Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 63: Mời trà độc

Chương trước
Chương sau
Không khí lúc đó, giống như đang đứng giữa một đám đông ồn ã, giữa trời hè bức bối mà đột ngột rơi xuống thâm sơn cùng cốc.

Im phăng phắc!

Và lạnh!

Lạnh đến mức khiến cho gai ốc Thiên Ân nổi hết lên, lạnh đến mức buốt da buốt thịt, thấu vào tận xương tủy.

Ánh mắt sắc bén sâu thẳm như hồ nước không đáy, đen thẫm tĩnh lặng, thanh âm trầm thấp mê muội, khiến cho hơi thở của cô có chút áp bức.

Thế này, thì không phải hắn đang gián tiếp khẳng định mối quan hệ giữa cô và hắn sao?

Đầu óc Thiên Ân bắt đầu hoạt động, giống như một chuyến tàu khứ hồi gấp gáp chạy giữa hai bên “ bước tới ” hay “ bỏ chạy ”. Gương mặt tuấn mỹ cao ngạo vẫn điềm tĩnh hướng về phía cô, áp lực hầu như không chút thuyên giảm, giống như trong bầu không khí im lặng ấy là lời cảnh cáo rất sắc bén: “ Con thử từ chối ta xem! ”.

Thiên Ân nuốt khan trong cổ họng, mi mắt rung động như cánh bướm. Cuối cùng thì cô vẫn cứ phải đứng lên, chầm chậm tiến về phía hắn.

Tiếng lao xao kinh ngạc cùng ghen tị rộ lên, nhưng Thiên Ân cảm thấy ánh mắt của bóng dáng to lớn trước mặt còn áp lực hơn tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh cộng lại.

Bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay thô ráp to lớn của hắn, những ngón tay thon dài của Tề Yến Thanh giữ bàn tay cô trong tay. Ánh mắt hắn quan sát gò má vẫn còn vết xước, khóe môi vẫn còn máu đọng của cô, ánh mắt hắn đau xót nhìn xuống cổ tay bầm tím của Thiên Ân. Bàn tay hắn kéo cô lại hơn, nhìn thấy khóe mắt cô khẽ nheo lại.

_ Đau!

Thiên Ân khẽ nói, cổ tay vẫn còn run. Tề Yến Thanh cảm thấy trong lòng giống như có ai rạch một đường rồi hất nước muối vào, đau đến mức khó thở.

_ Ai làm con đau như vậy?

Những ngón tay thon dài khẽ vén mái tóc dài của cô ra sau, trước mắt hắn như thể chỉ có gương mặt nhu mì đầy vết thương của cô. Thanh âm trầm thấp đến đáng sợ, hắn nghiêng đầu hỏi cô, nhìn cô thở dài không nói.

Đôi môi mỏng kiêu bạc khẽ vươn tới, nâng niu hôn lên từng vết thương trên gương mặt cô. Tiếng ồ lên xung quanh khiến cho lỗ tai Thiên Ân lùng bùng. Cô đỏ gắt mặt, nhìn hắn nâng tay cô lên, hôn lên cổ tay mảnh khảnh kia.

_ Nói cho ta nghe, ai làm?

Thiên Ân ẩn ẩn hướng mắt xuống Châu Huệ Yến, nhìn gương mặt như thể hóa đá vì kinh sợ của cô ta. Thiên Ân thật sự muốn tìm một lý do để thương xót, nhưng lần đầu tiên cô lại cảm thấy mình muốn một lần độc ác đến như vậy. Gương mặt căm ghét không chút lưu tình, cô hướng mắt lên nhìn Tề Yến Thanh.

Nếu như các người nghĩ tôi là nhân tình được cha nuôi bao bọc, thì tôi cũng chẳng cần phải thanh minh nữa !

Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, mang theo uất ức. Thiên Ân cố tình trưng ra bộ mặt đáng thương nhất có thể, giống như một đứa trẻ con, mách tội với hắn.

_ Cô ta đánh con !

Châu Huệ Yến nhìn ngón tay Thiên Ân chỉ xuống mình, tai nghe thanh âm ngọt ngào nũng nịu của cô vang lên, gương mặt tái mét không chút sinh khí, hoảng hốt lắp bắp.

_ Tề tiên sinh ! Tôi…tôi….không phải….

_ Câm miệng !

Tề Yến Thanh lạnh giọng, ánh mắt nhìn Châu Huệ Yến dưới thân như thần chết, thanh âm tuy không lớn, nhưng lại khiến cho toàn bộ mọi người im phăng phắc.

