiểu Cao đắp lại thuốc lên vết thương, một lần nữa băng bó, mím chặt môi: "Đợi đã, xử lý vết thương trước."

Đại khái là vì trong lòng kìm nén bực bội, Tiểu Tề rất nặng tay, quấn chặt băng vải quanh miệng vết thương, khiến Tiểu Cao phải khẽ "a" một tiếng, suýt không giữ được vẻ lạnh lùng trên mặt.

Giải quyết vết thương của Tiểu Cao xong mới coi như bình tĩnh lại, hai bên cùng trao đổi. Những người khác ngăn giữa hai người, để tránh cho họ máu dồn lên não lại đánh nhau.

A Đao ôm thanh đao vào ngực, cằm giương lên, ánh mắt hững hờ nhìn vào một điểm nào đó trong không trung. Mãi một lúc sau, hắn mới mở miệng giải thích dưới sự chất vấn của mọi người.

"Trải nghiệm" của hắn không khác mấy với Tiểu Cao --- Vào thôn Bạc, trong đó không có người sống hay nhà cửa, chỉ có người chết và mộ, trà là dầu vừng, nhang là xương người, mọi thứ đều khớp.

Nhưng khâu mấu chốt lại khác biệt.

"Phiên bản" của A Đao có một sự kiện hoàn toàn khác với lời Tiểu Cao.

"Tôi và Ghế Ngồi đều muốn trở lại, là cô khăng khăng đòi vào."

Ánh mắt A Đao lạnh lùng nhìn Tiểu Cao. Hắn bình tĩnh nói những lời này, không giống chỉ trích, chỉ đang trần thuật một sự kiện khác hoàn toàn.

Tất cả sốc.

Tiểu Cao có phản ứng mạnh nhất. Chị bực tức đứng phắt dậy, động tác quá mạnh ảnh hưởng tới vết thương khiến mặt chị tái nhợt, cũng có thể là tức quá nên tái mặt.

"Vớ vẩn." Vẻ mặt Tiểu Cao lúc này không chỉ còn là nực cười, cặp mắt đầy trào phúng pha với phẫn nộ: "Mày không nghĩ ra nên giải thích như thế nào nên đổ ngược cho tao à?"

"... Tôi không đổ lỗi gì hết." A Đao không hề dao động trước sự phản đối kịch liệt của chị, tiếp tục khô khốc nói: "Là cô lúc đó như bị quỷ ám khăng khăng đòi vào 'nhà'. Ghế Ngồi vì cản cô nên đi theo, tôi cũng theo vào."

Tiểu Cao không nói một lời, dường như là muốn nghe xem hắn còn có thể sủa ra cái gì nữa.

A Đao đúng là có thể "sủa" thêm rất nhiều thứ --- theo như Tiểu Cao thấy.

"Mà đoạn sau đúng là một mình tôi nhảy xuống nước chạy trốn, mà cô với Ghế Ngồi ở lại --- Những chuyện sau đó tôi không rõ."

Câu chuyện của cả hai hoàn toàn khác, người duy nhất có thể chứng minh ai mới là người "nói thật" - Ghế Ngồi, thì lại đang trong trạng thái hết sức tồi tệ.

Đừng nói là kể lại những chuyện xảy ra lúc đó, nói chuyện bình thường thôi cậu ta cũng không có bất cứ phản ứng nào, hiển nhiên rất bất ổn.

Sau vài phút phẫn nộ ngắn ngủi, Tiểu Cao bình tĩnh trở lại.

Chị mím môi, lạnh lùng chất vấn: "Mày biết Ghế Ngồi không thể nói chuyện nữa nên mới nói vậy đúng không? Đổ hết tội lên đầu tao, dù sao cũng chẳng ai có thể làm chứng."

A Đao thì vẫn là vẻ hờ hững khiến người ta tức điên.

"Tôi không có ý đó."

