Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Từ Tu Chân Giới Đến Thập Niên 70

Chương 27: Bắt Đầu Quá Trình Kinh Doanh (2)

Chương trước
Chương sau
Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao

Editor: YingYing

Nhặt xong, bốn người mang ốc về nhà.

Xuống núi, bọn họ còn đào thêm một ít rau dại.

Tuy nhiên, khi đến chân núi thì lại tình cờ gặp Bạch Văn Văn và Cố Diệu Văn.

Hứa Hoan Ngôn không nói gì, đi thẳng qua từ bên cạnh.

Lần trước Bạch Văn Văn nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn là cách đây hai tháng, hơn hai tháng không gặp, giờ nhìn thoáng qua còn có chút không dám nhận.

Hứa Hoan Ngôn trắng ra nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn, người hình như cũng cao hơn.

Cô ta lại sờ sờ đôi bàn tay mình, không thể đi vào huyện thành ăn uống sung túc, sau lại còn bị người trong thôn lén lút chèn ép,thường xuyên xuống ruộng làm việc khiến da dẻ đen đi rất nhiều, không hề tốt chút nào.

Nhưng lần trước đã chọc giận Cố Diệu Văn, cô ta phải vất vả để có thể dựa vào những gì thấy trong mơ để dỗ dành Cố Diệu Văn, cũng không dám làm gì quá trớn nữa.

Hứa Cao Quốc và Hứa Cao Hưng là người biểu hiện rõ ràng nhất, nhà họ Hứa và nhà họ Bạch không hợp nhau, bọn họ đi đến bên cạnh hai người kia còn hừ một tiếng.

Về đến nhà, Hứa Hoan Ngôn bảo họ cho ốc vào nước, để ốc nhả cát với bùn ra, ít nhất phải chờ đến giờ ăn tối mới được ăn.

Lúc này đã 11 giờ, chờ đến 12 giờ, Lưu Quế Lan và Chu Linh Mẫn mới từ ruộng về nhà.

Hứa Hoan Ngôn lấy ra một gáo lớn bột mì trắng mà ngày hôm qua mang về.

"Hôm nay chúng ta ăn mì tay cán bột."

Hứa Cao Quốc liền đứng ở cửa bếp dựa vào ngưỡng cửa, mắt cậu nhìn chằm chằm vào thau bột mì đanh nhào, nước miếng trong miệng sắp chảy ra.

Hứa Cao Hưng ôm một bó củi lớn từ bên ngoài về.

Cậu nhất định sẽ nhóm lửa cho thật tốt.

Lần trước Hứa Hoan Ngôn mua bột mì ở tiệm cơm quốc doanh, nhưng sau đó lại không có cơ hội dùng.

Cô nhào bột xong cho vào chậu để ủ.

Sau đó, cắt một khối thịt bò khác thành từng miếng nhỏ.

Hứa Cao Hưng bắt đầu nhóm lửa, Hứa Cao Quốc gọt vỏ khoai tây và cà rốt, gọt vỏ xong băm nhuyễn.

Cho một gáo nước vào nồi nấu sôi, cho thịt bò vào nồi.

Nấu một lần để khử mùi tanh, sau đó vớt ra cho vào nước lạnh.

Nồi lớn đã có thể bắt đầu phi thơm hành thái cùng gừng lát.

Sau đó cho khoai tây và cà rốt vào, xào một lúc, rồi tiếp tục cho thịt bò nạm cắt khúc nhỏ vào, xào chung, sau đó thêm nước ấm vào hầm nấu.

Rồi lại cho thêm vỏ quýt và hoa hồi vào, cuối cùng là nêm nếm gia vị.

Đậy nắp nồi lại và hầm nhỏ lửa.

Hứa Hoan Ngôn xoay người đi cán sợi mì.

"Cao Quốc, em đi lấy một ít dưa góp chua của bà nội ra, rửa sạch rồi thái nhỏ."