Không khí lặng như tờ, cảm giác như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

Châu Huệ Yến á khẩu, lần này…cô ta thật sự gặp phải họa lớn rồi !

Cứ nghĩ Thiên Ân chỉ giống như những ả nhân tình làm ấm giường khác của Tề Yến Thanh, nhưng nhìn cử chỉ nâng niu cô ta như trứng mỏng của hắn, cô biết rằng vị trí của Thiên Ân trong lòng hắn không hề đơn giản !

Lần này thì hối cũng không kịp nữa rồi !

_ Cô ta đánh con ?

Tề Yến Thanh vẫn dịu dàng hỏi, ánh mắt xót xa rõ ràng, khiến cho trái tim Thiên Ân đột ngột thổn thức vì cảm động.

Nhìn sâu vào đôi mắt đen thẫm ấy, cô cảm thấy được sự quan tâm rất rõ ràng chất chứa bên trong.

Khiến cho Thiên Ân cảm thấy trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy róc rách, những vết thương cũng không còn đau nữa.

Thiên Ân gật gật đầu, gương mặt có chút ấm ức, bắt đầu kể lể.

_ Cô ta bỏ độc vào ly trà của chị Giai Kỳ, may mà lại bị chị Giai Kỳ phát hiện ra nên mới tránh được. Lúc con nghe thấy cô ta nói chuyện với kẻ khác như thế, cô ta phát hiện ra liền đánh con, lại còn muốn đổ tội cho con hạ độc chị Giai Kỳ nữa ! Đánh đau lắm !

Ở phía sau, Giai Kỳ phải cấu mạnh vào tay mình để giữ cho gương mặt của mình nghiêm nghị, nếu không đã bị dáng vẻ mách lẻo quá lố của Thiên Ân làm cho phì cười rồi.

Lôi Triệt nheo nheo mắt nhìn Giai Kỳ, ánh mắt chim ưng sắc bén thích thú nhìn thấy khóe môi cô run run lên vì nén cười.

_ Vậy sao ?

Tề Yến Thanh cau mày vuốt ve cô. Thiên Ân gật gật đầu, phụng phịu sụt sịt mũi, uất ức nhìn Lôi Triệt.

Sau đó trong đầu óc cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ tinh quái.

Thiên Ân ngước mắt lên nhìn Tề Yến Thanh, giả vờ nức nở thao thao bất tuyệt.

_ Mà cô ta còn đặt điều con nữa !

_ Cô ta nói gì con ?

_ Cô ta còn nói, con là tình nhân của Lôi Tiên Sinh !

_ CÁI GÌ ???

Tề Yến Thanh cùng Lôi Triệt đồng thanh hét lên, gương mặt cả hai kinh hoàng như nhìn thấy quỷ. Đám đông xung quanh cũng ồ lên náo nhiệt, còn Giai Kỳ thì vội vàng quay lưng lại, cô không nhịn được cười nữa!

Trời ơi Thiên Ân ! Tiểu yêu tinh này !

Châu Huệ Yến chắc nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến ngày cô ta bị nếm trải quả áo có người vu khống mình như thế. Gương mặt hoảng hốt điên loạn lắc đầu.

_ Tề tiên sinh ! Lôi tiên sinh ! Cô ta nói láo ! Tôi…tôi thề với trời đất, chưa bao giờ tôi nói như vậy !

_ Cô chẳng nói tôi là tình nhân bao nuôi của Lôi tiên sinh, dựa vào Lôi Tiên sinh là kim chủ mới tiến thân được hay sao ?

Thiên Ân nhìn Châu Huệ Yến, gương mặt ngây thơ lên tiếng.

Châu Huệ Yến á khẩu nhìn Thiên Ân, liên tục lắc đầu phủ nhận, nhưng ai dám tin cô ta nữa ?

Châu Huệ Yến, đây cũng là nghiệp chướng cô phải gánh chịu. Dựng chuyện bôi xấu người khác, còn dám làm ra chuyện hạ độc thất đức như vậy, thì sớm muộn cũng sẽ gặp quả báo mà thôi !

_ Đủ rồi !

Tế Yến Thanh lạnh giọng lên tiếng, thanh âm giống như dùng hết khả năng để kiềm chế lại. Gương mặt sắc lạnh cứng đờ nhìn Lôi Triệt hoảng hốt mờ mịt ở bên cạnh, ánh mắt cháy lên khó chịu của ghen tuông.

_ Kính Hàm !

