Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vũ Khí Hình Người

Chương 227: Thôn Vàng Bạc (6): Cũng có người gọi thôn chúng tôi là... Thôn tàn tật.

Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Nói là đến, thực tế vẫn còn phải đi một đoạn nữa, chỉ là từ vị trí hiện tại, bọn họ đã có thể loáng thoáng thấy được nhà cửa trong thôn.

Béo đi trước, ân cần mở đường cho họ.

Cổng thôn không có nhà, chỉ có hai tấm bia đá dựng lên ở lối vào, trông khá là cũ. Chữ viết bằng sơn đỏ trên đó đã phai màu, biến thành một loại pha tạp với trắng nhạt, còn mơ hồ lẫn với màu của tảng đá bên dưới.

Nhưng vẫn đọc được, là ba chữ to ghi "Thôn Vàng Bạc". Chỉ có hai dòng chữ nhỏ bên dưới là khó đọc, đó là một kiểu chữ rất hiếm thấy.

Gã âu phục nhìn dòng chữ nhỏ kia, mày lặng lẽ nhướng lên một chút.

"Chú Béo." Gã như người thân quen gọi ông ta: "Hai hàng chữ khắc ở bia trước cổng thôn mấy người có nghĩa là gì vậy?"

"À, cái đó à ---" Béo nở nụ cười phúc hậu: "Hình như là chữ cổ của thôn chúng tôi, tôi cũng không rõ lắm, cái này người già trong thôn dùng là nhiều."

Người già mới dùng.

Vừa rồi ông ta có nói là thôn Bạc có nhiều người già đúng không?

"Ồ." Gã âu phục hứng thú đáp, lại không hỏi tiếp.

Cho đến khi họ chuẩn bị bước vào thôn, chị gái cao gầy vẫn luôn không nói gì chợt mở miệng: "Tôi muốn hỏi một chuyện."

Cô quay sang Béo.

Ông Béo đang dẫn đường "Vâng?" một tiếng.

"Lúc vào thôn cần nhắm một mắt à?" Giọng chị có vẻ lạnh, lúc nói chuyện cũng tạo cảm giác người này rất lạnh lùng, hẳn là do bình thường ít mở miệng.

Nhưng câu này lại đi thẳng vào vấn đề.

Hiển nhiên chị hoài nghi lúc vào thôn sẽ có quy định kì quái nào đó, bọn họ không tuân thủ sẽ xảy ra chuyện.

Tới cổng thôn lại nhắm một mắt sẽ rất kì lạ. Nhưng nếu ngay từ đầu ông ta đã nhắm một mắt thì người ta sẽ chỉ thấy lạ khi mới gặp, thành ra bỏ lỡ vấn đề.

Những người khác lập tức dừng bước, lặng lẽ nhìn người dẫn đường.

Chẳng lẽ trong này có cạm bẫy gì?

Béo lại vô tội nhìn sang, "à" một tiếng.

Ông ta thẳng thắn giơ tay vạch con mắt trái vẫn luôn nhắm của mình.

Hai ngón tay vạch lên, tất cả có thể thấy trong hốc mắt như cái khe hẹp kia là một con ngươi màu trắng đục, tròng đen gần như hòa với tròng trắng. Con mắt cũng hơi lồi lên, như một cục chất lỏng bị nhốt trong hốc mắt, bất cứ khi nào cũng có thể nhễu ra, chỉ có thể để mí mắt bao bọc lấy chúng.

Trông khá là quái dị, mọi người không khỏi nhìn lâu hơn một chút.

Ông ta buông tay để con mắt khép lại.

"Hiểu lầm rồi." Béo có phần vô tội nói: "Mắt của tôi bị bệnh, mắt trái bị mù nên mới luôn nhắm. Đương nhiên mọi người không cần phải làm giống tôi."

Ông ta im lặng vài giây, nói tiếp với ngữ điệu hơi quái gở: "Dù sao thì mọi người đều là người khỏe mạnh."

"..." Chị gái im lặng một hồi.

"Xin lỗi." Chị nói.

"Không sao." Béo chỉ có vẻ quái dị như vậy trong chớp mắt rồi lại khôi phục sự nhiệt tình phóng khoáng, ông ta chẳng mấy kiêng dè nói: "Hồi xưa ấy, còn có người gọi thôn Vàng Bạc tụi tôi là... Thôn Tàn Tật cơ."

"Nghe nói là hồi đó lúc khai thác vàng bạc dưới lòng đất, các cụ đã dùng biện pháp hơi ô nhiễm, tạo thành chút di chứng. Khí hậu nơi này cũng không tốt, nên thôn Vàng Bạc chúng tôi ai nấy đều có vài bệnh vặt. Tôi cũng quen với con mắt này rồi, không ảnh hưởng sinh hoạt." Ông ta vừa nói vừa tiếp tục dẫn đường.

Phòng ốc trong thôn cũng không đơn sơ như tưởng tượng, hầu hết là phòng xây từ gạch xanh, cũng có phòng xi măng và nhà lầu khá là khí phách, tuy không nhiều lắm, chỉ có một tòa nhà 4 tầng được xây dựng ở gần cửa thôn, đi một chút là thấy.

Béo chỉ vào tòa nhà đó, có vẻ hãnh diện: "Đó là nhà tôi, mấy hôm tới các vị sẽ ở lại đây. Không phải là tôi khoe khoang, nhưng nhà tôi là nhà có điều kiện tốt nhất trong thôn rồi, gọn gàng, sạch sẽ, còn đẹp. Có nhà vệ sinh có bồn cầu, có điện nước đầy đủ, ngay cả nhà trưởng thôn cũng chưa chắc thoải mái được như nhà tôi đâu. Nếu các vị ở nhà khác thì có khi không quen được thật."