Hứa Cao Quốc ngửi thấy mùi thịt, cũng nhìn thấy sợi mì trắng, lúc này cậu sẵn sàng làm mọi thứ.

"Được."

Cậu quay người đi đến bên cạnh hũ dưa ngâm.

Hứa Hoan Ngôn cán sợi mì theo cách riêng của mình, sợi mì có thể cán dai ngon mà không bị mềm.

Cán khoảng hai mươi phút mới chuẩn bị xong mì sợi.

Sau đó, cô mở nắp nồi nhìn xem thịt bò hầm bên trong.

Một mùi thơm nức mũi liền thoang thoảng bay ra.

Hứa Cao Hưng đang nhóm lửa ngửi thấy mùi lập tức nuốt nước miếng, cậu thèm lắm rồi.

"Cho lửa lớn thêm chút."

Thịt bò đã chín, có thể tăng lửa lớn thêm chút để cho cạn nước, hầm lâu sẽ khiến thịt bò không được mềm.

Bật một nồi nhỏ khác lên bếp, Hứa Cao Hưng nhìn hai nồi, bắt đầu nấu nước để luộc mì sợi.

Bên này nước sôi nhanh, bên kia đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

Lúc này cũng gần như xong rồi.

Lại đi ra ngoài vườn hái vài nhánh hành lá, chọn ba cây ngon nhất, rửa sạch, cắt thành hành lá hoa trên thớt.

Sau đó mang ra bàn.

Hứa Hoan Ngôn cho mì sợi vào nồi, sau đó cho thêm muối.

Thị bò nạm cũng đã vừa rút cạn nước.

"Cao Quốc, em múc thịt ra bát đi."

Hứa Hoan Ngôn đang nhìn mì sợi.

Hứa Cao Quốc nhanh chóng lấy một cái bát nhỏ ra, rửa sạch dưới vòi nước giếng rồi bắt đầu múc thịt bò nạm.

Chu Linh Mẫn và Lưu Quế Lan đã đi đến cửa nhà, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.

Trần thẩm ở vách kế bên cũng đi cùng Lưu Quế Lan về, đến cửa cũng ngửi thấy.

"Hoan Ngôn của nhà thím vừa về đã nấu đồ ngon, hèn chi hôm nay không thấy mấy đứa nhỏ đi ra ngoài chơi."

Lưu Quế Lan cười, mắt híp lại.

"Chẳng phải là bọn nhỏ đã về, nên nấu bữa ngon chút để cải thiện cuộc sống sao?"

Trần thẩm thực sự ngưỡng mộ.

"Chị dâu này, sau này nhà chị đều là ngày lành cho xem."

Lưu Quế Lan chỉ cười ha ha, không nói gì.

Trần thẩm cũng quay về nhà mình, nhà họ là gia đình hòa thuận nhất mà bà từng gặp.

Nếu như ở nhà khác, anh trai nuôi em gái cháu gái, nhà cửa ắt hẳn náo loạn, nhưng nhà họ không như vậy, cả nhà đều rất vui vẻ, hướng về một mục tiêu chung, cuộc sống này chẳng phải càng ngày càng tốt đẹp sao?

Hứa Hoan Ngôn đã nấu xong mì sợi, cho muối và vài giọt dầu mè, hương thơm thoang thoảng lan tỏa.

Khi Chu Linh Mẫn đến phòng bếp, nhìn thấy mì sợi trong nồi và ngửi thấy hương thơm, đừng nói là trẻ con, bản thân cô cũng có chút không nhịn được, ăn Tết cũng không ngon như vậy sao?

Hứa Cao Quốc đã sớm chuẩn bị chén đũa.

Hứa Hoan Ngôn bắt đầu múc mì sợi, mỗi người một tô to, ăn no chứ không phải ăn qau loa cho xong bữa.

Mỗi tô mì đều có hành lá, dưa góp chua hoặc thịt bò nạm, thích vị gì thì cho vào.

