Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 29: Thế giới I: Minh tinh nhỏ độc ác ở giới giải trí trầm mê nuôi con

Chương trước
Chương sau
Ăn trưa xong, nhóc con từ phòng vệ sinh đi ra, bò lên giường phòng nghỉ, đắp chăn nhỏ nằm xuống, cuộn tròn thành tôm nhỏ, đem mình co lại.

Chờ Cố Diệc Đình thu dọn xong trở về, trên giường đã truyền đến tiếng hít thở vững vàng của đứa nhỏ.

Giản Dữu tự ngủ thiếp đi.

Sao lại ngoan như vậy!

Cố Diệc Đình cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ của Giản Dữu.

Lúc Giản Ninh bỏ chút thời gian gửi wechat, Giản Dữu đã ngủ, Cố Diệc Đình chụp ảnh gửi cho anh.

Hôm nay Giản Ninh tham gia một chương trình giải trí gia đình, làm một người ba tạm thời, hợp tác với anh, là một đứa nhỏ 5 tuổi, tên là Đinh Đinh.

Đinh Đinh nhìn thấy đứa nhỏ trong ảnh, tò mò hỏi, "Chú Giản, em trai này là ai vậy? Đáng yêu ghê."

Giản Ninh cười cười: "Là con trai chú."

Đinh Đinh lộ ra vẻ mặt hâm mộ, cậu rất thích chú Giản.

Cuộc đối thoại của hai người được cameraman tận chức quay lại toàn bộ, phó đạo diễn hỏi ý kiến Giản Ninh, Giản Ninh phất tay tỏ vẻ không sao, chỉ cần không quay mặt cậu nhóc vào là được.

Nói đơn giản vài câu với Cố Diệc Đình, Giản Ninh liền cất điện thoại đi.

Lo cậu nhóc không quen ở công ty, hơn 4 giờ chiều, Cố Diệc Đình mang Giản Dữu về nhà.

Giản Dữu vừa xuống xe, đã chạy nhanh về phía ổ vịt, bé ôm vịt nhỏ từ trong ổ ra, vịt nhỏ lập tức chạy đi chạy lại như người hầu.

Cuối cùng cậu nhóc cũng tạm quên ba, chuyên tâm chăm sóc vịt nhỏ.

Giản Dữu ôm vịt nhỏ chạy đến bên cạnh Cố Diệc Đình, hỏi, "Chú Cố, có thể tắm cho vịt vịt không, vịt vịt bẩn rồi."

Lông vàng, trở nên xám xịt.

Cố Diệc Đình gật đầu, "Vịt có thể tự tắm, cho vịt một chậu nước là được."

"Vậy vịt có thể đến hồ bơi nhỏ bơi lội không?" Giản Dữu tràn ngập tò mò hỏi.

"Lớn rồi sẽ được." Cố Diệc Đình nói, "Bây giờ vịt quá nhỏ."

"Vậy khi nào vịt lớn?" Giản Dữu hỏi.

"Vịt lớn rất nhanh, vài tuần là được."

Giản Dữu chớp chớp mắt, sờ vịt nhỏ, tiếp tục hỏi: "Vài tuần đó là mấy giờ?"

Cố Diệc Đình: "..."

Cố Diệc Đình nhận ra tuổi cậu nhóc còn quá nhỏ, giải thích: "Vài tuần là được, một tuần có bảy ngày, vài tuần hơn bảy ngày, rất nhanh, chờ hoa trong sân nhỏ nở ra, vịt nhỏ có thể xuống nước."

Cậu nhóc cái hiểu cái không gật gật đầu, trên thực tế bé càng mê mang hơn.

Nhưng bé nghe được từ ngữ mấu chốt, hoa trong sân nhỏ nở rộ, vịt nhỏ có thể bơi trong nước.

Vì thế nhóc con chịu khó cầm bình phun nước, đi tưới nước cho hoa hoa.

Rót nước xong, Cố Diệc Đình lấy một chậu nước máy, đặt xuống đất, bỏ vịt nhỏ vào.

Giản Dữu ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh.

Vịt nhỏ tiến vào trong chậu, vui vẻ xoay tròn như con quay, một đầu ngã xuống nước xoay vòng.

Cậu nhóc ngồi xổm bên cạnh, nghiêm túc nhìn vịt nhỏ tắm rửa, nóng lòng muốn thử đưa tay mình vào trong nước, chơi với vịt nhỏ.

