Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Chương 70

Chương trước
Chương sau
Lưu Diệp Minh cố gắng gọi cho Tào Cận mãi mà không được. Suy nghĩ một lúc, vẫn là lo Tào Cận nghĩ quẩn. Lưu Diệp Minh vội vàng chạy ra ngoài: “Anh ở đây với anh Chí Vân, em đi xem anh Cận.”

Trần Đình Y: “Anh đi với em.”

Lưu Diệp Minh lắc đầu: “Không cần đâu, anh là bạn thân anh Chí Vân, giờ anh Cận thấy anh sẽ càng nóng nảy.” Xét thấy lời Lưu Diệp Minh có lí, Trần Đình Y cũng không đòi theo nữa.

Đến khu nhà của Tào Cận, ấn chuông mãi mà không ai ra cả. Phía bên hàng xóm có lẽ là bị ồn đến phát bực, vọng từ trong nhà ra: “Nhà đấy chủ lâu rồi không về, ấn chuông gì mà lắm thế. Ảnh hưởng người khác xem phim.”

Bà cô đang xem phim “ta là nam nhân” TV chiếu cảnh hai nhân vật đánh nhau, bà cô liền kích động: “Diệp Diệp đừng để bị thương mà, Đình Đình đừng ra tay nặng quá.”

Bà cô có đến chết cũng sẽ không hề tưởng tượng ra người mình vừa mắng là bé con Diệp Diệp đâu.

Lưu Diệp Minh bị mắng mới biết Tào Cận đã lâu không về đây. Qua vài phút, như nhớ đến gì đó, Lưu Diệp Minh liền ra xe chạy vọt đi.

Dừng xe trước cửa một căn nhà, bên trên treo tấm bảng “lớp dạy võ Tào gia”. Lưu Diệp Minh ấn chuông cửa, một người phụ nữ tóc hoa râm bước ra: “Diệp Diệp à, con đến đây có việc gì không?”

Lưu Diệp Minh thấy mẹ Tào không có điểm lạ thường, liền không nói chuyện kia, vờ như không có gì: “Anh Cận đột nhiên xin nghỉ vài ngày, con mãi không gọi được nên lo lắng thôi.”

Mẹ Tào nghe vậy, ánh mắt cũng trở nên âu sầu: “Nay nó về nhà, không nói không rằng gì mà chạy thẳng đến lớp, kêu Thanh Phong ra đánh tay đôi. Đánh xong thì nó lên phòng ở mãi đến giờ.”

Lưu Diệp Minh hơi nhướng mày: “Thanh Phong?”

Mẹ Tào cười: “Thằng bé là học trò của lão Tào, nó giỏi lắm, giờ là thầy đứng phụ lớp với lão Tào. Nó tên Chu Thanh Phong.”

Lưu Diệp Minh ra vẻ đã hiểu: “Vậy à, vậy con lên phòng anh Cận được không ạ?”

Mẹ Tào đứng tránh sang một bên: “Ừm, con vào đi.”

Lưu Diệp Minh đi ngang qua khu dạy võ. Bên trong là Tào Dung cùng một thanh niên đang đứng lớp. Thanh niên kia dáng người cường tráng, vừa nhìn là biết người rất giỏi đánh nhau. Lưu Diệp Minh thầm nghĩ người này rất có thể là Chu Thanh Phong.

Chu Thanh Phong vừa hay quay cảm giác có người nhìn mình, gã quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt của Lưu Diệp Minh. Tào Dung cũng vừa hay nhìn sang: “Ồ, Diệp Diệp, đến tìm Tào Cận à?”

Lưu Diệp Minh cuối đầu lễ phép: “Dạ, con xin phép ạ.”

Tào Dung là người học võ, nhưng trên người không có cơ bắp cuồn cuộn mà chỉ là cơ thể săn chắc với cái bụng bia hơi to một chút thôi. Nhìn vào đều hình dung ra là người chất phác: “Đều là người nhà, không cần câu nệ đâu.”

Lưu Diệp Minh cười rồi bước đi tiếp, ánh mắt Chu Thanh Phong tối sầm lại: “Lưu Diệp Minh”

Lưu Diệp Minh trước cửa phòng Tào Cận mà gõ gõ: “Anh Cận, anh mở cửa cho em đi.”

Bên trong tĩnh mịch không truyền ra một chút tiếng động. Lưu Diệp Minh không gõ nữa mà đổi sang cách khác: “Anh không ra em sẽ gõ cửa mãi đó. Không nói đến phiền người khác hay không, chỉ nói đến việc em gõ đến tay sưng chảy máu, ra đường lỡ mà bị ai đó chụp lại, không biết lại có tin đồn gì.”

“Cạch”

Tào Cận mở cửa, vẻ mặt rất mất kiên nhẫn.

Tào Cận: “Lưu Diệp Minh…”

Lưu Diệp Minh: “…”

Tào Cận: “Cậu nói nhiều quá.”

Lưu Diệp Minh: “…”

Lưu Diệp Minh lách người đi vào bên trong trước khi bị Tào Cận nhốt ở bên ngoài. Lưu Diệp Minh bộ dạng tự nhiên nói: “Lâu rồi không đến nhà anh, vẫn không khác gì mấy.”

Tào Cận nghe câu này, bỗng bật cười: “Ha, đúng là không khác mấy.”

Lưu Diệp Minh nhìn Tào Cận, rất bình thản mà nói: “Nhưng người thì khác đi rồi.”

Tào Cận sững người lại: “Điều đó không còn quan trọng. Thay vì nói người khác đi, thì chi bằng nói là số phận thay đổi một người. Có thể từ tốt thành xấu, từ sai thành đúng.”

Lưu Diệp Minh cũng chỉ im lặng không đáp trả, qua hồi lâu sau mói hỏi: “Anh biết rõ chuyện này là anh Chí Vân bị hại mà.”

Tào Cận im lặng, Lưu Diệp Minh tiếp tục: “Anh cũng yêu anh ấy mà. Trần Đình Y đã nói em nghe rồi. Nếu anh không yêu Chí Vân, hà cớ gì lại phải như thế này.”

Tào Cận cười trào phúng: “Lần này là bị hại, vậy những lần trước là sao?”

Lưu Diệp Minh cứng họng. Lưu Diệp Minh không có cơ sở gì để tin tưởng Chí Vân cả, nhưng Trần Đình Y đã bảo Chí Vân lần này đã quyết tâm theo đuổi lại Tào Cận. Lưu Diệp Minh có thể không tin Chí Vân, nhưng mà hắn tin Trần Đình Y. Một khi y đã chắc chắn như vậy, thì mọi chuyện đều sẽ nằm trong dự đoán của y.

Lưu Diệp Minh thở dài: “Em không có tư cách bảo anh có hay không nên tha thứ cho Chí Vân, nhưng anh cũng đừng phủ nhận tìn cảm của mình, cũng như niềm hy vọng nhỏ nhất còn xót lại trong tim anh.”

Tào Cận mở to mắt kinh ngạc, từng lời nói của Lưu Diệp Minh đều là đâm vào đúng chỗ. Tào Cận cũng không rõ bản thân làm vậy là đúng hay là không.

Tào Cận: “Đã rất lâu rồi, mỗi khi ở gần Chí Vân anh đều thấy mệt mỏi. Những lúc như vậy anh suy nghĩ bản thân anh đang sống hay đang tồn tại.”
Chương trước
Chương sau