Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tool Hack Của Vương Phi

Chương 1: Đột nhiên được làm vương phi

Chương trước
Chương sau
CẨM NANG TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN 

1. Tình cảm công thụ dành cho nhau, nhưng thụ được đoàn sủng, đoàn sủng, đoàn sủng (điều quan trọng nhắc 3 lần),tình cảm của những người khác đối với thụ như anh trai thương em trai, như ba thương, như thú cưng thương chủ nhân... hoàn toàn không phải tình yêu trai gái. 

2. Thế giới truyện có dị năng. Dị năng được đânh giá từ cấp 1 đến cấp 10, trong đó cấp 1, 2 yếu nhất và cấp 9, 10 mạnh nhất, dị năng không thể nâng cấp.

3. Thụ xuyên không có tool hack thích lười biếng nhưng trời không cho hay simp lỏ vương gia x công vương gia hay overlinhtinh ghen ngầm có tin đồn bị liệt dương.

...

Mùa hè thời tiết hanh khô, nắng nóng bên ngoài khiến người ta mất sức hơn mọi ngày, đến cả đường xá nứt nẻ khô cằn, cây cối rũ rượi ngã rạp một bên, cuối cùng bị bánh xe ngựa cán qua bẹp dí dưới đất.

Xe ngựa vừa mới chạy qua vài hòn đá nhỏ nên lắc lư. Tấm mành che bị người bên trong kéo lên, Hạ Vũ ló đầu ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Người đánh xe ngựa nhìn thấy cười ha hả: "Ráng chịu một chút đi, đi như thế này mới kịp về kinh thành trước khi trời tối."

Hạ Vũ bám dính cửa sổ xe ngựa, thi thoảng nôn ọe vài cái, nhưng vì cái bụng trống rỗng nên không có thứ gì phun ra ngoài. Hạ Vũ lầm bầm: "Bây giờ... ta đổi ý trở về quận Tầm Dương được không nhỉ?"

Người đánh xe ngựa cười lớn: "Ha ha, trễ rồi. Với lại ngươi về quận Tầm Dương thì thế nào cũng bị cha ngươi tìm được thôi. Ngươi là đối tượng thành hôn với Huyền vương gia mà, Hạ phủ dễ gì bỏ qua cho ngươi."

Hạ Vũ lèm bèm: "Rõ ràng không cần ta, vậy mà có việc lại kéo ta về làm tấm bình phong."

Người đánh xe ngựa cười ha hả: "Mà ngươi có biết Huyền vương gia là người như thế nào không?"

"Hỏi thừa, sao ta biết được, đó giờ ta có quan tâm đến chuyện xã hội đâu, ọe..." Hạ Vũ vừa dứt câu thì nôn thêm lần nữa.

Người đánh xe ngựa cười sảng khoái: "Nghe nói Huyền vương gia ba năm trước bị trúng độc trên thương trường, dù đã trị khỏi nhưng..."

Mặc dù đang không khỏe trong người nhưng có drama là phải hóng, Hạ Vũ dỏng lỗ tai lên, hóng hớt: "Nhưng sao?"

"Nửa dưới của hắn bị liệt rồi, không xài được. Tuy mang tiếng là hoàng tử, tướng quân trăm trận trăm thắng nhưng không khác thái giám là bao. Cho nên hắn không thể tranh giành được ngôi vua rồi, ha ha. Ngươi xui xẻo làm vương phi của hắn, xem ra cả đời này ngươi phải làm góa phụ rồi."

Hạ Vũ bĩu môi: "Đôi khi làm góa phụ cũng tốt mà. Ha ha, làm vương phi có tiếng không có miếng còn đỡ hơn phải làm con ruồi, con muỗi trong phủ thừa tướng chứ."

Xe ngựa vẫn dùng tốc độ đều đều đến cổng kinh thành. Binh lính bên ngoài xem xét một lúc rồi mới cho qua. Xe ngựa lắc lư trên con đường lớn, hai bên đường bá tánh đi qua đi lại, kèm theo là tiếng rao mời chào khách đến mua đồ.

Xe đi hết con đường lớn rồi rẽ sang phải, đi thêm một đoạn nữa mới dừng lại. Tấm biển màu nâu bóng khắc hai chữ Hạ phủ dần dần hiện rõ trước mặt, hai bên treo đèn lồng đỏ, người hầu canh cửa nhìn thấy xe ngựa vội vàng chạy vào trong thông báo cho chủ nhân biết. Lúc lâu sau quản gia trong phủ đi ra đón tiếp.

"Thiếu gia, mừng ngài về nhà."

Hạ Vũ từ trên xe nhảy xuống, dường như không hề quan tâm đến việc bản thân chẳng có một người hầu đỡ xuống.

Hạ Vũ nhìn nhìn quản gia một hồi lâu mới dò hỏi: "Quản gia?"

Quản gia khó hiểu, gật đầu: "Có nô tài."

Hạ Vũ à một tiếng, lại hỏi sang chuyện khác: "Cha ta đâu?"

"Chủ nhân có công việc nên đã rời phủ từ ngày hôm qua. Hiện giờ trong phủ chỉ còn phu nhân và nhị tiểu thư và tam thiếu gia."

Quản gia cung kính mời: "Mời thiếu gia."

Hạ Vũ theo quản gia ra sau viện. Hậu viện cách sảnh chính cả một đường dài. Quản gia đảo mắt, có lẽ là nói theo lời dặn dò của phu nhân: "Hiện tại trong phủ có một số việc bận rộn chưa giải quyết xong, vì thế chưa thể sắp xếp người hầu ở đây. Xin thiếu gia chờ một chút."