Vịt nhỏ đặt cái đầu ướt sũng vào lòng bàn tay Giản Dữu, "Cạp!"

Giản Dữu học tiếng vịt: "Cạc cạc cạc!"

Vịt nhỏ: "Cạc cạc cạc!"

Cố Diệc Đình: "..."

Đợi đến khi vịt nhỏ tắm rửa sạch sẽ, Cố Diệc Đình vớt nó từ trong nước lên, cánh vịt nhỏ vỗ vỗ, nước bắn tung tóe lên mặt nhóc con, chọc cho Giản Dữu cười khanh khách.

Chơi với vịt nhỏ một lát, vịt nhỏ ngủ thiếp đi trên bãi cỏ, Giản Dữu thả vịt nhỏ vào trong ổ vịt, đổi dép lê, đi vệ sinh rửa tay sạch sẽ, lại đi tìm chú Cố.

Chú Cố ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.

Giản Dữu dựa vào cửa, nhỏ giọng hỏi: "Chú Cố, ngày mai ba về lúc nào ạ?"

Cố Diệc Đình nhìn nắng chiều bên ngoài nhuộm đỏ bầu trời, nói: "Giờ này ngày mai, ba có thể trở lại."

Hắn nhớ rõ lời dặn của Giản Ninh, rót một ly nước ấm, đưa cho cậu nhóc uống.

Cậu nhóc cô đơn ngồi trên ghế nhỏ cạnh phòng bếp, vừa ùng ục uống nước, vừa chờ bữa tối.

Ăn xong bữa tối, Cố Diệc Đình và nhóc con ở trong phòng khách chơi xếp gỗ một lát, lại xem phim hoạt hình một lát, hai người lên lầu. Cố Diệc Đình tắm rửa cho Giản Dữu, sau khi lau thơm thơm, nhóc con mặc áo ngủ khủng long nhỏ màu xanh lá mình thích nhất, ngoan ngoãn bò lên giường.

Cố Diệc Đình ngồi trên giường, "Dữu Dữu, tối nay chú Cố ngủ với con được không?"

Giản Dữu chậm rãi gật đầu.

Cố Diệc Đình nằm xuống, ôm lấy cậu nhóc.

Nhóc con giống như một quả bóng lăn vào trong ngực hắn, một tay cầm vịt nhỏ, một tay nắm lấy ngón tay Cố Diệc Đình, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cố Diệc Đình nhẹ nhàng vỗ lưng bé.

Nửa tiếng sau, nhóc con nhắm mắt lông mi vẫn cứ run run như cũ.

Cố Diệc Đình thấp giọng hỏi: "Dữu Dữu ngủ chưa?"

Giản Dữu nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một ông già, lừa mình dối người nói, "Dữu Dữu ngủ rồi!"

Cố Diệc Đình: "..."

Cố Diệc Đình bật cười: "Chú không ngủ được, Dữu Dữu nói chuyện với chú nhé."

Giản Dữu gật đầu, mở mắt.

Cố Diệc Đình nhỏ giọng hỏi: "Dữu Dữu có thích chú Cố không?"

Giản Dữu gật đầu, nhích lại gần Cố Diệc Đình, túm lấy áo ngủ của hắn, "Thích chú Cố."

"Vậy Dữu Dữu có thích chỗ này không?"

"Thích, lớn lắm."

"Vậy Dữu Dữu cảm thấy, có chỗ nào không thích không? Chú Cố có thể trang trí theo sở thích của Dữu Dữu."

Giản Dữu lắc đầu.

"Không có, con rất rất thích."

Nơi này so với nhà của bé và ba, lớn hơn rất nhiều.

Nhưng bé vẫn thích ở nhà với ba nhất.

"Vậy Dữu Dữu có đồng ý ở lại đây mãi không?"

Cái đầu nhỏ của Giản Dữu chôn xuống, bé nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng rối rắm nói: "Dữu Dữu đồng ý, nhưng Dữu Dữu muốn ở với với ba."

"Con không muốn tách khỏi ba."

Nghĩ đến ba, hốc mắt nhóc con dần dần nổi lên hơi nước.

Buổi tối là lúc nhớ nhung dễ dàng tràn lan nhất.

Giản Dữu cố gắng mở to hai mắt, muốn thu nước mắt lại, hốc mắt vẫn đỏ, nước mắt rơi xuống.