Dưa góp chua giòn tan, rất hợp với mì cán bột, hương vị không cần quá cầu kỳ.

Mỗi người một tô to, trong nồi còn thừa hơn nửa chén.

Mỗi người bưng tô mì của mình tìm chỗ ngồi bắt đầu ăn ngon lành.

Có thể thêm tép tỏi bóc vỏ, một ngụm mì một ngụm tỏi, cũng rất ngon, đây là cách ăn của người miền Bắc.

Hứa Cao Quốc nhìn tô thịt bò nạm từ lâu, nhưng cậu là đứa trẻ ngoan ngoãn, chỉ múc một muỗng, vì trong nhà còn có em trai em gái, bà nội và mẹ, cậu phải kiềm chế bản thân.

Tuy nhiên, ngụm mì đầu tiên thực sự rất ngon, thịt bò nạm trong miệng mềm tan, có vị ngọt nhẹ của cà rốt, thêm nước dùng mì, ăn xong cả người đều cảm thấy thoải mái.

Hứa Hoan Ngôn cũng rất hài lòng với bữa ăn này, công sức của cô không uổng phí.

Tuy nhiên, cô chỉ ăn một chén đã no.

Chu Linh Mẫn và Lưu Quế Lan trước đây chưa bao giờ ăn mì sợi ngon như vậy, còn có món thịt bò nạm này, họ cũng chưa từng thấy qua.

Cả nhà trừ bỏ lúc đầu kinh ngạc, sau đó liền rất ăn ý không nói gì, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

Ăn cơm vẫn là rất nhanh, trong nồi còn thừa lại hơn nửa chén, Hứa Cao Quốc và Hứa Cao Hưng chia nhau ăn hết.

Bát trong nhà rất to, trong chén mỗi người đều đầy ắp, bọn trẻ con cũng ăn no.

Thịt bò nạm đương nhiên cũng không thể dư lại, nồi cũng sạch sẽ.

Lưu Quế Lan đến rửa tay bên vòi nước giếng, nhìn vào chậu ốc nước ngọt.

"Hoan Ngôn, đây cũng là con làm à?"

Hứa Hoan Ngôn đi qua nhìn một chút.

"Bà nội, món này rất ngon, đợi đến tối con sẽ làm cho bà ăn, bà sẽ biết."

Lưu Quế Lan không dám không tin, cháu gái nhà mình quả thực có tài nấu nướng tuyệt vời, bà tuy rằng chưa từng ăn cơm của đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, nhưng bà cảm thấy cháu gái mình tuyệt đối không thua kém gì họ.

Cả nhà ăn uống no đủ, buổi chiều, Hứa Hoan Ngôn bảo Hứa Cao Quốc và Hứa Cao Hưng xuống ruộng làm việc.

Còn cô ở nhà dạy Hứa Hoan Thịnh đọc sách viết chữ.

Tuy nhiên, cô lại phát hiện ra một điều bất ngờ.

"Bài tập này, em đều biết làm à?"

Hứa Hoan Ngôn tính dạy Hứa Hoan Thịnh làm toán nhưng cô phát hiện Hoan Thịnh rất thông minh, dứt khoát ra thêm cho con bé những bài tập khó hơn, càng khó càng tốt.

Hứa Hoan Thịnh cúi đầu nhìn một chút, thậm chí không cần cầm bút, đã có thể nói chính xác đáp án.

"Chị ơi, em biết làm rất nhiều bài tập."

Hứa Hoan Ngôn nhìn em gái mà cười khổ, thật là một đứa bé ngoan ngoãn.

"Vậy em hứa với chị, sau này phải học tập chăm chỉ, học thật nhiều kiến thức, sau này chị sẽ mượn sách khác cho em đọc, còn em chỉ cần học tập chăm chỉ là được."