Tiểu Cao không muốn tiếp tục đấu võ mồm với A Đao, bực bội đi ra ngoài, dường như không muốn thở chung một bầu không khí với hắn. Nhưng đột nhiên --- Chị vươn tay ra, chỉ trong tích tắc đã bắt lấy cổ tay A Đao. Nhanh chóng mà khéo léo, cứ thế thò vào ống tay áo kéo ra một miếng ngọc màu trắng được buộc trên cổ tay hắn, giật đứt sợi dây buộc rồi lùi lại mấy bước.

Chị xòe tay ra, sợi dây đỏ buộc miếng ngọc quấn trên ngón tay chị, miếng ngọc rơi xuống kéo sợi dây thẳng băng.

Nếu nói là "ngọc" thì chất liệu của thứ này có vẻ quái dị và thấp kém hơn ngọc nhiều.

Nó có màu trắng đục ngầu, bên trong còn mơ hồ có màu đỏ, trông không được hài hòa lắm, khiến cả miếng ngọc toát lên sự rẻ tiền khó tả.

Mà sợi dây buộc lấy nó cũng rất cũ, trên đó còn dính bẩn, hình như còn được ngâm trong thứ dầu trơn đặc biệt nào đó khiến bề mặt dây ánh lên màu sắc rất dị.

Một miếng ngọc kì lạ rõ ràng khiến người ta phải chú ý.

Nếu trước đó A Đao có đeo một thứ như vậy thì mọi người hẳn phải biết mới đúng.

Giọng Tiểu Cao càng thêm lạnh lùng cứng rắn.

"Cái này chính là 'bảo bối' mày trộm từ trong mộ ra, cũng chính vì nó mà bầy quỷ kia mới không chịu từ bỏ đuổi giết chúng ta. Đến giờ mày vẫn còn đeo thứ này trên người, mày giải thích đi?"

Trên mặt A Đao hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Nhưng chỉ chớp mắt sau, hắn chăm chú nhìn miếng ngọc có hình dạng và cấu tạo quái dị kia, ánh mắt tập trung vượt mức bình thường, khiến ai cũng cảm thấy ánh mắt đó như có lửa.

Vẻ mặt Tiểu Cao không mấy thân thiện, chị nhấc miếng ngọc lên, bỏ vào lòng bàn tay, nắm lại.

A Đao mới như bừng tỉnh, ngẩng lên bình tĩnh nhìn chị.

"Tôi không biết."

"Ha?" Tiểu Cao bị hắn chọc tức, nhướng mày nhìn A Đao: "Không nghĩ ra được phải giải thích như thế nào nên nói luôn là không biết?"

"... Tôi thật sự không biết tại sao nó ở trong tay mình." A Đao nhìn miếng ngọc trong tay Tiểu Cao, lẩm bẩm: "Trước đó tôi không hề nhận ra sự tồn tại của nó."

"Vả lại nếu như tôi phát hiện ra nó." Ánh mắt A Đao chuyển về mặt Tiểu Cao: "Tôi sẽ giấu nó ở nơi an toàn hơn, kín đáo hơn, sẽ không dễ bị phát hiện như vậy."

Tóm lại sẽ không tùy ý buộc ở cổ tay, Tiểu Cao sờ một cái đã giật ra được.

Lời này nói như thể hắn bị hãm hại không bằng.

Tiểu Cao "ha ha" hai tiếng, há miệng định trào phúng gì đó, lại thấy Nguyên Dục Tuyết đi tới cạnh mình, cẩn thận vỗ chị một cái.

Chị quay đầu lại, mặc dù vẫn còn bực bội, nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết thì hơi khựng lại, sau đó có vẻ ôn hòa hơn: "Sao vậy?"

Nguyên Dục Tuyết dùng khẩu hình bảo: "Có thể cho tôi xem không?".

Tiểu Cao như thể muốn khiêu khích, nhìn A Đao một cái rồi mới đưa miếng ngọc cho Nguyên Dục Tuyết, còn cố ý dài giọng: "Xem không sao đủ, cái này phải để cậu bảo quản mới đúng."