Thanh âm lạnh toát vang lên. Kính Hàm từ phía ngoài cung kính bước vào, dáng người lịch lãm, gương mặt dường như cũng cố nén cười.

_ Dẫn Ân nhi lên phòng tôi !

_ Và phiền cậu mời Giai Kỳ xuống phòng khách giúp tôi !

Thanh âm như hơi rượu mạnh vang lên. Lôi Triệt say đắm nhìn Giai Kỳ, gương mặt kiều diễm không biểu lộ chút cảm xúc. Cô điềm nhiên bước đi, không nhìn tới Châu Huệ Yến một lần, ánh mắt dịu dàng đầy ẩn ý hướng về phía Thiên Ân, rồi bước qua mặt Lôi Triệt.

Cánh tay mảnh mai bị bàn tay hắn tóm lấy, Lôi Triệt ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng thì thầm.

_ Em không sao chứ ?

_ Ngài thấy rồi mà còn phải hỏi sao ?

Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi lại, thanh âm lạnh lẽo, bàn tay khẽ giật ra khỏi cánh tay hắn, ánh mắt hướng về phía Kính Hàm, nhẹ giọng nói.

_ Cám ơn Kính Hàm tiên sinh ! Tôi tự đi được ! Ngài đưa Thiên Ân đi giúp tôi !

Rồi bóng dáng mềm mại lạnh lùng bước giữa hàng trăm cặp mắt ra ngoài.

_ Mời tiểu thư!

Kính Hàm cung kính lên tiếng, Tề Yến Thanh vuốt tóc Thiên Ân, xót xa nhẹ giọng.

_ Con chờ ta một chút! Xong việc ta sẽ lên ngay!

_ Dạ!

Thiên Ân ngoan ngoãn gật đầu, bước theo Kính Hàm.

Đợi bóng cô đi khuất, Tề Yến Thanh mới hướng mắt về phía Quách Vương nãy giờ cung kính đứng phía trước, lạnh giọng nói.

_ Giám đốc Quách! Từ bao giờ CHARM trở thành cái chợ như vậy?

Một lời của hắn buông xuống khiến Quách Vương bủn rủn chân tay. Bà biết ý, vội vã hốt hoảng.

_ Dạ xin Tề tổng thứ lỗi! Xin lỗi Lôi tiên sinh! Tôi lập tức chấn chỉnh ngay!

Sau đó bà vội vàng bước ra, thanh âm quyết liệt vang lên.

_ Tập trung ở đây làm gì? Mau giải tán cho tôi!

Mọi người nghe thấy tiếng quát, lập tức vội vàng kéo nhau thối lui. Màn vừa rồi quả thật quá mức lóa mắt, một số còn ráng lưu lại để ngắm hai nhân vật bạc tỷ bên trong, lòng thầm ghen tị không nguôi với Giai Kỳ và Thiên Ân, hai con người ấy rút cuộc đã làm gì để được may mắn như vậy!

Không gian lập tức lặng phắc, phòng giám đốc giờ chỉ còn Tề Yến Thanh và Lôi Triệt, cùng Châu Huệ Yến run rẩy dưới chân.

Tề Yến Thanh thong thả bước về phía ghế ngồi, thả người ngồi xuống, nói với Lôi Triệt.

_ Cậu đem người lên đi!

Lôi Triệt thong thả gật đầu, bàn tay rút ra chiếc điện thoại rồi ấn nút. Sau đó thong thả bước về phía Tề Yến Thanh, khi đi qua đám mảnh vỡ hỗn loạn, đôi mắt ưng của hắn sâu hút chau chặt lại.

Châu Huệ Yến cảm thấy mình như bị nhốt giữa hầm băng, ánh mắt như thần chết của hai người đối diện, áp lực dính chặt cô ta xuống sàn nhà. Cô ta không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, hay mình phải chờ đợi điều gì, chỉ biết rằng một lúc sau...cô ta bất chợt nghe thấy tiếng gọi thất thanh quen thuộc.

_ Yến nhi!

Châu Huệ Yến hoảng hốt quay lại, đôi mắt của cô ta lập tức trào ra nước mắt.

_ Mẹ!

Châu Huệ Mẫn bước vào, hoảng hốt ôm lấy Châu Huệ Yến, mà sau lưng bà ta....chính là Alex.

****

Thiên Ân lúc này cũng cảm thấy có chút hối hận, dường như những gì cô nói trong phòng, có chút...hơi quá.

Cửa phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất được mở ra, không gian sang trọng tinh tế bừng sáng, nhưng có chút lạnh lẽo của đồ đạc lâu ngày không có hơi người.

