Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 50-2: Thế giới III: Đạo lữ tiên tôn độc ác trầm mê nuôi con (13.2)

Chương trước
Chương sau


Cre: Zhihu

Bên tai vang lên tiếng nước tí tách, Giản Ninh mở to mắt.

   Hình như anh loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con làm loạn cãi vã bên tai.

   Anh ngẩng đầu quan sát, bản thân đang ở trong một sơn động, giữa làn nước trong vắt có một đài sen, lúc này anh đang ngồi trên đài sen đả tọa.

   Ký ức đứt đoạn xâm nhập vào đầu.

   Đây là một thế giới tu chân, nơi kẻ mạnh được tôn trọng.

   Phong chủ "Giản Ninh" của Lạc Hà Phong - Thiên Diễn Tông vì tu vi trong thời gian dài không thể vượt bậc, nên hy vọng thông qua song tu đạt được đột phá.

   Anh và phong chủ Vạn Kiếm Phong - Diệp Minh Sương cùng tông kết làm đạo lữ, tăng tu vi. Lại vì nóng vội mà tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng kết thúc một cuộc đời nhạt nhẽo.

   Diệp Minh Sương có một đồ đệ, tên là Diệp Liễm, là hậu duệ Long tộc, thiên phú dị bẩm, lại bởi vậy mà khiến nguyên chủ ghi thù.

   Lúc Diệp Minh Sương bế quan, nguyên chủ tìm mọi cách bới móc Diệp Liễm, tìm cách tra tấn, lại vì Diệp Liễm trời sinh chỉ có một sừng, nhận hết ức hiếp của tông môn, sau đó hắc hóa nhập ma, tự tay báo thù cho mình.

   Mà nhiệm vụ của Giản Ninh là cứu vớt rồng con Diệp Liễm, để bé cảm nhận tình yêu; ấm áp, bình an; hạnh phúc; trưởng thành.

   Giản Ninh đứng dậy, anh nghĩ thầm, đi xem bé rồng trước.

   Nghĩ đến thế giới thần kỳ này, với suy nghĩ rất nhanh có thể tận mắt nhìn thấy Long tộc trong truyền thuyết, trong lòng Giản Ninh phấn khích lạ thường.

   Trong lòng vừa nghĩ, đã phát hiện bản thân rời đài sen, đứng trên mặt đất.

   Sơn động này là chỗ chứa nhiều linh khí nhất Lạc Hà Phong, cũng là nơi nguyên chủ đả tọa tu luyện, ngoại trừ anh, không ai có thể bước vào.

   Giản Ninh ngẫm nghĩ một lúc về thiết lập nguyên chủ, phất tay áo, nhẹ như gió mây bước ra ngoài.

   Đúng thế, trước mặt mọi người thiết lập nguyên chủ là một quân tử thanh nhã tươi mát thoát tục, thật ra là một tên xấu xa ghen tị thành nghiện, bởi vì trong thời gian dài không thể tăng tu vi, nên trong lòng dần trở nên vặn vẹo, sinh ra tâm ma, đi lên con đường tà ma không lối về.

   Thật ra Giản Ninh không hiểu suy nghĩ của nguyên chủ.

   Con đường tu chân, vốn là nghịch thiên mà bước, thành hay không thành, ắt do ý trời, cho dù không thể phi thăng, cũng đã có được mấy ngàn năm tuổi thọ, cần gì để tâm những chuyện vụn vặt.

   Lại nói sau khi phi thăng, không nhất thiết phải tốt hơn so với hiện tại, nói không chừng sau khi đi lên, sẽ giống như những thứ được miêu tả trong tiểu thuyết kia, biến thành sức lao động tầng chót, trở nên thê thảm.

   Nói không chừng sẽ biến thành biến thành nô lệ, thường xuyên bị roi quất ép làm việc.

   Quá thảm, quá thảm.

   Giản Ninh rùng mình, bước ra sơn động.

   Lạc Hà Phong giống như tên, xây ở Lạc Hà, đập vào mắt là cảnh hoàng hôn, giống như tiên nữ làm đổ màu sắc.

   Không khí trong lành, cây xanh rợp bóng.