Hứa Hoan Thịnh rất tin tưởng chị gái mình, cũng rất nghe lời chị.

"Vâng ạ, em sẽ cố gắng."

Hứa Hoan Ngôn cười nghiêng đầu vuốt ve đầu em.

Đến khoảng bốn giờ chiều, Hứa Hoan Ngôn lại bắt đầu nấu cơm, xào cay ốc nước ngọt nhỏ và mang ốc nước ngọt lớn hơn đã tách vỏ, rửa sạch sẽ rồi mang đi nướng.

Hứa Hoan Ngôn bắt tay làm việc ngay lập tức.

Cô dùng kéo cắt bỏ phần đuôi ốc nước ngọt nhỏ, sau đó ngâm vào nước.

Sau đó lại rửa sạch từng con ốc nước ngọt lớn đã tách vỏ, ướp muối và gia vị bí quyết của riêng mình.

Làm xong thì xiên vào cành liễu.

Hứa Hoan Ngôn tự tay nướng trên lửa nóng.

Khi mọi người tan làm trở về, Hứa Hoan Thịnh đã ăn hai con ốc nước ngọt nướng cay, hương vị rất ngon.

Ốc nước ngọt xào cay cũng được vớt ra khỏi nồi ngay khi nước rút.

Hứa Cao Quốc và Hứa Cao Hưng rửa tay sạch sẽ, mỗi người cầm một xiên ốc nướng, bắt đầu ăn.

"Chị, nếu như mỗi ngày chị ở nhà nấu ăn ngon như vậy, em nguyện ý mỗi ngày xuống ruộng làm việc."

Hứa Cao Quốc cảm thấy đây mới là cuộc sống thực sự, cậu không thích đi học chút nào.

Chu Linh Mẫn nghe thấy con trai nói xúi quẩy, liền đập một cái lên vai cậu bé, nói nhảm gì vậy.

"Con không đi học thì không được ăn cơm, đi học có gì không tốt? Lúc nhỏ mẹ con cũng muốn đi học mà không có chỗ, con lo học thêm chút kiến thức đi."

Hứa Cao Quốc chịu đựng cú đập này, rên lên một tiếng, nhưng cũng không làm chậm trễ việc ăn uống nghiêm túc của cậu.

Hứa Hoan Ngôn ở trong bếp nở nụ cười.

"Cao Hưng, trước đây em nói giám sát Cao Quốc đi học, em giám sát như thế nào rồi?"

Hứa Cao Hưng bị gọi tên, vội vàng đứng dậy, cậu vẫn luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình nha.

"Em trai em học hành không tồi, thành tích kiểm tra cũng tiến bộ."

Hứa Cao Quốc chỉ là nói cho có thôi, thật ra cậu vẫn cố gắng học tập.

Chu Linh Mẫn nghe vậy mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, miễn là biết chữ thì sẽ đi học, sau này chắc chắn sẽ gặp nhiều điều tốt đẹp hơn, đi làm công nhân trong huyện thành, có bát cơm lâu dài để ăn.

Hứa Hoan Ngôn biết, Hứa Cao Quốc không muốn học nhưng vì thức ăn ngon mà cậu sẽ thỏa hiệp.

Cậu cũng không phải không thông minh, chỉ là còn nhỏ, tâm tư quá đơn thuần, lại đang trong tuổi ham chơi nên vẫn phải có người quản lý.

Buổi tối, nhà họ Hứa ăn ốc xào cay và ốc nướng, rắc thêm ớt cay, cắn một miếng, môi răng tràn ngập hương vị.

Hứa Cao Quốc ngày càng bội phục Hứa Hoan Ngôn, nếu chị cậu không nói cậu thật sự không biết ốc nước ngọt có thể ngon như vậy, trong sông có rất nhiều, sau này cậu có thể đi nhặt.

Sân vườn nhà họ Hứa hai ngày nay luôn thơm nức, lũ trẻ nhà hàng xóm đối diện không khỏi ồn ào.