Cô bước đến phía ghế số pha ngồi xuống, ánh mắt ngước lên nhìn Kính Hàm đang cẩn thận kiểm tra xung quanh như một thói quen, khẽ hỏi.

_ Kính Hàm tiên sinh! Liệu Châu Huệ Yến, có sao không?

_ Tiểu thư còn lo lắng cho cô ta?

Kính Hàm nhẹ giọng hỏi, nhưng trong mắt anh không khó để nhìn ra vẻ khó chịu. Việc hạ độc người khác, đối với anh, luôn là một điều cấm kị khó nói.

Thiên Ân lại hiểu lầm vẻ mặt đó của Kính Hàm, lại mơ hồ nghĩ rằng anh đang nghĩ rằng cô giả mèo khóc chuột, liền vội vàng xua tay.

_ Kính Hàm tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm! Tôi không phải có ý nước mắt cá sấu!

_ Tôi tuyệt đối không có ý đấy đâu tiểu thư!

Kính Hàm thấy cô cuống quýt giải thích, liền vội vàng lắc đầu, nụ cười ấm áp nở trên môi.

_ Tiểu thư đừng lo! Tề tổng sẽ biết cách giải quyết êm thấm sự việc!

Thiên Ân thở dài, tự nhủ trong lòng.

" Chính vì thế tôi mới lo đấy!".

Kính Hàm kín đáo nhìn Thiên Ân, gương mặt xây xước đúng là khiến người khác lo lắng, cổ tay dường như bị thâm tím không nhẹ, anh cau mày lên tiếng.

_ Tiểu thư! Tuy rằng Châu Huệ Yến với cô ẩu đả không nhỏ, nhưng sức lực cô ta không thể làm cổ tay cô bị thương như vậy!

Anh là người được tôi luyện qua võ thuật, chỉ cần liếc qua cũng biết người gây ra thương tích kia nhất định học qua võ công.

Thiên Ân nhìn cổ tay mình, mỉm cười xuề xoà.

_ À! Đây là người bảo vệ trong lúc can ngăn vô tình gây ra, ngài đừng lo lắng, không còn đau nữa rồi!

_ Tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho tiểu thư!

_ Không cần đâu! Chỉ là xây xát nhỏ thôi!

Thiên Ân vội vàng từ chối. Cô chính là dị ứng với hai từ " bác sĩ ".

_ Tiểu thư! Để Tề tổng nhìn thấy những vết thương ấy trên người cô, sẽ không vui!

Câu nói mang ý tứ nhẹ nhàng, khiến cho Thiên Ân cắn môi. Cô im lặng nhớ đến ánh mắt chất chứa lo lắng của cha nuôi, trong lòng chợt run run như cánh bướm chập chờn.

Kính Hàm nói đúng, cô không nên để cha nuôi lo lắng nữa.

Nhưng mà...?

Thiên Ân bất giác cắn môi, sao tự nhiên cô lại lo cho cha nuôi như vậy?

Kính Hàm nhìn gương mặt Thiên Ân đột nhiên hồng phấn lên, kín đáo mỉm cười, tiến đến máy điện thoại và ấn đường dây nội bộ.

_ Điều y tế tới phòng Tổng giám đốc!

****

_ Tề tiên sinh! Lôi tiên sinh! Thế này là thế nào?

Châu Huệ Mẫn ôm lấy con gái đang run rẩy trong lòng, gương mặt thảng thốt nhìn hai người đàn ông cao ngạo trước mặt. Bà thân là tổng giám đốc một công ty lớn, chưa bao giờ bị rơi vào trường hợp phải cầu xin người khác như vậy.

_ Châu tổng xem qua đoạn phim này sẽ hiểu!

Tề Yến Thanh đủng đỉnh lên tiếng, ngón tay làm một cử chỉ ngoắc nhẹ. Lập tức từ phía sau, một tên vệ sĩ nghiêm nghị cung kính bước tới, trình ra một chiếc Ipad trước mặt Châu Huệ Mẫn.

Vừa nhìn vào màn hình Ipad, Châu Huệ Mẫn lập tức tái mặt.

Trong Ipad, chính là CCTV, quay lại cảnh Châu Huệ Yến đang bỏ độc " Á âm " vào hộp trà của Giai Kỳ.

Từng cử động, từng động tác, đều bị quay lại, rõ mồn một từng cử chỉ động tác.

_ Thế này....thế này là thế nào?