   Anh cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, giống như động vật sống trong núi, hơi thở tự do gào thét bên tai.

   Trong lòng Giản Ninh rất vui, anh cảm thấy mình có thể ở đây đời đời kiếp kiếp.

   Tiếng trẻ con ồn ào lần nữa truyền đến, còn có tiếng buồn bực... Hình như có ai đang đánh người.

   Đánh người?

   Chẳng lẽ có người đánh rồng nhỏ?

   Giản Ninh theo tiếng, nhanh chóng lại gần.

   Hai nhóc mập mạp túm tụm một chỗ, không biết đang làm gì?

   Hai người này là đồ đệ của nguyên chủ, làm tay chân trung thành của nguyên chủ, chúng thường đi theo nguyên chủ bắt nạt bé con, thuộc vai NPC tốt thí.

   Hai người một người tên Tống Nam, một người tên Tống Bắc, giống nhau như đúc.

   Giản Ninh đến gần, túm lấy tai một người trong đó: "Bọn nhóc đang làm gì?"

   Nhóc mập mập ngẩng đầu.

   "Sư, sư phụ!"

   Một nhóc mập mạp khác cũng vội vàng hành lễ: "Bái kiến sư phụ."

   Hai đứa nhỏ mập mạp, vừa nhìn đã biết được chăm rất tốt.

   Hai người xếp thành một hàng, chặn phía sau.

   Giản Ninh nhìn hai đứa, hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

   "Sư phụ, bọn con đang dạy dỗ tên tiểu tạp chủng này." Tống Nam lớn tiếng lại kiêu ngạo nói, nói xong còn ưỡn ngực nhỏ của mình lên, giống như cho rằng mình đang thay trời hành đạo.

   Nói xong, đem thân thể nhỏ nhắn mập mạp của mình tránh ra, lộ ra một đứa bé vừa gầy vừa nhỏ ở phía sau.

   Thật sự quá nhỏ, bé xíu, ôm lấy người mình, co thành một cục, cả người run rẩy.

   Đây là... Diệp Liễm!

   Hai nhóc mập mạp bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, giống như đang chờ Giản Ninh khen ngợi.

   Giản Ninh: "..."

   Nguyên chủ đã tạo nghiệt gì!

   Xem ra số lần "anh" □□ bé con, không chỉ có một.

   "Hai người qua bên kia." Giản Ninh tùy ý chỉ chỉ, để hai đứa tránh ra.

   Tống Nam nhỏ giọng hỏi: "Ca, sư phụ bảo chúng ta tránh ra làm gì?"

   Tống Bắc: "Chắc sư phụ muốn tự mình dạy dỗ tên tiểu tạp chủng kia."

   Giản Ninh nhíu mày, anh ngẩng đầu trừng mắt nhìn nhóc mập: "Không được gọi người khác là tiểu tạp chủng, không được nói tục."

   Uy nghiêm của nguyên chủ vẫn còn vài phần, tuy hai nhóc mập mạp không biết vì sao đột nhiên sư phụ không cho bọn họ mắng người, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời như cũ.

   "Vâng, sư phụ!"

   Giản Ninh ngồi xổm, đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu bé rồng đang co lại thành một cục, thân thể nhỏ nhắn nhìn qua vừa gầy vừa nhỏ, khiến người ta thương tiếc.

   Anh nhỏ giọng gọi: "A Liễm, tiểu Liễm?"

   Đứa nhỏ ngồi im trên mặt đất không phản ứng.

   Giản Ninh vươn tay, định bế đối phương lên, đột nhiên sói con vồ sang, cắn ngón tay anh.

   Hai mắt của bé đỏ thẫm, khóe mắt ứa ra nước mắt, trong ánh mắt là oán hận và hung ác không giấu được.

   Thật sự rất giống sói con.

   "A..."

   Đau!

   Giản Ninh vô thức đưa tay đẩy Diệp Liễm một cái, sau đó bé con giống như mất hết sức lực, mềm mại ngã xuống đất, té xỉu.

   Giản Ninh: "..."

   Anh còn không dám dùng sức được chứ?