Bé nhỏ giọng nói: "Chú Cố, cháu nhớ ba."

"Sao ba vẫn chưa về?"

Giản Dữu lo sợ hỏi, "Chú Cố, ba sẽ không cần Dữu Dữu nữa ư?"

"Sẽ không." Cố Diệc Đình đau lòng ôm lấy cái đầu nhỏ của Giản Dữu, "Dữu Dữu, chú Cố và ba mãi mãi không rời Dữu Dữu, ba mãi mãi yêu Dữu Dữu."

"Dữu Dữu đừng khóc, được không, ngoan!"

Giản Dữu gật đầu, lại đem đầu nhỏ chôn vào trong ngực Cố Diệc Đình, nhỏ giọng hức hức nghẹn ngào.

"Ngoan, Dữu Dữu rất ngoan, ba sẽ không bỏ rơi Dữu Dữu, tin chú Cố, được không?"

Cố Diệc Đình cũng không biết trước kia Giản Dữu đã trải qua chuyện gì, không biết nguồn gốc sợ hãi của Giản Dữu, nhưng ngẫm lại, đứa bé 3 tuổi không thể rời khỏi ba vẫn luôn như hình với bóng, cũng hợp lý.

Cố Diệc Đình ôm chặt nhóc con.

Hắn làm cho đứa nhỏ khóc, vốn chỉ muốn tâm sự với Giản Dữu.

Cố Diệc Đình ngồi dậy, ôm lấy cậu nhóc, trấn an nói: "Dữu Dữu không khóc, chú Cố hứa với con, chắc chắn ngày mai ba sẽ về, nhé?"

"Bọn mình ngoắc ngoắc, được không?"

"Được." Giọng nhóc con nghẹn ngào, vươn ngón tay út, ngoắc ngoắc Cố Diệc Đình.

Hai người nhỏ giọng nói rất nhiều bí mật, nhóc con mới chôn ở trong ngực Cố Diệc Đình, chậm rãi ngủ, bàn tay nhỏ bé còn lo sợ nắm lấy quần áo của hắn, giống như sợ bị vứt bỏ.

Cố Diệc Đình nhẹ nhàng đem bé đặt lên giường, nhẹ nhàng vỗ, thẳng đến khi hô hấp của nhóc con trở nên vững vàng thư giãn.

Hắn mới thở ra một hơi thật dài.

Cố Diệc Đình vòng qua bên kia cầm lấy điện thoại, chơi một lúc, thử gửi wechat cho Giản Ninh, không nhận được phản hồi.

Nam nhân không màng gia đình.

Hừ!

Cố Diệc Đình ném điện thoại xuống, vuốt chóp mũi cậu nhóc một cái, dường như bé phát hiện mình bị bắt nạt, cánh mũi hơi giật giật.

Quá đáng yêu.

Cố Diệc Đình nhích lại gần nhóc con mềm mại, tắt đèn đi ngủ.

Hắn cho rằng lần đầu ngủ với Giản Dữu, chắc chắn sẽ không ngủ được, lại không ngờ nghe tiếng thở tinh tế mềm mại của nhóc con, rất nhanh đã ngủ mất.

Đồng hồ sinh học của Cố Diệc Đình rất ổn định, đúng 6 giờ sáng mở mắt.

Hắn theo thói quen đưa tay tắt chuông báo thức, sau đó nhìn thấy tin nhắn Giản Ninh gửi tới lúc 0 giờ tối qua.

Giản Ninh: Cố tổng, ngủ chưa?

Giản Ninh: Cố tổng, ngại quá, có chuyện muốn bàn một lúc với anh.

Giản Ninh: Cố tổng, có thể ngày mai tôi không về được, sáng hôm sau mới về, phiền anh chăm sóc Dữu Dữu thêm một đêm.

Giản Ninh: Please, please.

Cố Diệc Đình: "..."

Cố Diệc Đình nhìn tin nhắn wechat, lại quay đầu nhìn nhóc con.

Vệt nước mắt vào tối qua vẫn còn trên mặt cậu nhóc, tội nghiệp, giống như mèo nhỏ tưởng rằng mình bị vứt bỏ.

Huống chi, hắn đã hứa với cậu nhóc, chắc chắn hôm nay sẽ gặp được Giản Ninh.

Cố Diệc Đình cúi đầu, chạm trán Giản Dữu, trả lời wechat: Em ở đâu, anh dẫn Dữu Dữu đến tìm em.