Hứa Hoan Ngôn ở nhà chơi hai ngày, ngày thứ ba quay về huyện, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nói thật ốc nước ngọt cũng không phải là thứ khó làm, nhưng không thể làm ra hương vị như vậy.

Hứa Hoan Ngôn ăn trưa xong đi, lát sau phải đi tranh trường học, đưa đồ cho Hứa Cao Gia và dẫn cậu đi xem nhà nữa, trước giờ vẫn luôn đi một mình nếu cô người khác không thấy là không có khả năng, cô đi đi về về nhiều lần thể nào cũng bị phát hiện..

Buổi chiều hơn hai giờ, Hứa Hoan Ngôn đến huyện, cũng không về xưởng, trực tiếp đến trường học.

Hứa Cao Gia hôm nay không có tiết học, thầy giáo cũng không giảng nhiều, phần lớn là tự học.

Nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn, cậu lập tức xin nghỉ học và đi ra ngoài.

Hai người cùng nhau ra khỏi cổng trường.

"Đi thôi, em dẫn anh đi xem nhà em mua bên kia, anh cũng phải biết, lỡ người khác hỏi thì nói là người nhà cho tiền để mua, để anh sau này thành gia lập thất thì dùng."

Hứa Cao Gia nghe Hứa Hoan Ngôn nói, có chút giật mình, mua nhà ở huyện thành là chuyện vô cùng khó, đây là việc trước mắt cậu không thể làm được.

"Hoan Ngôn, làm sao em mua được vậy?"

Hứa Hoan Ngôn đơn giản kể lại mọi chuyện, việc này cũng không khó, mọi nhà đều được như ý nguyện, đó là kết quả tốt nhất.

Từ lần trước, Hứa Cao Gia đã nhanh chóng thay đổi cách nhìn nhận Hứa Hoan Ngôn, lần này cũng vậy.

Hai người trên đường nói thêm vài chuyện nữa, liền đến nhà.

Lần này hai người họ đến vào ban ngày, hơn nữa là thời điểm náo nhiệt nhất vào buổi chiều, một số bà lão đang ngồi trên ghế xếp tán gẫu.

Hứa Hoan Ngôn trước đây đến đều là vào buổi tối, hoặc là không nhìn thấy người, hoặc là lặng lẽ đến, hầu như không gặp ai.

Lần này xem như là lần đầu đi công khai như thế này.

"Bọn họ chính là người mua nhà của đồng chí Trịnh à, đúng là có tiền, một căn như vậy cũng phải vài trăm tệ."

"Đúng vậy, đúng vậy, cũng chưa từng thấy qua họ, đoán chừng là công nhân bên kia."

...

Mọi người đều bàn tán.

Hứa Hoan Ngôn và Hứa Cao Gia đi thẳng qua, lấy chìa khóa ra mở cửa lớn.

Hứa Cao Gia nhìn ngôi nhà gạch xanh ngói đỏ khang trang, còn có gạch lát trên mặt đất trong sân.

"Nhà này thật không tệ."

Cậu còn có chút cảm thán, so với Hứa Hoan Ngôn, lão đại của cậu quả thực không đạt tiêu chuẩn.

"Chuyện nhà này, người nhà cũng không biết, tạm thời chỉ có một mình anh biết, đừng nói lộ ra ngoài, đây là bà nội bảo em mang theo tiền đưa cho anh, còn có một ít phiếu gạo."

Hứa Hoan Ngôn vừa nói vừa móc đồ trong túi ra, lại lấy ra một chồng tiền từ người mình.

"Đây là em cho thêm cho anh, người dạy anh kiến thức, nếu anh muốn giúp người ta, thì cứ tiếp tục giúp đi, không thể ăn cháo đá bát, cũng không thể cho người ta hy vọng rồi lại không muốn gánh vác, như vậy là không đúng."