   Bé con không có tí sức nào, tàn nhẫn cắn một cái nhìn qua rất hung ác, thật ra ngay cả da cũng không rách, ngược lại để lại mấy dấu răng nhọn.

   Lúc này, hai nhóc mập mạp kia đột nhiên xông qua, tàn nhẫn đá hai cước vào Diệp Liễm trên mặt đất.

   "Tiểu tạp chủng, ngươi dám cắn sư phụ, không muốn sống nữa!"

   "Ta đá chết ngươi, cho ngươi bắt nạt sư phụ!"

   Giản Ninh: "..."

   "Dừng tay!"

   Giản Ninh nhanh tay kéo hai nhóc ra, sau đó bế Diệp Liễm đang nằm trên đất lên.

   Bé con gần như không có trọng lượng.

   Tống Nam và Tống Bắc ngoan ngoãn đứng im, ngẩng đầu, ánh mắt tò mò nhìn sư phụ, không rõ vì sao sư phụ lại bế tiểu tạp chủng lên?

   Giản Ninh cũng nhìn hai đứa, vẻ mặt nghiêm túc: "Tống Nam, Tống Bắc, sau này không được bắt nạt đệ đệ, cũng không được gọi đệ đệ là tạp chủng, lại càng không được mắng đệ đệ đánh đệ đệ, nếu để ta thấy nữa, sẽ trục xuất hai đứa khỏi sư môn, có nghe không."

   Vẻ mặt hai đứa trong nháy mắt trở nên hoảng sợ, sợ hãi che cái miệng nhỏ lắc đầu.

   Ánh mắt Giản Ninh quét qua quét lại trên người hai đứa, hai đứa nhỏ càng thêm câu nệ, đứng thẳng.

   Giản Ninh nói: "Phạt bọn con đứng im một canh giờ."

   Nói xong, anh bế Diệp Liễm rời đi.

   Hai đứa nhóc song sinh giống hệt nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết làm sao nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng im.

   Giản Ninh bế Diệp Liễm về phòng mình, đặt bé lên giường.

   Bé con vừa nhỏ vừa mềm, giống như không xương.

   Giản Ninh cởi quần áo nhỏ của bé, cả người gầy yếu, có một đống sẹo xanh xanh tím tím, nhìn qua khiến cho người ta cực kỳ đau lòng.

   Giản Ninh nhẹ nhàng sờ lên, người đang hôn mê bỗng run lên.

   Mẹ kiếp, nguyên chủ thật sự không phải người.

   Giản Ninh dựa theo ký ức nguyên chủ xuất hiện trong đầu, mở bàn tay, đặt lên ngực Diệp Liễm, dùng linh lực của mình giúp cậu trị liệu.

   Linh khí chui vào người, dường như thật sự giảm bớt đau đớn cho bé con, lông mày của bé dần dần giãn ra.

   Giản Ninh dừng tay, đi tìm thuốc đắp ngoài, cẩn thận đắp lên người Diệp Liễm, sau đó đắp chăn nhỏ cho bé.

   Rất nhanh đã trôi qua một canh giờ, hai nhóc mập mạp chạy sang.

   Hai đứa đứng trước cửa, hai mặt nhìn nhau không dám bước vào.

   Giản Ninh vẫy tay với họ, hai người lập tức yên tâm, vui vẻ chạy vào, ôm lấy đùi trái đùi phải Giản Ninh: "Sư phụ!"

   Được hai đứa nhóc mập mạp đáng yêu gọi là sư phụ, loại cảm giác này cũng không tệ lắm.

   Giản Ninh xoa cái đầu nhỏ của hai đứa, "Đã nhớ kỹ lời sư phụ nói chưa?"

   Hai đứa gật đầu.

   "Ngoan, sau này không được bắt nạt đệ đệ, hòa hợp sống chung với đệ đệ, được không?"

   Hai nhóc con gật gật đầu, lại do dự nói, "Nhưng mà sư phụ, không phải người nói hắn là tiểu tạp chủng, sao chổi, muốn bọn con không chơi với hắn sao."

   Giản Ninh: "..."

   "Trước kia do sư phụ nhầm, sư phụ xin lỗi bọn con", Giản Ninh thầm mắng nguyên chủ trong lòng, bắt anh phải chịu oan uổng, "Sau này chúng ta không bắt nạt đệ đệ nữa, chúng ta phải hòa hợp sống chung với đệ đệ, được không?"

