Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa

Chương 66

Chương trước
Chương sau
Kim Lăng thao tác thêm một vài lần nữa, toàn bộ hệ thống máy tính của Tịch Thị lại sáng lên nhưng vẫn không có chuyển biến gì tốt. Màn hình máy tính đều đồng loạt trắng xóa. Tịch lão gia liên tục hỏi

– Đã tìm ra ai làm chưa? Tại sao đến giờ này vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra?

Ông rất đau đầu với vấn đề này. Hôm qua chỉ nghe lời con gái, muốn tấn công vào Diệp Thị để lấy chút thông tin, không ngờ hôm nay lại… Ông liên tục thở dài, trách mắng

– Đám vô dụng, tôi trả tiền cho các người mà lại làm việc như thế đấy. Đã gần 1 tiếng trôi qua mà vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra. Vô dụng.

Đám nhân viên chỉ biết nghe mắng. Bọn họ cũng thật sự không thể làm được gì. Dù sao với trình độ của bọn họ cũng không thể nào tra ra nổi cái địa chỉ ip của Kim Lăng. Đợi một lát nữa, toàn bộ máy tính lại hiện lên một vài tấm ảnh. Mấy tấm là một người con gái đang được ôm bởi một người đàn ông, trông có vẻ thân mật. Mấy tấm khác là hình ảnh cô gái đi vào phòng khách sạn, hình ảnh đều khác rõ nét do góc chụp khá gần. Các nhân viên lập tức chú ý đến, có người còn lấy điện thoại ra chụp lại. Có người nhận ra người trong bức ảnh đó liền chỉ vào mà kêu lên

– Đây chẳng phải là con gái của chủ tịch sao?

Cũng bởi câu nói đó mà tất cả mọi người đều nhìn kĩ bức ảnh hơn. Ai nấy đều trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên. Là Tịch Uyên thật! Tịch Uyên nổi tiếng ngoan ngoãn lại có những hành động này sao? Mấy người nhân viên bắt đầu túm lại bàn tán. Mấy nhân viên kĩ thuật đang ở trong phòng Tịch lão gia cũng cứng người, hai mắt mở to không nói nên câu. ngôn tình tổng tài

– Chủ… chủ… chủ… tịch…

– Có chuyện gì?

Thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà không nói được gì, Tịch lão gia liền đi lại nhìn vào màn hình máy tính của anh ta. Ông trợn to mắt

– Chuyện gì đây? Là ai đây?



– Thưa chủ tịch… là…là…tiểu thư.

Ông tức giận. Ông luôn tin rằng con gái mình là một người ngoan ngoãn hiểu chuyện, hôm nay lại bị lỗ ra những bức ảnh đáng xấu hổ thế này. Ông cố trấn tĩnh lại, bảo thư kí chụp lại hiện trạng mấy tấm ảnh trên máy tính. Ông quát nhân viên kĩ thuật

– Còn không mau xử lý đi? 5 Người chẳng lẽ lại không xử lý được chuyện này sao? Không làm được thì tự viết đơn nghỉ việc đi.

Cả đám run người. Quả thực họ đã cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không thể làm gì được. Màn hình máy tính cứ như vậy được 30 phút rồi trở về hiện trạng ban đầu. Mọi người trong tập đoàn trở về làm việc. Nhưng khi máy tính khởi động xong lại xảy ra một vấn đề cực kì lớn. Dữ liệu quan trọng của cả tập đoàn đều bị mất hết, cả tập đoàn lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn. Tịch lão gia tức đến nỗi không nói được gì nữa. Ông bảo thư kí gọi cho Tịch Uyên. Khi nhận được điện thoại của ba, cô ta hí hửng

– Sao rồi ba? Mọi chuyện thế nào rồi?

– Con còn hỏi sao? Không những không làm gì được mà dữ liệu của cả Tịch Thị đều bị xóa hết. Tối nay về nhà giải thích với ba chuyện này.

Ông tắt máy rồi gửi hình lại cho Tịch Uyên xem. Sau khi xem xong thì sắc mặt cô ta thay đổi liên tục. Cũng không biết có suy nghĩ gì nữa.

Trái ngược với sự rối loạn của Tịch Uyên cùng tập đoàn Tịch Thị thì Diệp Ân Tuấn lại rất vui. Thủ đoạn của bọn họ mà muốn tổn hại đến Diệp Thị, đúng là không biết lượng sức mình. Kim Lăng làm xong việc quay lại báo cáo

– Sếp, cũng được kha khá dữ liệu quan trọng. Giờ bên đó đang rối loạn lắm rồi.

– À đúng rồi, mấy tên hacker kia đưa cho giao cho cảnh sát xử lí cả đi. – Diệp Ân Tuấn dặn.



– Rõ. Nhưng mà sếp à, anh ác thật đấy. – Kim Lăng cảm thán.

– Việc là cậu làm chứ tôi đâu có đụng tay vào. Tôi có việc phải đi đây, cậu xử lý chỗ đó đi.

Anh chỉ tay vào chỗ tài liệu trên bàn. Kim Lăng nhìn mà hoa mắt, thật sự khóc không thành tiếng.

– Sếp à…

Chưa kịp nói gì sếp đã đi mất. Anh ta chỉ có thể ngậm ngùi làm hết. Diệp Ân Tuấn thong dong đi mua đồ ăn trưa đến cho vợ. Tuy toàn là những món ngon đắt tiền nhưng An Nhiên lại không muốn ăn. Nhưng dưới sự " cưỡng ép" của anh cô cũng không thể nào kháng cự, đành ngại ngùng ăn những miếng đồ ăn anh đút. Hơn nữa bụng cô cũng đói rồi, ăn vẫn hơn không. Thấy bộ dạng không tình nguyện của cô rất đáng yêu, anh mỉm cười nhéo nhẹ chiếc má của cô. An Nhiên giật mình

– Anh làm gì vậy?

– Không có gì.

Anh lại đút cho cô thêm một miếng nữa, vừa đút vừa dặn

– Dạo nay sắc mặt em không tốt, ăn nhiều, nghỉ ngơi nhiều một chút. Không cần làm việc quá sức.

– Ừ.

Sau đó không khí rơi vào im lặng. Cả hai không ai nói gì, Diệp Ân Tuấn vẫn đút đồ ăn cho cô.
Chương trước
Chương sau