Hứa Cao Gia gật đầu, duỗi tay nhận tiền, sau này cậu sẽ càng tốt hơn, cũng sẽ càng cố gắng học tập hơn, cố gắng tốt nghiệp để có thể đề cử vào Đại học Công Nông Binh, trở thành sinh viên, như vậy điều kiện trong nhà sẽ được cải thiện rất nhiều.

Hứa Hoan Ngôn nói xong với Hứa Cao Gia rồi bảo cậu mau về trường, vì bên kia có giờ giới nghiêm.

Hứa Hoan Ngôn lấy một ít rau dại từ nhà ra bếp.

Tạm thời cô vẫn không thể ở đây, vì bác cả cũng đi làm trong thành phố, lỡ ra ai ở xuỏng biết chuyện xong lại truyền đến tai ông, vẫn nên đợi đến khi mọi người trong nhà đều biết, cô mới có thể dễ dàng nói chuyện này.

Hứa Hoan Ngôn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa ở đây, liền đi ra khỏi nhà.

Vừa vặn gặp phải người hàng xóm thím đã nói cho mình tình hình nhà Trịnh lần trước.

Thím thật sự rất nhiệt tình, bà vẫn nhớ Hứa Hoan Ngôn.

"Cháu thật sự mua căn nhà này à? Vừa mới nghe người ta nói, cháu còn đi cùng một người đàn ông."

Hứa Hoan Ngôn gật đầu.

"Đó là anh trai của cháu, mọi người trong nhà đều bận kiếm điểm lao động ở quê. Căn nhà này tạm thời ở chưa có ai ở nên chỉ có mình cháu đến đây thôi."

Thím bừng tỉnh ngộ, hóa ra là vậy.

Cô gái nhỏ sao có thể tự mình mua được nhà.

Hứa Hoan Ngôn lại nói vài câu khách sáo rồi đi.

Người hàng xóm thím kể lại mọi chuyện khiến mọi người đều tò mò.

Đây cũng là kết quả Hứa Hoan Ngôn mong muốn, vì tự mình nói thì không bằng người khác nói.

Hứa Hoan Ngôn đến nhà máy, lúc này chỉ có hai đồng chí không thân thiết lắm với cô đang ở đó. Cô còn chưa ngồi xuống được mấy phút, đã có người đến thông báo bên ngoài có người tìm cô.

Nhìn thấy Lưu Nhạc, cô tuy rằng biết anh ta sẽ đến nhưng không nghĩ tới cô vừa mới đến thì anh ta đã lập tức tới đây rồi.

Vừa thấy Hứa Hoan Ngôn, anh ta có chút kích động.

"Đồng chí Hứa, tôi đã đợi cô mấy ngày rồi, cuối cùng cô cũng quay lại."

Nói xong liền ra hiệu cho Hứa Hoan Ngôn, hai người đi đến bên cạnh cây đại thụ.

"Tất cả mọi người trong đoàn xe của chúng tôi đều muốn nhờ cô làm món kho đó, hơn nữa mọi người đều thích ăn thịt, cô xem thế nào?"

Hứa Hoan Ngôn không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy.

"Được thôi, cháu còn có thể làm nhiều loại khác nhau, chỉ là thiếu nguyên liệu."

Lưu Nhạc nghe Hứa Hoan Ngôn nói thiếu nguyên liệu, đúng lúc anh ta lại có nhiều mối quan hệ, nhiều mánh khóe, gì cũng có thể kiếm được.

"Cô thiếu gì cứ nói, tôi có lẽ sẽ có cách."

Hứa Hoan Ngôn mỉm cười, cô chờ chính là những lời này.

"Chân gà, chân vịt, cánh gà, đùi gà, cánh vịt, đầu vịt, còn có mề gà, móng giò, lòng già."

Nàng vừa nói vừa giơ ngón tay đếm.