   "Vâng, nghe sư phụ." Anh trai Tống Nam nói trước.

   Nghe anh trai mở miệng, em trai cũng nói: "Vâng, sư phụ."

   "Ngoan lắm."

   Trẻ con ở giới tu chân đều đáng yêu như vậy ư? Trắng trẻo mềm mại giống như hai cái bánh bao nhỏ.

   Giản Ninh sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ: "Hơn nữa, còn phải bảo vệ đệ đệ, bởi vì hai người là anh, giỏi hơn cả đệ đệ, được chứ?"

   Thật ra hai đứa không quá bằng lòng, nhưng nhìn sư phụ, vẫn miễn cưỡng gật gật đầu.

   "Ngoan quá!" Giản Ninh đưa tay xoa đầu bọn họ, "Được rồi, mau đi nghỉ ngơi."

   Hai đứa nắm tay nhau, lịch bịch bỏ chạy.

   Diệp Liễm hôn mê cả ngày, đến tối mới tỉnh.

   Bé phát hiện mình đang nằm trên một thứ mềm mại.

   Chẳng lẽ vẫn đang mơ?

   Diệp Liễm to gan dùng mặt nhỏ của mình cọ cọ gối đầu mềm mại, sau đó đem cả người mình cuộn lại, cảm nhận ấm áp trong chăn.

   Bé không muốn mở mắt, rất sợ đây chỉ là mơ.

   Sau đó bé có cảm giác, có người cẩn thận đem đầu của bé kéo ra khỏi chăn, đặt lên gối đầu, sau đó đắp kỹ chăn.

   Người nọ còn dùng ngón tay chọc chọc mặt mình: "Sao vẫn chưa tỉnh?"

   Diệp Liễm không dám mở mắt, không dám tỉnh lại.

   Thấy bé con trên giường không có phản ứng gì, Giản Ninh thở dài, đứng dậy.

   Diệp Liễm vẫn chưa tích cốc, thời gian dài không ăn gì cũng không được.

   Giản Ninh đi tìm một viên tích cốc, chuẩn bị nghiền nát cho bé ăn.

   Sau đó bé con trên giường, hơi hé mắt cẩn thận quan sát, phát hiện mình thật sự đang nằm trên giường.

   Diệp Liễm khó tin dùng tay mình nhẹ nhàng sờ lên cái chăn đắp trên người.

   Lại là thật!

   Bé kinh ngạc, mắt tròn mở to, cứng ngắc nằm trên giường, không biết làm sao.

   Đúng lúc này, Giản Ninh đẩy cửa bước vào.

   Bé con không kịp trốn, ánh mắt vừa hay va vào Giản Ninh.

   Bé khẽ cắn môi, vừa sợ vừa kháng cự nhìn Giản Ninh, tầm mắt đánh giá những nơi có thể trốn.

   Giản Ninh nào hay trong lòng bé nghĩ gì, thấy bé tỉnh, tâm trạng rất tốt, bước nhanh: "A Liễm, con tỉnh rồi!"

   Giản Ninh cười, khiến trong lòng Diệp Liễm càng thêm hoảng sợ.

   Bé thấy đối phương lại gần, cố gắng đem cơ thể nhỏ gầy của mình giấu vào trong chăn, hơi thở cũng nặng dần.

   "A Liễm, đừng sợ." Giản Ninh nhận ra phản ứng của nhóc, lúc này dừng bước, "Con đừng sợ đừng kích động, ta không lại gần được chứ?"

   Diệp Liễm vẫn cảnh giác nhìn Giản Ninh, trong ánh mắt còn mang theo hai phần nghi ngờ khó hiểu, giống như đang nói, thế mà gã vẫn chưa ra tay đánh người?

   Giản Ninh: "..."

   Giản Ninh đứng im, "A Liễm, con thấy bây giờ người mình ra sao, còn khó chịu không? Con bị thương hôn mê cả ngày, vẫn chưa ăn cơm."

   Lúc này Diệp Liễm mới phát hiện, trên người mình hình như thật sự không đau.