"Bảo bối khiến bầy quỷ đuổi theo không chịu nhả chắc chắn sẽ là đạo cụ quan trọng. Nếu giờ cả tôi và A Đao đều có hiềm nghi, đương nhiên chúng tôi đều không nên cầm thứ quan trọng như vậy, để người khác bảo quản mới là công bằng, nhỉ?"

Tiểu Cao đầy hàm ý nói.

Chị không để bụng chuyện bị nghi ngờ, nhưng A Đao chắc chắn không trong sạch.

Ban đầu Tiểu Cao còn cho rằng A Đao để ý thứ đó như vậy, còn muốn độc chiếm nó thì chắc chắn sẽ không đồng ý đề nghị này, thậm chí đã chuẩn bị lại tranh cãi với hắn.

Nhưng A Đao chỉ nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái, không nói gì, coi như chấp nhận.

Nguyên Dục Tuyết không định giữ thứ này.

Cậu rủ mắt, cẩn thận quan sát hình dạng kì lạ của nó. Đầu ngón tay miết nhẹ ở một góc, màu trắng đục thoáng cái trở thành trong suốt, có thể xuyên qua bề mặt nhìn được hoa văn đỏ tươi bất quy tắc ở bên trong.

Đúng là nó.

Nguyên Dục Tuyết đối chiếu với dữ liệu mình tìm được trong kho, xác định "miếng ngọc" này là thứ gì.

Cậu đặt nó lên mặt bàn được phủ khăn trải, cầm điện thoại bắt đầu gõ chữ, sau đó giơ màn hình cho mọi người xem.

Đây là thông tin cậu có được từ kho tài liệu.

"Ngọc bồi mệnh?"

Âu Phục vừa nhìn dòng chữ vừa nhìn miếng ngọc, miệng lẩm bẩm như hiểu ra: "Hóa ra là nó."

Sắc mặt Tiểu Cao cũng thay đổi.

Tiểu Tề: "Sao tên của nó... Lạ vậy."

Không chỉ lạ, mà còn toát lên điềm xấu.

Mấy từ như "bồi mệnh" nghe đều có vẻ rất "độc". Ngọc vốn là đồ tốt, thông linh dưỡng nhân, sao lại đặt một cái tên kì quái như vậy.

Âu Phục hiểu ý Tiểu Tề, tiếp lời cô: "Mặc dù nghe có vẻ xui xẻo, nhưng ý của nó thật ra rất tốt."

"Ngọc bồi mệnh nghe nói là thứ trộm mộ sẽ mang theo người. Có thể giải thích thế này, nếu lúc trộm mộ bị chôn ở trong mộ, đất đá lấp đường không có nước không ra ngoài được, hoặc là đụng độ vài chuyện ma quỷ không giải quyết được. Trộm mộ có thể đập vỡ nó, coi như mua về một cái mạng, giúp bản thân sống sót ra ngoài. Có thể nói là một thứ... Tâm linh, rất thần kì." Âu Phục cố tìm từ để hình dung.

Thứ này xuất hiện ngoài đời thì có khi gã sẽ còn hoài nghi nó là sản phẩm lừa đảo, nhưng ở trong phó bản... Dám cá nó là thật.

"Cái này hiếm lắm, cách làm cũng thất truyền rồi, nên dùng cái nào coi như mất cái đó. Thường là mấy nhà trộm mộ từ ba đời trở lên, làm lâu năm có truyền thừa thì mới có một hai miếng giống thế."

Vì phạm vi sử dụng của nó không rộng, thất truyền là bình thường.

Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống, tiếp tục gõ chữ:

"Lai lịch thôn Vàng Bạc."



___________________________

Mọi người năm mới vui vẻ nha~ Mấy hôm nay mải đọc truyện ấy, dự là hoàn hôn nhân xong tui sẽ lại mở hố mới =)))))))))))))))))))))

Chương trước
Chương sau