"Về phần thịt tạm thời chỉ có vậy, còn các loại khác, bạn xem còn muốn gì nữa, đậu phụ, trứng gà, rong biển?"

Lưu Nhạc nhớ đến lần trước ăn móng giò và lòng già, đều có chút thèm chảy nước miếng.

"Chuyện này không phiền phức lắm, trừ đùi gà ra, còn lại đều là những thứ nhà máy chế biến thịt không muốn, tuy nhiên bạn cho tôi thời gian, tôi chưa chắc có thể kiếm được đầy đủ trong thời gian ngắn."

Hứa Hoan Ngôn gật đầu lia lịa, điều này là đương nhiên.

"Vậy tôi chờ tin tốt của bạn, tôi đã chuẩn bị sẵn nước kho, chỉ chờ nguyên liệu."

Cô nói xong lại nhớ đến chuyện chi phí và doanh thu.

"Chúng ta hợp tác trong năm năm, chia đôi lợi nhuận, chú thấy thế nào?"

Lưu Nhạc là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vừa nghe đã biết mình đang chiếm lợi, vì chủ yếu kỹ thuật nằm trong tay người ta, mình chỉ là bán lẻ.

"Đừng năm năm, em gái, em đây là làm khó anh trai, chúng ta chia theo tỷ lệ bốn sáu, anh bốn, em sáu, bằng không thì không thể làm ăn được."

Anh ta nói một cách bình tĩnh, rõ ràng là không thể bắt nạt người ta, thậm chí cách xưng hô cũng thay đổi.

Hứa Hoan Ngôn đành cười nói đồng ý, xem ra mình không chọn sai người.

Hai người nói chuyện xong xuôi, mới chia tay.

Lưu Nhạc vui không nói nên lời, nhà anh ta lại có thêm một khoản thu nhập, có thể kiếm được tiền, chờ đến năm sau, nhà cửa cũng có thể sửa sang lại một chút, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Hứa Hoan Ngôn giải quyết được một vấn đề lớn, trong lòng cũng kiên định hơn rất nhiều, giờ chỉ chờ Lưu Nhạc có thể kiếm được nguyên liệu.

Chỉ là Hứa Hoan Ngôn không phải đợi một ngày, chiều hôm sau, Hứa Hoan Ngôn vừa mới đi làm, đã bị người gọi đi ra ngoài.

Khâu Hoa còn đang nghi ngờ, Hứa Hoan Ngôn này ngày càng bận rộn.

Hai người đi đến một nơi khá xa xưởng.

"Nguyên liệu đã về, đây là hóa đơn, em gái xem thế nào?"

Lưu Nhạc chiều hôm qua về nhà liền vội vàng đi làm. Anh ta là tài xế xe tải lớn, quen biết nhiều người, cũng có người đã nhờ anh ta làm nhiều việc, đều không thiếu tình cảm, lúc này anh ta tìm đến còn có thể không nhanh chóng sao.

Người này chính là tổ trưởng một xưởng chế biến thịt lần trước đã nhờ anh ta đi nơi khác lấy cho mình một khối đá mài.

Lần này móng giò và lòng già đều được giải quyết hết.

Mấu chốt là mấy nhà xưởng quốc doanh cũng muốn hiệu quả và có thêm lợi nhuận, mỗi ngày kho có bao nhiêu đầu heo, những móng giò và lòng già này, không ai muốn mua, nhưng cấp trên giao nhiệm vụ, phải tiêu thụ ra ngoài.

Lưu Nhạc đã giải quyết cho hắn một nan đề từ trước đến giờ, bằng không hắn không biết phải bán đi đâu cho được.

Không chỉ vậy, còn đuổi theo lãnh đạo xin thêm, lần đầu tiên nhìn thấy có người muốn nhiều như vậy, giá cả cũng cho hắn rẻ một chút.

Hứa Hoan Ngôn nhìn thấy tổng cộng 50 kg móng giò, đại khái cũng có hơn bốn mươi cái, còn phải xem mỗi cái móng giò lớn nhỏ thế nào.

