Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Chương 60

Chương trước
Chương sau
Trần Đình Y về đến thành phố, vừa nhắn tin thông báo cho Lưu Diệp Minh xong, bỗng có tiếng gọi y và Chí Vân. Trần Đình Y nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, một thanh niên mắt đeo kính không có gọng đứng vẫy tay. Chí Vân cười nói: “Cậu đến đây đón chúng tôi à?”

Thanh niên cười đáp: “Là đại ca bảo em đến đón hai người. Lên xe đi.”

Trần Đình Y điềm nhiên đi theo sau, mở miệng hỏi: “Cậu ấy kêu cậu đến đón bọn tôi, có chuyện gì sao?”

Thanh niên đáp lại: “Đúng vậy, có một vài chuyện.”

Chí Vân nhìn xung quanh một hồi, sau đó hạ thấp giọng, ánh mắt đề phòng: “Ở đây có người nhận ra chúng ta.”

Trần Đình Y kéo khẩu trang lên cao một chút, không nói gì, quay lại vẫy tay chào những người qua đường đã nhận ra họ. Có fan vô tình bắt gặp, còn quay video lại hú hét đến run cả người. Chí Vân thấy thế, cũng giơ tay vẫy vẫy. Trước khi cả hai cùng lên xe, còn cuối chào mọi người một cái.

Thanh niên kia vừa lái xe đi, cũng không quên cười trêu chọc: “Làm người nổi tiếng cũng khó khăn quá nhỉ. Đi đâu cũng phải chú ý hình tượng.”

Chí Vân bật cười, ngả ngớn đáp lại: “Bởi vậy nên tôi rât hâm mộ người như các cậu. Nếu như ba tôi không ép tôi tiếp quản công ty, tôi cũng còn lâu mới bước vào showbiz.”

Trần Đình Y nghe thấy vậy, liền bật chế độ cà khịa: “Cậu đầu quân cho công ty tôi, đóng được bao nhiêu phim chứ. Lợi nhuận cậu mang về cho tôi đã ít, ngược lại tôi còn phải phát lương cho cậu.”

Chí Vân chột dạ, khóe miệng giật giật: “Tại kịch bản phim tệ quá thôi. Sau này mọi chuyện ổn định, tôi cũng không làm cái nghề này. Anh Chí Vân đây chỉ muốn tự do tự tại, cùng người yêu sống cuộc sống như người bình thường. Em ấy ở nhà nấu cơm, quán xuyến chuyện nhà. Tôi ra ngoài kiếm tiền, chạy xe cũng được, làm shipper cũng tốt. Tôi nuôi em ấy.”

Trần Đình Y cười hừ một tiếng, rất khinh bỉ mà nói: “Cậu ấy hiện tại còn chưa tha thứ cho cậu, cậu đã nghĩ đến chuyện cùng người ta cả đời sao? Chưa kể Tào Cận chịu yên phận ở nhà để cậu ra ngoài kiếm tiền về nuôi hả?”

Chí Vân bị Trần Đình Y một nhát đâm trúng chỗ đau, nhưng sau khi nghe câu cuối thì có chút vui vẻ lại: “Em ấy có không chịu để tôi nuôi, thì cũng là do em ấy sợ tôi làm việc vất vả, sợ thành gánh nặng của tôi thôi.”

Trần Đình Y chỉ có thể thở dài bất lực. Thanh niên đang lái xe từ đầu đến cuối nghe cuộc trò chuyện của bọn họ cũng chỉ toàn cười ha há.

Trần Đình Y từ lúc lên xe vẫn luôn nhìn qua gương chiếu hậu, y khẽ cau mày nói: “Cậu đừng chạy thẳng đến đó, đi đường vòng đi, cắt đuôi chiếc xe đằng sau.”

Thanh niên nghe câu này thì nhìn lên gương chiếu hậu, Chí Vân theo phản xạ muốn xoay người thì bị Trần Đình Y cản lại: “Đừng nhìn.”

Từ khi xe khởi động, Trần Đình Y đã để ý rồi, lúc đầu thì nghĩ là vì cùng ra khỏi sân bay, sau đó thì chắc là vô tình cùng đường. Nhưng đến cả khi xe của bọn họ hạ tốc độ, chiếc xe phía sau vẫn không vượt lên, tới bây giờ vẫn nghĩ là trùng hợp thì IQ của Trần Đình Y bị xem thường rồi.

Thanh niên lái xe rất chắc tay, len vào phần đường nhiều xe cùng nhiều vòng xoay, khiến chiếc xe phía sau phải vất vả lắm mới không bị cắt đuôi.