   Có một mùi hương khó chịu trên cánh tay, là một loại thảo mộc dùng để chữa lành vết thương.

   Do... Ác ma trước mặt giúp bé bôi thuốc?

   Diệp Liễm mím chặt môi không nói lời nào, ánh mắt đỏ lên, ánh mắt hung ác, như sói con miệng cọp gan thỏ.

   "Được rồi, ta không hỏi nữa," Giản Ninh tiếp tục nói, "Con vẫn chưa tích cốc bằng ta, cần ăn cơm, sư... sư thúc nấu cháo, ta bưng cho con nhé?"

   Đứa nhỏ này là đồ đệ của sư huynh kiêm đạo lữ của nguyên chủ Diệp Minh Sương, gọi sư thúc cũng chẳng sao.

   Thấy bé không đáp lại, Giản Ninh cũng không giận, đứng dậy đi bưng cháo.

   Cháo trắng thơm ngon mềm mại, Giản Ninh dùng linh khí của mình nấu, còn cắt một ít tiên thảo và thịt linh thú giúp chữa lành vết thương, chắc chắn ngon.

   Anh bưng cháo vào.

   Bé con đã mặc xong quần áo, chuẩn bị xuống giường chạy trốn.

   Thấy Giản Ninh chưa gì đã về, bé con hoảng sợ, cơ thể nhỏ bé ngã xuống mép giường, không biết làm sao.

   Giản Ninh: "..."

   Suýt nữa Giản Ninh cười ra tiếng.

   Anh đặt cháo xuống, lại gần, vươn tay về phía Diệp Liễm.

   Bé rồng vô thức nhắm mắt lại, sau đó, nhóc bị một bàn tay lớn vớt lên, đặt trong ngực.

   Diệp Liễm cẩn thận mở mắt, bé lại bị Giản Ninh bế.

   Sao có thể chứ?

   Bé rồng cứng ngắc không dám nhúc nhích, chỉ dám nhìn lén Giản Ninh.

   Giản Ninh như không nhận ra ánh mắt quan sát của bé, anh cởi quần áo rách rưới trên người bé con.

   "A Liễm, sư thúc mua quần áo mới cho con, mau thử xem."

   Lúc này Diệp Liễm mới nhớ ra phải phản kháng, bé quật cường nói, "Ta không cần."

   "Không cần cái gì?" Giản Ninh hỏi, "Con không cần mặc quần áo à? Vậy con không muốn mặc quần áo ư?"

   "Dù sao quần áo rách nát của con ta cũng ném đi rồi, nếu con không mặc, chỉ có thể trần truồng lộ mông thôi!"

   Diệp Liễm: "..."

   Diệp Liễm đành để Giản Ninh mặc quần áo mới cho bé.

   Bé cũng không biết tiếp theo đối phương sẽ giày vò bé ra sao, nhưng cho dù thế nào, bé cũng không khuất phục người xấu.

   Bàn tay bé con khẽ nắm chặt.

   Nhưng quần áo mới rất thoải mái, chất liệu mềm mại, hơn nữa còn là màu trắng.

   Giản Ninh ôm Diệp Liễm vào lòng, ngồi xuống bàn ăn, "Sư thúc nấu cháo hoa, A Liễm nếm thử có ngon không?"

   Diệp Liễm không muốn ăn, nhưng thật sự rất thơm.

   Giản Ninh dùng thìa múc một muỗng, đưa lên miệng bé rồng: "Nào, nếm thử."

   Không thể ăn đồ người xấu cho, nhưng thật sự rất thơm, vậy bé nếm thử một miếng.

   Diệp Liễm há miệng, đem ngụm cháo hoa đầu tiên cho vào miệng.

   Cháo vừa thơm vừa nóng cho vào miệng, bé rồng chưa từng ăn qua thứ tốt bỗng ngẩn người.

   Thật sự cho bé ăn thứ này?

   Đồ ngon như vậy là thứ bé có thể ăn sao?

   Bé con lo sợ ngẩng đầu, đánh giá Giản Ninh.

   Sau đó bé lại bị đút muỗng thứ hai, muỗng thứ ba...

Chương trước
Chương sau