Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vô Tình Yêu Em

Chương 13

Chương trước
Chương sau
18

Hai mươi phút sau, Cố Dịch Trạch cuối cùng cũng đến.

Anh ấy trông không tốt lắm.

Khuôn mặt tuấn tú khẽ nhíu mày, giống như có người đắc tội với anh ấy vậy.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Tôi nhún vai ra: "Tôi bị trật khớp mắt cá chân."

Anh ấy nhìn tôi, rồi cười khẩy: “Tống Nhiễm, em giỏi thật đấy, công khai đi đôi giày tôi mua để chạy đi tìm trai đẹp, lúc bị trật khớp mắt cá chân lại gọi tôi tới thu dọn đống hỗn độn, chẳng lẽ tôi là liếm cẩu [4] của em sao?”

[4] Dỗ ngọt người khác/Hết mực lấy lòng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Gói Hết Sự Dịu Dàng Của Trời Đất Gửi Cho Chị
2. Không Phải Ánh Trăng
3. Giai Giai Có Một Mái Nhà
4. Ta Tiến Cung Năm 14 Tuổi…
=====================================

Cái này......

"Không phải anh kêu tôi chạy buổi tối sao?"

"Tôi không bảo em ra ngoài dụ dỗ đàn ông."

"Đây không phải là tiện đường sao?"

"..."



Thái tử gia hình như rất tức giận, sắc mặt lạnh lùng, xoa xoa trán.

Rồi anh đặt hộp giày lên ghế và ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

Anh ấy dường như đang nhìn vào vết thương trên chân tôi.

Tôi hơi xấu hổ: "Vậy thì sao... thôi quên đi, tôi thử xem có thể đi được không."

Cố Dịch Trạch đã nắm được mắt cá chân, anh nhíu mày, giọng điệu có chút nặng nề.

"Sưng lên rồi, em đi kiểu gì?"

Nhìn những con đường vắng tanh và những ngọn đèn đường im ắng xung quanh, tôi không khỏi có chút xao xuyến.

"Thế giờ tính sao?"

Dừng một chút, anh ấy nói: "Tôi cõng em."

“Hả?” Tôi nhìn anh ấy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đi taxi đi.”

"Ở đây không có ai, làm sao bắt taxi?"

Đúng vậy, hình như tôi đã đi sai đường rồi.

"Hoặc trên điện thoại..."

"Đi lên." Thái tử gia xoay người ngồi xổm xuống, nói.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nằm trên lưng anh ấy một cách ngập ngừng.

Cân nặng của tôi khoảng 49, còn Cố Dịch Trạch khoảng 70.

Anh ấy khá cao, ít nhất là 1m85, cũng không biết cõng tôi có quá sức hay không.

"Có phải rất nặng không, hay là anh thả tôi xuống đi, tôi sẽ đi bộ một lúc."

"Không cần, em ngồi yên đi."

Được rồi.



Con đường vắng tanh, không một bóng người qua lại.

Quá thảm rồi.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi.

"Cố Dịch Trạch, chỗ này chắc sẽ không có cướp đâu nhỉ?"

Anh ấy thở dài: "Em có thể nghĩ ra một cái gì đó tốt đẹp được không?"

"A, xin lỗi xin lỗi."



"Nếu có cướp, anh có ném tôi xuống không?"

"Còn nói nữa, bây giờ tôi sẽ ném luôn đấy."

"Nằm mơ đi, tôi vẫn nên ôm chặt thì hơn."

Tôi vòng tay ôm chặt lấy cổ Cố Dịch Trạch, cúi người về phía trước, áp sát đỉnh đầu anh ấy.

Một mùi thơm dễ chịu truyền đến từ lỗ mũi.

Tôi ngửi ngửi.

Hình như là mùi dầu gội đầu của anh ấy.

Vì không chắc nên tôi ghé sát vào tai anh ấy ngửi thật mạnh.

"Thơm quá, anh dùng dầu gội hiệu gì vậy, có đắt không?"

Đôi vai của Cố Dịch Trạch hình như hơi rụt lại.

Bước chân cũng dừng lại, cả người có chút cứng ngắc.

Tôi nhận ra nó muộn màng: "Làm sao vậy?"

Giọng anh nghe hơi khàn: "Tống Nhiễm, nếu như em còn quậy nữa có tin tôi ném em xuống luôn không."

?

Tôi quậy hồi nào vậy.

Chẳng qua chỉ ngửi một cái thôi mà.

Đồ keo kiệt.



Cố Dịch Trạch cõng tôi trên lưng đi khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đến chỗ đậu xe.

Nhìn trán anh ướt đẫm mồ hôi, tôi thấy thương vô cùng.

"Sao anh không về một mình đi, ở đây bắt taxi cũng dễ rồi."

Đối phương phớt lờ lời nói của tôi và trực tiếp đặt tôi ngồi vào ghế phụ.

"Chân của em đêm nay phải xử lý luôn, nếu không sáng mai sẽ sưng to hơn."

Khi nghe thấy điều này, tôi có một chút lo lắng.

"Không phải chứ, làm sao bây giờ? Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa?"

Cố Dịch Trạch khởi động xe, an ủi tôi và nói: "Tôi biết một bác sĩ trị trật khớp không tồi, bây giờ tôi dẫn em đi."
Chương trước
Chương sau