"Ừm. Ngươi lui xuống đi."

Quản gia bị đuổi đi, ông ta trầm ngâm một lát rồi khom người rời đi. Hạ Vũ vội vàng vào trong phòng nhảy phốc lên giường thở dài. Đi cả một đường dài, sốc hông, say xe, mệt cả thân lẫn tâm.

Hạ Vũ có một bí mật. Cậu vốn là người hiện đại, vì làm việc quá lao lực nên qua đời. Lúc mở mắt ra cậu đã nhập vào thân xác của một người tên Hạ Vũ. Không chỉ giống tên mà ngay cả ngoại hình cũng giống hệt cậu ở thời hiện đại. Hạ Vũ suy đoán đây có thể là kiếp trước của cậu.

Nhưng cái vấn đề lớn là...

Cậu không hề có một chút ký ức nào của nguyên chủ cả. Có thể nói, cậu đến thế giới này như một tờ giấy trắng, xa lạ, không một ký ức, không một người quen.

Ban đầu cậu hoảng loạn lắm, nhưng dần sau đó cậu đã tập chấp nhận sự thật. Ở thế giới hiện đại cậu cũng cô độc một mình, đến thế giới này cũng chẳng khác là bao. Hơn nữa, cậu cảm thấy khá may mắn khi biết được bản thân bị cha mẹ đuổi đến quận Tầm Dương, tuy nói là vào chùa Linh Tự để tu tâm dưỡng tính chứ thực chất là đuổi ra khỏi nhà, Hạ Vũ nghĩ rằng như thế càng tốt, không ai nghi ngờ cậu là một linh hồn xa lạ chiếm đoạt xác người ta.

Nhưng chưa được bao lâu thì cậu bị Hạ gia gọi về, nghe nói là được hoàng đế ban hôn với Huyền vương gia.

Nghe nói hôn sự này là do thái tử đề xuất, hoàng đế cũng thấy hợp lý nên ban hôn. Hạ Vũ âm thầm kết nối những thông tin mà người đánh xe ngựa vừa nói. Tuy bề ngoài nói là ban hôn, thực chất là thái tử muốn kiểm tra xem liệu rằng Huyền vương gia có thực sự bị liệt dương hay không.

Lúc trước cậu từng xem phim cổ trang, thừa biết việc đấu đá giành ngôi giữa các hoàng tử rất nghiệm trọng. Mà cậu, lại vô tình bị kéo vào chuyện tranh giành này rồi.

Xem ra cậu phải lên kế hoạch để làm một kẻ lười biếng thôi.

Cùng lúc đó, ở biên cương Biện Lương khói bụi, chiến trường khói bụi mịt mù cùng xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông, như muốn nhỏ con sống Biện Hải, trông vô cùng thê lương. Ở phía nam có vô số lều trại được dựng lên, trong đó lều trại lớn nhất là của tướng quân có bốn, năm con người đứng túm tụm lại trước một bức tranh vẽ.

Triệu Cảnh Huyền nhịp ngón tay lên bàn, nheo mắt nhìn chằm chằm bức tranh vẽ một con thuyền lớn đang tiến quân thần tốc về phía quân địch, nhưng không hề biết rằng dưới nước có vô số người đàn ông cởi trần, mặc khố, tay cầm búa và đinh đang đục thuyền giặc. Đôi mày của hắn chau lại hết cỡ, như muốn dính chặt với nhau luôn rồi. Triệu Cảnh Huyền lật bức tranh lại, đằng sau là điển tích về một người đàn ông được người ta gọi là Yết Kiêu có tài bơi lội và đã đục thuyền giặc, tạo ra thắng lợi cho quân mình.

Ánh mắt của Triệu Cảnh Huyền dán chặt lên chữ ký Vấn Oa nho nhỏ ở góc tranh vẽ.

Ngón tay Triệu Cảnh Huyền gõ thêm vài nhịp rồi dừng lại, như thể đã nghĩ ra được cái gì đó.

"Điều tra xem người tên Yết Kiêu này ở đâu, đồng thời tìm binh sĩ có tài nín thở lâu dưới nước, chúng ta sẽ đột phá vòng vây từ dưới nước."

Những phó tướng quân khác kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra hắn muốn cái gì, lập tức hành lễ rồi lui ra bên ngoài.

Trong trướng chỉ còn lại một mình Triệu Cảnh Huyền, thế nhưng hắn lại lên tiếng: "Điều tra được cái gì rồi?"

Một bóng đen từ trên cao đáp xuống, quỳ gối hành lễ với hắn: "Bẩm vương gia, người vẽ bức tranh này giấu thân phận rất kỹ, chúng tôi chỉ điều tra ra được người đó sống ở quận Tầm Dương."

Triệu Cảnh Huyền gật đầu: "Tiếp tục điều tra."

Người kia nhận lệnh rồi biến mất trong không trung.

Hắn muốn gặp chủ nhân của bức họa này, đã giúp hắn phản kích quân địch. Hắn tò mò liệu người vẽ ra bức tranh này có phải là tiên nhân trên trời không, vì sao lại đoán ra được những mưu lược, nước đi, đường tấn công của quân địch để giúp hắn lật ngược thế cờ.

Người mặc đồ đen kia chưa đi vội, ngập ngừng một lát rồi lên tiếng: "Vương gia, còn mười ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ của ngài và Hạ công tử."

Triệu Cảnh Huyền gật đầu.

Hắn biết.

Nhưng hiện tại hắn vẫn còn trên chiến trường, e rằng hôn lễ này tân lang phải vắng mặt rồi. 
Chương trước
Chương sau