Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Truy Thê: Tổng Tài Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 10: ÁNH NHÌN

Chương trước
Chương sau
Cô chạy khỏi cửa hàng, bóng dáng khuất sau lớp cửa kính anh nhìn theo thấy bóng dáng ấy giống đến lạ thường, dù gương mặt không giống nhưng đôi mắt hai bên lúm đồng tiền ấy và cả dáng chạy lúc nãy thật không lẩn đi đâu được. Anh chạy đến quầy thu ngân thanh toán xong chiếc lắc tay ấy chạy theo cô gái lúc nãy, cô thấy anh đuổi theo tít đằng xa liền sợ hãi mà chạy càng nhanh rồi không cẩn thận mà vắp té. Cả hai đầu gối đều va đập mạnh xuống nền gạch lát đường trở nên rướm máu nhờ vậy anh mới theo kịp cô, thấy cô ngã anh chạy đến đỡ cô dậy.

Evelyn sợ sệt lùi lại, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi lùi về phía sau. Anh chỉ muốn tặng lại chiếc lắc tay này cho cô nên mới đuổi theo không ngờ cô lại sợ chạy đến té ngã.

"Cô gái...cô không sao chứ? Tôi chỉ muốn tặng lại cái này cho cô không biết cô lại sợ đến thế." Anh nhìn chằm chằm vào cô, còn đưa tay muốn lau đi mấy giọt nước mắt do sợ mà đã rươm rướm, nhưng cô đã khước từ điều đó.

Cô lắt đầu miệng lắp bắp muốn nói gì đó rồi lại không dám hay chẳng thể nói.

Cố Kinh Trạch bị xua đuổi như thế có chút cảm thấy nực cười vì bản thân, ngay cả một cô gái không quên biết cũng sợ hãi tránh né anh thế này thì...Anh có chút thất vọng, nhìn hai bên đầu gối của cô đang không ngừng rỉ máu. Anh thế mà bá đạo bế xốc cô lên, đón taxI đưa đến bệnh viện.

Cô đang sợ run cầm cập trong một góc lại bị người đàn ông xa lạ bế lên cô liền muốn hét lên mà chẳng hiểu sao cảm giác khi được bế này nó lại...quên thuộc đến kì lạ. Cô thật sự đã từng quen biết người này, ấy thế Evelyn laik buộc miệng nói ra suy nghĩ của mình.

"Chúng ta có quen nhau không?" Một câu hỏi rất khó để trả lời nếu là với thân phận Mộc Quân Dao họ là vợ chồng nhưng với thân phận Evelyn thì đây chỉ là lần gặp đầu tiên, còn Mộc Quân Dao kia đã gặp tai nạn qua đời từ 3 năm trước mất rồi.

Chỉ là một câu hỏi lại khiến người đàn ông dừng hẳn hoạt động không bước đi nữa, anh chuyển ánh mắt đang nhìn đường sang nhìn cô. Câu hỏi này người đàn ông cũng rất muốn hỏi nhưng sau khi nghe thì người đàn ông biết chắc rằng họ là lần đầu gặp nhau, nếu không sau anh cứ mãi nhớ không ra đã thế cô còn hỏi anh như thế nữa.

"Cô bé nói xem." Hắn không hiểu sao mình là xưng hô như thế, có thể là trong bề ngoài của cô chẳng khác nào một nữ sinh chỉ vừa học cấp 3 chăng. Mái tóc dài xoã trong gió, đôi mắt to tròn và cả cái lúm đồng tiền duyên dáng ấy làm người khác tưởng nhầm về độ tuổi của cô.

Lúc mới ban đầu cô cũng chẳng để ý đến người ta nhìn hay nói thế nào, mà nghe hoài khó chịu lắm.



"Nè anh nói gì vậy? Cô bé gì chứ, tôi đã là học sinh đại học rồi đó còn là sắp tốt nghiệp." Cô cố thoát khỏi vòng tay ấy, gương mặt giận đến mức đỏ lên. Khoanh tay trước ngực ra vẻ là mình đã trưởng thành, mà quên mất chân mình đang đau.

Evelyn chỉ giả vờ được một lúc, đã không chịu được cơn đau mà lảo đảo. Đúng là ba mẹ sinh con trời sinh tính, cái tính kẻ cả ấy chẳng bao giờ là mất đi hay ở bất kì thân phận nào.

Người đàn ông phì cười đưa tay đỡ cô, hắn chợt nhận ra từ lúc nghe tin Mộc Quân Dao ra đi hắn đã không còn biết vui vẻ là gì nữa. Vậy mà bây giờ chỉ nhìn thấy một cô gái xa lạ nở nụ cười hắn thế mà đã cảm thấy vui vẻ đến bật cười.

Evelyn không dám quấy nữa đành nghe lời người kia đến bệnh viện, sau khi đến bệnh viện bác sĩ nói cô không sao chỉ bị xây xước nhẹ. Người đàn ông khá tò mò sao cô thấy mình lại chạy.

"Nè cô bé, sao thấy tôi mà chạy bất biến thế?"

Cô có chút chột dạ chẳng lẽ nói mình thấy anh là đau đầu, đau đến chán ghét nên mới chạy sao. Đương nhiên không được, cô đơ ra suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

"Anh tự nhiên chạy đuổi theo tôi, ai biết có chuyện gì chứ. Tống tiền gì đó thì sao?"

Một lý do hết sức nực cười nhưng người đàn ông chỉ cười mà không vạch trần lời nói dối ấy. Cô băng bó xong xuôi, cũng lén lúc Cố Kinh Trạch không chú ý mà trốn về trước, cứ bị cái ánh mắt xoi mói đó nhìn chằm chằm cô ghét lắm.

Về đến kí túc xá cô mới nhớ, lúc nãy hỏi người kia và mình có quen nhau không mà người đó không trả lời. Không quên thật sao? Cô bực bội sắp xếp lại đồ đạc trong giỏ, đang tức giận việc chiếc lắc tay kia không mua được thì bên trong túi có cái gì đó cứng.

Cô lấy ra thì là chiếc hộp được đóng gói kĩ càng, cô mở ra bên trong lại là chiếc lắc tay. Cô thầm nghĩ cô đã nói không lấy nó từ người đàn ông, sao giờ lại nằm ở đây. Người đó, anh ta để vào trong túi cô từ lúc nào?
Chương trước
Chương sau