Gần đến một ngã tư, thanh niên nở một nụ cười nửa miệng nhìn lên gương chiếu hậu, ánh mắt hưng phấn lạ thường, sau đó dặn dò hai người ngồi phía sau: “Hai người ngồi cho vững, nhớ cắn chặt răng vào đừng để cắn vào lưỡi.”

Cả hai người nghe theo cậu ta mà cắn chặt hàm, chiếc xe dần lao nhanh về phía trước, càng lúc càng nhanh, chiếc xe phía sau cũng phóng nhanh rượt theo, đến khi rất gần cột đèn giao thông rồi vẫn chưa có dấu hiệu hạ ga.

Thanh niên thấy chiếc xe kia có phần thả chậm tốc độ, nắm bắt thời cơ thích hợp, khi đèn vàng còn ba giây để sang đèn đỏ, thì đột nhiên thanh niên đạp thắng, tiếng ‘kít’ chói tai vang lên. Chiếc xe hai bánh sau theo quán tính mà trượt lên xoay ngang lại, thanh niên nhanh chóng quay vô lăng rẻ sang làn đường bên kia, chạy ngược về con đường cũ.

Cú quay xe đó khiến người đi đường cùng với Chí Vân và Trần Đình Y vẫn luôn điềm đạm không khỏi rùng mình. Hai người theo quán tính của chiếc xe mà nghiêng người gần như ngã sang một phía, nếu không có lời nhắc nhở của thanh niên, có thể Trần Đình Y và Chí Vân đã tự mình cắn lưỡi tự tử theo cách không mong muốn rồi.

Chiếc xe theo đuôi dù trước đó có giảm tốc độ, nhưng vẫn còn khá nhanh so với bình thường. Tài xế thấy xe của nhóm người Trần Đình Y rẻ sang làn bên kia, thì hoảng hốt không kịp đạp thắng mà lao thẳng vào những con xe đang chờ đèn đỏ. Điều này khiến cho những chiếc xe đó nối đuôi đâm vào nhau.

Khi vòng đầu xe chạy ngược về, Trần Đình Y qua lớp cửa kính, nhìn vào trong chiếc xe khi nãy. Người ngồi trong xe đó y không quen biết: “Chí Vân, cậu biết người trong xe không?” Chí Vân cũng nhìn ra sau đó lắc đầu.

Nếu đã không quen biết, tại sao lại theo bọn họ. Không phải là fan cuồng đi, một lão già 5-60 tuổi, sao có thể hâm mộ bọn họ chứ. Vậy thì chỉ có thể là vì người đang lái xe đưa bọn họ đi mà thôi.

Thanh niên bộ dạng không mấy quan tâm mà nói: “Các anh đừng lo, xe này là em mua từ các chỗ buông lậu. Đoạn đường vừa rồi em đi cũng không có camera, công an điều tra không được đâu. Nhưng cái tên theo dõi kia thì gặp phiền phức lớn rồi. Gây ra tai nạn liên hoàn mà.”

Chí Vân lấy lại bình tĩnh, ngã cả người ra sau, lấy trong túi ra hộp thuốc lá, châm một điếu. Gã rít một hơi cho đã cơn ghiền rồi nói trong khi phả ra khói trắng lượn lờ: “Cậu không sợ có tai nạn chết người sao?”

Thanh niên cười đáp: “Anh yên tâm, trước đó em đã thấy chiếc xe đó giảm tốc rồi, dù vẫn còn nhanh nhưng tốc độ đó không đủ gây tai nạn chết người đâu. Cùng lắm thì bị thương nhẹ, nặng thì gãy tay gãy chân. Người đứng sau tụi theo dõi sẽ chịu trách nhiệm mà.”

Trần Đình Y ánh mắt lạnh lẽo, chống tay nhìn ra cửa: “Cậu ta dạy các cậu những gì vậy chứ.”

Chí Vân lại rít thêm một hơi thuốc cười chế giễu: “Đừng nói anh họ tôi, cậu cũng khác gì đâu. Năm xưa cũng không phải cậu cũng tàn nhẫn không khác gì anh ấy à.”

Thanh niên kia cười: " Tính ra người ngả ngớn như anh Chí Vân có lẽ lại là người bình thường nhất rồi."

Chí Vân đánh mắt cho thanh niên kia cái nhìn khinh bỉ: “Còn phải nói lời dư thừa này sao.”
Chương trước
Chương sau