Các người chơi nhìn căn nhà nhỏ kia, im lặng thở dài: Ở nhà ông cũng chưa chắc quen được.

Nhưng đúng là điều kiện trông tốt hơn hẳn mấy nhà khác.

Tới nhà Béo, các người chơi cũng thấy được cư dân khác ở cái thôn hoang vắng này.

Hầu hết là phụ nữ, khô gầy, da dẻ vàng vọt, đều đang bận rộn công việc trong tay. Người cầm chậu quần áo, người cầm rau củ hoa quả khô, người cầm thịt khô.

Ánh mắt các cô các bà đều có vẻ rất lạnh, đại khái là ít thấy người ngoài, nên khi nhóm người xa lạ này xuất hiện, họ đều có vẻ cảnh giác và lạnh nhạt, có vài người còn đa nghi quan sát. Nhưng khi ánh mắt giao với các người chơi, họ sẽ quay đi ngay, bóng dáng biến mất đằng sau các căn nhà.

Trông không có vẻ gì là hoan nghênh người ngoài.

Các người chơi tự hiểu trong lòng.

Đương nhiên họ cũng nhìn ra một đặc điểm chung, đó là những người phụ nữ này, nhiều hoặc ít đều có những khuyết tật.

Hầu hết là chân bị thọt, nên đi đứng sẽ hơi lạ.

Có vài người rõ ràng đang cầm vật nặng, lại chỉ cầm bằng một tay, hoặc kẹp dưới nách, tay khác thì giấu trong tay áo, hiển nhiên là cũng bị tật.

Cũng có vài người giống Béo, nhắm một mắt, hoặc là dùng băng vải quấn quanh.

Xác suất bị tật... Gần như là 100%.

Các người chơi im lặng, ghi nhớ thông tin có vẻ bất thường này, theo Béo đi tới trước cửa nhà ông ta.

Cửa lớn màu đỏ thế mà không khóa, chỉ gần gạt then cài là mở.

Không biết sao mà trong nhà rất oi bức, có lẽ là vì cửa sổ đóng kín, mùi cũng không dễ ngửi lắm.

Phòng khách được bài trí đúng kiểu thẩm mỹ của ông chú trung niên, bên cạnh TV đặt hai cái bình hoa to tổ chảng, đối diện là một cái ghế tràng kỉ bằng gỗ, bên trên phủ nệm. Trên tường treo một bức tranh thêu chữ thập dài một mét, thêu mấy chữ "Gia đình hòa thuận vạn sự hưng thịnh". Phòng khách treo đầy những bức tranh trang trí không rõ lai lịch nhưng rất có khí phách, cùng với một ít tranh chữ được in ra.

Đồ đạc trên bàn trà lại khá hổ lốn, nhìn tới nhìn lui ra được bộ ấm chén, gạt tàn, bật lửa linh tinh. Tổng thể mà nói thì đây là một phòng khách rất thường thấy.

Gã âu phục nhìn bức tranh treo trên tường, lặng lẽ thở dài.

Ở trong hoàn cảnh trang hoàng thế này đúng là khiêu chiến thẩm mỹ của gã.

Nhưng gã cũng biết điều, không đưa ra ý kiến gì vào lúc này.

Ông chú Béo vẫn rất nhiệt tình: "Các vị ngồi xe cả ngày chắc cũng mệt rồi nhỉ? Trời sắp tối rồi, trước hết mọi người nghỉ ngơi đi, mai tôi lại tới đưa mọi người... Ờm, có cái từ rất là văn hóa chỉ việc đó là gì nhỉ?"

Ông ta ngẫm nghĩ một hồi mới lại nói: "À à, sưu tầm phong tục. Ngày mai lại đi sưu tầm phong tục."

Rồi bâng quơ nhắc nhở một câu: "Trời tối không tiện ra ngoài. Thôn chúng tôi không thể so với thành phố được, sau 8 giờ không bật đèn nữa. Bên ngoài tối như bưng khó thấy đường, các vị cũng nên cẩn thận một chút. Lỡ đi đường bị ngã, đau nhức sây sát là chuyện nhỏ, chỉ sợ mọi người không cẩn thận ngã xuống hồ, đến lúc đó không vớt được lên đâu."

Cảnh cáo thứ hai xuất hiện.

Sau 8 giờ tối không nên ra ngoài.

Nhưng việc buổi tối ở trong phó bản phải cẩn thận là thường thức rồi, giai đoạn đầu, các vị người chơi lão làng ở đây sẽ không đi khiêu chiến quy tắc này. Đương nhiên về sau thì chưa biết, vì có vài nhiệm vụ sẽ chỉ thúc đẩy được trong đêm.

Mới là ngày đầu tiên thôi, chưa có manh mối gì, họ có thể thoải mái an phận một chút.

Béo chợt nhớ ra: "Để tôi đi thu dọn thêm một phòng nữa, vốn chỉ có 6 vị khách nên tôi chỉ dọn 3 phòng. Giờ thêm một phòng, các vị xem thế nào rồi phân chia nhé."

Các người chơi sửng sốt.

Ở riêng một phòng vừa có lợi vừa có hại.

Lợi là không lo bạn cùng phòng là con "quỷ" xâm nhập vào quần thể người chơi, hại thì quá rõ rồi...

Trong một phó bản khó như vậy mà lạc đàn thì không phải chuyện gì tốt.
Chương trước
Chương sau