Châu Huệ Mẫn hét lên, giận dữ nhìn con gái run rẩy nép vào mình. Khi ở công ty bị người của Tề Yến Thanh tới tìm, nói con bà ở CHARM hạ độc người khác, bà nhất quyết không tin. Bây giờ đích thân nhìn thấy hành động bị quay lại như vậy, đầu Châu Huệ Mẫn giống như bị búa tạ giáng xuống, ong ong mờ mịt.

_ Mẹ ơi! Con bị dụ dỗ! Con bị người ta ép! Con không hề muốn như thế!

Alex ở bên cạnh, nghe thấy Châu Huệ Yến đang có ý định đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu mình, lập tức bùng lên phản kháng.

_ Nói dối! Chuyện này làm gì có ai ép ai? Tôi và cô đều cùng nhau bàn bạc!

_ Không! Là cô ép tôi! Cô tức giận vì bị Thiên Ân loại khỏi CHARM nên xúi giục tôi bỏ độc vào trà của Giai Kỳ để vu oan cho Thiên Ân! Toàn bộ là do cô!

Châu Huệ Yến khóc lóc đổ lỗi cho Alex. Alex kinh tởm nhìn vẻ Châu Huệ Yến, gương mặt kiêu căng của cô ta nở ra nụ cười lạnh.

_ Tôi thật không ngờ, Châu Huệ Yến! Cô đúng là một kẻ ngậm máu phun người! Tôi thật...đúng là đã nghĩ đúng!

Alex đứng dậy, người vệ sĩ lập tức muốn ngăn cản, liền bị Tề Yến Thanh giơ tay ngăn lại.

_ Tề tiên sinh! Lôi tiên sinh! Đến nước này tôi xin đưa ra bằng chứng, chính là đoạn clip cô ta và tôi cùng bàn bạc với nhau về việc sẽ bỏ độc vào trà. Usb tôi mang theo đây!

Alex giật mạnh dây truyền đeo trên cổ, lôi ra một chiếc Usb. Người vệ sĩ nhận lện từ Tề Yến Thanh, cắm usb vào Ipad.

Âm thanh ầm ào phát ra như ở trong quán rượu, tiếng nhạc hoà cùng tiếng đàn hát chát chúa. Gương mặt Châu Huệ Yến lập tức tái mét đi.

_ Tắt! Mau tắt đi!

Thanh âm vọng ra từ chiếc Ipad, chính là tiếng nói của Châu Huệ Yến.

" Bột Á âm đã chuẩn bị được chưa? "

Sau đó là thanh âm của Alex.

" Đã chuẩn bị rồi! Nhưng liệu có phải làm tới bước này không? "

" Sao lại không? Giai Kỳ! Thiên Ân! Hai con khốn đó! Tôi phati cho chúng nếm mùi! "

" Chuyện này mà vỡ lở ra, sợ rằng Tề Yến Thanh hay Lôi Triệt mà biết, sẽ không hay! "

Alex ngần ngại nói, sau đó lập tức nghe thấy tiếng cười độc địa của Châu Huệ Yến.

" Sao phải sợ? Hai đứa chúng nó cũng chỉ là nhân tình ấm giường thôi! Không phải chúng nó thì sẽ là người khác, kẻ coi phụ nữ như công cụ như hai gã đó, làm gì có nhân tính mà thương xót? "

Ngón tay thon mảnh của Tề Yén Thanh vẩy lên, chiếc Ipad lập tức được tắt đi.

_ Tề tiên sinh! Lôi tiên sinh! Xin hai người tha mạng! Yến nhi còn nhỏ dại, nó không biết gì hết! Là do người làm mẹ là tôi không biết dạy con! Xin các ngài trách phạt tôi, tha cho con bé!

Châu Huệ Mẫn cảm thấy sát khí chầm chậm toả ra từ hai thân thể cao ngạo lãnh khốc, lập tức gào thét van xin. Bà ôm lấy Châu Huệ Yến, lúc này đã như người mất hết hồn phách, tàn tạ run rẩy.

_ Thật là....!

Tề Yến Thanh ưu nhã đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm, ánh măt chau lại ra vẻ mệt mỏi. Nụ cười cao ngạo trên khoé môi bạc nhếch lên.

_ Một đứa con gái ồn ào!

Châu Huệ Mẫn sợ đến mồ hôi đầm đìa, không còn chút dáng vê của phu nhân quyền quý. Bà quỳ xuống dưới thảm, khóc lóc van vỉ.