Dưới đây cũng có rất nhiều lòng già, cần xử lý cẩn thận.

Chân gà và chân vịt, cùng với mề vịt, đều rất nhiều.

Chỉ có đùi gà là thiếu, vì đùi gà là thịt ngon, đều không đủ bán, sao có thể còn dư.

Nàng xem kỹ xuống, chi phí thực ra không tốn nhiều, những thứ này đều không dùng được phiếu, đều mua bằng tiền, đại khái là tổng cộng 50 đồng tiền.

"Anh Lưu, anh vất vả rồi, không ngờ ngày hôm qua đã vội vàng đi rồi."

Lưu Nhạc không hề cảm thấy mệt mỏi, việc này đối với hắn mà nói quá đơn giản.

"Nhưng mà em tính nấu ở đâu, nếu không thì em đến nhà anh đi, vợ anh làm việc ở thư viện, mấy ngày nay cấp trên muốn đến đây kiểm tra, thư viện cũng phải đóng cửa mấy ngày, cô ấy ở nhà nhàn rỗi, có thể giúp phụ việc giúp em."

Hứa Hoan Ngôn chỉ suy nghĩ một phút liền đồng ý.

Nếu thế cô không cần tiết lộ nhà của mình cho Lưu Nhạc biết, cũng có người giúp xử lý đồ vật, có nhiều lòng già như vậy, xử lý đến bao giờ.

"Được thôi, vậy không thành vấn đề, cần gì thì nói với anh để anh đi mua."

Hứa Hoan Ngôn không cần, gia vị làm đồ ăn cô đều có, làm xong chỉ cần đi qua mấy công đoạn là xong.

"Vậy để em xin nghỉ, chúng ta bắt đầu làm việc vào buổi chiều."

Lưu Nhạc cũng nghĩ vậy, hôm nay cố gắng làm thêm, có lẽ có thể hoàn thành hết trong đêm.

Hắn ở cửa nhà máy chờ, Hứa Hoan Ngôn đến nhà máy xin nghỉ với Phương tỷ.

"Nhà cháu có chút việc, cháu xin nghỉ về một lát."

Dương Liễu Phương biết Hứa Hoan Ngôn ở huyện thành hẳn là có người thân, vì trước đây cô từng làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, nên mới có thể tự nhiên đi vào nhà xưởng như vậy, nhưng cũng không liên quan gì đến chị, với lại khoảng cách tan tầm cũng chỉ có hai tiếng nữa, cũng không có gì to tát, liền đồng ý.

Hứa Hoan Ngôn cầm tờ phê chuẩn đi ra ngoài, lại quay về ký túc xá lấy đồ đạc của mình, rồi mới ra khỏi nhà máy.

Cùng đi về với Lưu Nhạc.

Chu Chi Mầm chưa từng gặp chuyện lớn như vậy, chồng chị im lặng không một tiếng động liền đêm mang đến cho chị một đống đồ này, không nói rõ ràng, người đã biến mất.

May mắn thay, sân nhà của họ ở một nơi khá hẻo lánh, tường rào cũng cao, xung quanh không phải toàn là hàng xóm, nếu không chị muốn che cũng không thể che giấu được.

Đi vòng quanh trong nhà, chờ đợi trái phải cuối cùng cũng đợi được người về, kết quả là còn dẫn theo một cô gái trẻ.

Lưu Nhạc nhìn thấy cô vợ ngốc của mình còn đang sững sờ, nhíu mày.

"Đây là em gái Hứa, còn đây là chị dâu của em."

Hứa Hoan Ngôin cười gọi một tiếng chị dâu.

Chu Chi Mầm vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe người khác gọi mình là chị dâu, cô cũng không quên phản ứng đầu tiên nhiệt tình đáp lại một tiếng em gái Hứa.
Chương trước
Chương sau