trong một con hẻm nhỏ , Dạ Như thở hổn hển.. "Tiểu muội muội " Bỗng nhiên , phía sau có âm thanh truyền tới , âm thanh nghe rất kinh tỏm , Dạ Như theo bản năng xoay người , thấy một khuôn mặt tỏm lợm hé ra "Ngươi là ai?" Dạ Như lùi về phía sau , tiếp theo định chạy nhưng cổ tay đã bị giữ chặt lại Trong lòng cả kinh , chẵng lẽ chính mình lại gặp sắc lang trong truyền thuyết? Kao , như vậy không hay ho đâu phải không? "Buông ra , đồ chết tiệt" Dạ Như ngọ nguậy cổ tay "ôi , tiểu muội muội bình tĩnh nào , anh đây đã cô đơn rất lâu rồi , ngoan đến đây với anh" Nói xong , người đàn ông hung hăng đẫy Dạ Như té xuống đất , kéo cô vào đằng sau cái thùng nên bên ngoài nhìn vào không thể thấy được . Ngõ này thật là tốt , cô nên làm gì bây giờ? Người đàn ông làm bộ rờ rờ vào người Dạ NHư " Ôi , tiểu muội muội , làn da của em thật là đẹp nha" Hắn dùng cánh tay ghê tỏm lướt qua gò má của Dạ Như , hai tay đè cô trên mặt đất lạnh giá .. " Ghê tỏm , đừng đụng vào tôi" Dạ Như giãy dụa , chỉ nghe " Xoạt " một cái , một bên áo của cô đã bị xé ra , lộ ra làn da trắng noãn ..định giãy dụa chạy đi nhưng cái chính là người đàn ông gắt gao đè cô xuống không cho cô nhúc nhích , cô cảm giác thật buồn nôn , nghĩ muốn phun ra ngoài "Tiểu muội muội ~ ân a..~ hãy thoả mãn anh đi" Nói xong , hai tay của hắn cởi dây quần "Shit ! Con mẹ nó , mày không muốn sống nữa rồi" Âu Dươnng Dật vừa chạy qua ngõ nhỏ , nhìn tình hình bên trong thấy quần áo bị xé nằm trên mặt đất , hắn biết đó là Dạ Như Hắn tiến đến , trực tiếp đấm vào mặt của người đàn ông " Được , dám đánh bố mày à" Người đàn ông đứng lên định đánh trả , lúc này Âu Dương Dật như một con sư tử hung ác , liền tiến đến đánh bầm dập mặt mũi cuaả người đàn ông , đánh cho đến khi hắn bất tĩnh Dạ Như núp ở một góc , cả người run rẩy , miệng không ngừng lẩm bẩm " Không cần , đừng đụng tôi , đừng đụng vào người tôi" Âu Dương Dật ngồi xổm xuống , nhìn thấy áo của cô bị xé rách , có chút đau lòng , vội vàng cỡ áo ra khoát lên người của Dạ Như "A , Ngươi không cần , không cần đừng đụng vào tôi" Dạ Như lui lui thân mình , cho đến khi đụng vào cái thùng "Dạ Như , là anh , là Âu Dương Dật , em nhìn đi" hắn đau lòng một phen liền tiến đến ôm cô vào lòng , mặc cô cho không ngừng giãy dụa " Ôi , đại khốn khiếp này , sao anh không đến sớm hơn?" "Thật xin lỗi , xin lỗi" "ô .. Ô... Anh có biết thiếu chút nữa thì ..." Lời nói còn chưa dứt , Âu Dương Dật liền cúi đầu , hôn lên môi của Dạ Như , sau đó lẩm bẩm nói " Sẽ không ... sẽ không... vĩnh viễn sẽ không..." Hắn gắt gao ôm cô vào lòng , giờ phút này tựa như hai năm về trước Ở trên đường , trời đã khuya " Hôm nay , cám ơn anh" Dạ Như ngẩng đầu nhìn sang Âu Dương Dật "Không có gì" "Em về đến nhà rồi , anh cũng trở về đi" Dạ NHư cởi áo khoác , nhẹ nhàng đem trả lại cho Âu Dương Dật Âu Dương Dật không nói gì , tiếp nhận lại áo khoác Dạ NHư cảm thấy xấu hổ , đêm hôm nay mà hắn đã hôn cô đến hai lần ! Thật rất xấu hổ ! Hiện tại quan hệ của bọn họ là cái gì? Nhìn theo bóng dáng Dạ Như lên lầu , từ đầu đến cuối hắn chỉ đứng đó ,nhưng không phát hiện ra Dạ Như đang đứng ở trước cửa sổ trên lầu , cô không có mở đèn , nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ở dưới , trng đầu lại đấu tranh.. "Âu Dương Dật , thật xin lỗi , hãy cho thứ cho em vì còn yêu anh nhưng chúng ta không thể ở bên nhau được" Dạ Như thì thào nói , trong lòng đau xót , cô quay đầu đi cẩn thận kéo rèm cửa sổ lại