Cố Diệc Đình: Dữu Dữu rất nhớ em.

Cố Diệc Đình lại bổ sung: Khóc đến nỗi chảy cả nước mũi.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn mấy bae, ngày hôm qua có rất nhiều bình luận, không emo, thứ tư chuẩn bị theo kế hoạch V, vạn chữ rơi xuống, 3 ngày sau lót nền nhập V, tận lực ngày sáu, tháng sáu cuối tuần mỗi ngày vạn chứ.

Các bae lưu lại trước.

《Vai ác đại lão và mèo con [xuyên nhanh]》Mèo con cứu vớt trùm phản diện vừa đẹp vừa điên.

《Sau khi xuyên thành vai ác, cậu chủ thật buông thả》

Xảy ra tai nạn xe, Lê Dữu sống lại trong một cuốn tiểu thuyết cậu chủ thật giả làm nhân vật vai ác cậu chủ thật, từ nhỏ bị cha mẹ nuôi vứt bỏ, lớn lên ở cô nhi viện, tính cách cố chấp, trở lại bên cạnh cha mẹ ruột, nhận hết mọi ghét bỏ, trong lòng dần dần vặn vẹo, có ý muốn giết cậu chủ giả ngây thơ đáng yêu, ngược lại hại chết chính mình.

Xác định bị ghét bỏ, Lê Dữu triệt để buông thả, thả bản thân oán trời oán đất:

Cha mẹ ghét bỏ hắn thô tục không lễ phép, Lê Dữu ném dao nĩa xuống, "Đúng vậy, tôi đúng thật thô tục không lễ phép, tôi không cha không mẹ không có ai dạy."

Anh trai ghét bỏ hắn học tập kém, ăn mặc rách rách rưới rưới, Lê Dữu không để ý: "Đúng vậy, tôi học tập kém, tôi không biết chữ, anh muốn thế nào?"

Cậu chủ giả bạch liên hoa hu hu hu, cậu ta muốn hòa thuận ở chung với Lê Dữu, Lê Dữu không nên ghét bỏ cậu ta, Lê Dữu nhướng mày: "Đúng vậy, tôi ghét bỏ cậu, không muốn hòa thuận ở chung với cậu, cút đi."

Tên côn đồ trong trường có ý đồ ỷ mạnh hiếp yếu, đánh Lê Dữu, Lê Dữu tay không nắm tóc tên côn đồ, "Mày nói lại cho bố nghe, mày muốn đánh ai?"

Sau đó, hắn vừa ngẩng đầu, phát hiện anh em tốt Đoạn Sâm của hắn đang nhìn hắn.

Lê Dữu vui mừng chạy tới, "Đoạn Sâm, anh cũng ở đây?"

Nam chính Cố Thiên Phàm cười lạnh một tiếng: "Ai là Đoạn Sâm?"

Lê Dữu: "..."

À, thì ra là tên khốn mắt mù nam chính, lại có vẻ mặt y hệt anh em tốt Đoạn Sâm của hắn.

Nôn --

Lê Dữu xoay người rời đi.

Cố Thiên Phàm: "...?" Lạt mềm buộc chặt?

Cố Thiên Phàm: "Lê Dữu, đừng giở trò, tôi mãi mãi sẽ không ở bên cậu."

Lê Dữu cười lạnh: "Như anh mong muốn."

Sau đó, cha mẹ ghét bỏ Lê Dữu phải bồi thường cho cậu, anh trai không muốn cũng phải đuổi theo xin lỗi.

Lê Dữu đứng đầu kỳ thi liên khảo, nổi tiếng trên mạng bằng một bản đàn tranh kỷ niệm ngày thành lập trường, tự tay đưa cha mẹ nuôi lấy mèo đổi thái tử vào ngục tù, vào phòng thí nghiệm cấp quốc gia, ước mơ đi về phía biển sao.

Cố Thiên Phàm móc tim cào phổi, "Tiểu Dữu, Đoạn Sâm là ai, em coi anh là thế thân của anh ta?"

"Đến cùng anh ta là ai, anh có chỗ nào không bằng anh ta?"

"Em nhìn anh xem, anh có thể làm thế thân của anh ta, mãi mãi."

Lê Dữu: "..."

Sau khi bị ép trở thành đoàn sủng.
Chương trước
Chương sau