_ Ngài Tề! Xin ngài giơ cao đánh khẽ! Ngài Lôi! Xin ngài giơ cao đánh khẽ!

Lôi Triệt cười khẩy, đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn Châu Huệ Yến.

_ Một bà mẹ không biết dạy con như bà, làm sao đủ khả năng lãnh đạo người khác?

Châu Huệ Yến kinh ngạc, đầu óc căng ra trước câu nói quá mức hàm ý.

_ Ban đầu chúng tôi định sẽ dùng con gái bà để đổi lấy công ty Châu Huệ! Nhưng bây giờ, thì không còn nữa!

_ Các người....là có ý gì?

Châu Huệ Yến thảng thốt lên tiếng, lập tức nhìn thấy nụ cười lạnh toát của Tề Yến Thanh.

_ Là công ty thì vẫn lấy! Nhưng người thì không thể tha!

_ Cái gì?

_ Đem vào đây!

Lôi Triệt lạnh giọng, lập tức hai tên vệ sĩ tay bưng hai cốc trà vào phòng.

_ Châu tiểu thư nói chúng tôi đều là loại người vô nhân tính! Thì chúng tôi sẽ cho tiểu thư địch mục sở thị, thế nào là vô nhân tính!

Lôi Triệt vừa ưu nhã dứt lời, Tề Yến Thanh liền thong thả lên tiếng.

_ Và không phải mình cô ấy tìm được bột " Á âm "!

_ Không! Tôi xin các ngài! Không!

_ Mời Châu tiểu thư thưởng trà!

Thanh âm nhàn nhạt vang lên, mặc kệ thanh âm gào thét của Châu Huệ Mẫn và Châu Huệ Yến, tên vệ sĩ dạ ran, tay bưng chén thuốc, tóm lấy Châu Huệ Yến.

_ Không! Mẹ ơi! Cứu con!

Châu Huệ Yến gào khóc giãy dụa, kinh hoàng nhìn chén thuốc lênh láng tiến gần. Miệng bị bóp chặt hé mở, người vệ sĩ dùng sức ép cô ta nuốt chén thuốc.

_ Tôi xin các ngài! Tha cho con bé lần này! Tôi xin các ngài!

Châu Huệ Mẫn tuyệt vọng gào thét, cơ thể bị vệ sĩ giữ chặt, bất lực điên cuồng nhìn thuốc từ từ rót vào miệng Châu Huệ Yến, bất lực kinh hoàng, một màn tan cửa nát nhà, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải sởn gai ốc, mà Tề Yến Thanh và Lôi Triệt ung dung chứng kiến, mặt không biến sắc.

Thuốc được đổ hết, Châu Huệ Yến ngã vật xuống sàn như chết rồi. Châu Huệ Mẫn ôm lấy con gái, gào khóc.

_ Con tôi!

_ Cũng phải cảm ơn cô! Alex! Không có usb của cô, chúng tôi cũng không hạ quyết tâm như thế!

Lôi Triệt nhẹ giọng nói, thanh âm chờn vờn như bóng ma len vào đầu óc điên loạn của Châu Huệ Yến. Bà ta quay về phía Alex, mắt long lên oán hận.

_ Là mày!

_ Là mày hại con tao!

Bàn tay điên cuồng tóm lấy Alex. Alex cũng điên loạn chống trả, hai người đánh nhau ầm ĩ, làm ra một màn hỗn loạn, khiến cho Tề Yến Thanh đau đầu nhíu mi tâm.

Châu Huệ Mẫn căm thù trỗi dậy, tát liên tiếp vào mặt Alex. Cảm thấy Alex tối tăm mặt mũi không còn phản kháng, bàn tay bà ta vớ lấy bát thuốc, nhét vào miệng của Alex.

_ Uống đi! Uống đi con khốn!

Thuốc tràn vào khoang miệng Alex, đôi mắt điên loạn của cô ta giật lên hơi tàn, thuốc tràn vào cổ họng lạnh toát.

Một màn ầm ĩ kết thúc, tất cả chỉ còn lại sự im lặng chết chóc. Lúc ấy Tề Yến Thanh mới thong thả đứng lên, nhẹ tênh nói với Lôi Triệt.

_ Mai tôi tới cậu lấy một nửa cổ phần của công ty Châu Huệ!

_ Tuân lệnh Tề tiên sinh!

Lôi Triệt vui vẻ gật đầu, Tề Yến Thanh đứng thẳng dậy, bước qua đám hỗn loạn, sải chân hướng về phía tầng cao nhất để tìm Thiên Ân.
Chương trước
Chương sau