Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn

Chương 19: Bước đầu

Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau Sở Tuân vẫn chưa ra khỏi căn phòng ấy.

Nơi gian phòng rộng lớn kia vẫn là bóng lưng cao to của chàng thiếu niên trẻ tuổi in lại sao ánh đèn mờ nhạt. Gần ba ngày trôi qua mà Sở Tuân ở đây không rời nửa bước.

Hắn ngồi giữa đống án văn chất chồng như núi lần những thẻ tre già vẫn còn đậm màu nét bút. Lật qua lật lại nhưng trang án văn có mùi giấy cũ, bỗng hai chữ Sở gia phải làm hắn dừng lại.

"Ngày 4 tháng 8 Bính Ngọ, Kiến Hưng năm thứ 9.

Sở Hàn Trung là Thừa tướng đương triều lúc bấy giờ có ý định cấu kết ngoại tộc dấy binh làm phản. Địa đồ trấn giữ biên quan phía bắc và bức thư mang ấn kí của Sở Hàn Trung cùng được phát hiện trên cỗ xe ngựa của đoàn thương gia Tề quốc. Năm ngày sau Thánh thượng cho người lục soát Sở phủ phát hiện được thư từ qua lại của Sở Hàn Trung và hoàng đế Tề quốc.

Ngày 13 tháng 11 Bính Ngọ Kiến Hưng thứ 9, Thánh thượng giáng chỉ tru di Sở Gia. Sau lại vì chút tình xưa tha chết quyến thuộc mà đài ra biên cương"

Chỉ vỏn vẹn chừng nữa trang giấy mà đã khép tội được Thừa tướng đương triều, quả thật nực cười.

Sở Tuân cẩn thận đọc kỹ lần nữa lại phát hiện một điều thú vị. Theo luật của Yến Quốc xưa nay án văn đều do Tự Khanh thư ghi chép, chỉ riêng án văn của Sở gia lại " vinh hạnh" được chính tay Hình bộ Thượng Thư - Lăng Gia Mặc năm xưa chấp bút.

Chẳng ghi rõ ràng cụ thể mà chỉ là thuật lại qua loa về sự tình năm ấy. Hiến Minh Đế hẳn cũng không ngờ được con trai của tội thần phản nghịch khi xưa giờ lại còn mạng ở đây tra lại án cũ.

Chẳng mấy chốc cũng đã đến canh ba, Sở Tuân cẩn thận dọn lại đống án văn kia rồi cất bước ra khỏi cửa.



Ánh bình minh nhạt màu soi rọi vào đáy mắt lạnh lẽo kia. Cơn gió nhẹ từ đâu kéo đến khẽ lay động mái tóc đen của hắn. Nét mặt lạnh lùng anh tuấn hiện lên chút vui tươi mãng nguyện. Tìm được án thư kia xem như đã xác định rõ bước đầu tiên trong chặn đường dài gian lao khổ cực này.

Sở Tuân ra khỏi Đại Lý Tự thì cũng vừa gặp Tần Khanh đã ở đó đợi tư từ lâu.

"Huynh tìm được án văn chưa?"

"Đương nhiên là được. Chúng ta về Sở phủ đã, ta và huynh cùng bàn"

Tân Khanh lay nhẹ cây quạt với bức thủy mặc bên trên. Tỏ ra vẻ nhàn hoa lãng tử lẳng lặng theo sau vị huynh đệ phía trước.

...----------------...

Hắn và y thoáng chốc đã về đến trước cửa Sở phủ, trong mấy ngày ngắn ngủi mà vẻ hoàng tàn kia đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Tần Khanh có chút tò mò đặt chung rượu lên môi nhấp một ngụm sau lại hỏi

"Sao, huynh đã thấy được gì rồi?"

"Án văn khi xưa là do Lăng Gia Mặc viết. Vụ thảm sát khi xưa vậy mà lại được lược bỏ. Còn lại chỉ nói phụ thân thông đồng với Ninh quốc nị phát hiện sau được tha tội tru di cho gia quyến"

Nhắc lại vụ thảm sát ở hậu viện năm ấy chỉ không gian xung quanh chợt lặng thinh. Sở Tuân chẳng nói gì nữa đưa đôi mắt phượng vô hồn ấy rót đầy chung rượu. Sau lại đứng lên đổ thành vòng tròn dưới sàn như thông lệ đơn giản bái tế người đã mất.



Tần Khanh chợt lên tiếng chấm dứt bầu không khí thoáng vẻ tang thương này

"Thế bước đầu huynh định làm gì?"

Sở Tuân đưa quân cờ trắng từ trên bàn lên mắt chẳng rời khỏi nó mà nói

"Điều tra tất cả những người có liên quan đến đại án khi đó, nhất định không được bỏ sót một ai"

Tần Khanh hiểu rõ ý của Sở Tuân nhưng thật sự việc này chẳng hề dễ dàng chút nào. Vụ án năm xưa nếu điều tra đến tận gốc rễ thì toàn bộ kẻ liên quan đều là những cây đại thụ của Hạ triều. Muốn đụng đến bọn họ cũng là điều không dễ.

"Việc này ta sẽ sai thuộc hạ đi làm. Huynh cứ an tâm mà chờ tin của ta"

Đôi đồng tử đen láy của Sở Tuân chợt lay động dường như đã nghĩ ra được việc gì đó. Một lúc sau hắn trầm ngâm bảo

"Tạm thời cứ như vậy đã, ngày mai ta với huynh đến Hồng Lâu quán"

Ba chữ Hồng Lâu Quán làm Tân Khanh tỉnh táo hẳn lại. Tuy có chút thắc mắc tên bằng hữu định làm gì nhưng hắn dường như cũng đoán được phần nào.

Một lúc sau Tần Khanh cất bước ra về để lại Sở Tuần giữa gian phòng nhỏ rộng lớn. Hắn tiến lại gần bức tranh trên tường kéo nhẹ cọng dây nhỏ phía dưới để bộ cơn quan mật đạo ở sâu trong Sở phủ.
Chương trước
Chương sau