Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 97: Phát súng từ kẻ lạ mặt

Chương trước
Chương sau
Thiên Ân xếp những chiếc bánh quy mặn ra đĩa, bỏ mứt hoa hồng Bulgari và mứt chà là Ireland ra một chiếc liễn bạc. Ni Ni đứng bên cạnh lẹ tay nhón một miếng mứt hoa hồng bỏ vào miệng khi Thiên Ân rót trà Bá tước ra ba chiếc ly.

Miếng mứt hoa hồng tan chảy trong miệng, Ni Ni xuýt xoa đếm số lượng cốc, cau mày hỏi Thiên Ân.

_ Ơ....Sao lại ba chiếc?

Ánh mắt trong vắt của cô bé nhìn Thiên Ân, tò mò hỏi.

_ Phải là bốn chiếc chứ? Em cũng uống trà mà!

Thiên Ân cười, bàn tay xếp trà và điểm tâm vào trong khay, nhẹ giọng nói.

_ Cốc của Khuất lão gia, của Yến Thanh và của em.

_ Ơ thế của chị đâu?

Ni Ni thắc mắc hỏi, nhìn Thiên Ân nhỏ nhẹ lên tiếng.

_ Chị không tiện ngồi cùng. Em mang đồ lên giúp chị nhé.

_ Sao lại thế? Chị là vợ chưa cưới của lão già Tề đó mà?

Nhìn đôi lông mày cau lại vì thắc mắc của Ni Ni, Thiên Ân nhẹ nhàng chỉnh lại.

_ Em nên gọi là Tề ca. Ni Ni à!

_ Ờ....Tề ca!

Ni Ni liếc mắt, lại nhón một miếng mứt hoa hồng nữa bỏ vào miệng. Dáng vẻ ăn vụng như trẻ con khiến cho Thiên Ân bật cười.

_ Có một số chuyện em chưa hiểu đâu. Nhưng chị lên đó ngồi cùng sẽ không tiện. Nên em mang đồ lên giúp chị nhé!

Theo những gì mà Ni Ni phản ứng, Thiên Ân biết rằng cô bé nhỏ này chắc không biết gì về những chuyện ân oán năm xưa giữa cô và tổ chức Phi điểu. Cho dù Phi lão gia không phản ứng quyết liệt, không phải là ông đồng ý, mà chỉ vì ông ngại mất lòng Yến Thanh.

Yến Thanh cho dù tôn trọng Khuất lão gia như chú, nhưng anh vẫn là Tề Yến Thanh, kẻ đứng đầu tổ chức sát thủ Phi điểu, tổng giám đốc của tập đoàn Tề thị lững lẫy. Những biểu hiện lịch thiệp của anh, giống như một con hổ dữ đang ngủ, không phản ứng, không có nghĩa là không nguy hiểm.

Thiên Ân biết tránh được một ngày, không thể tránh được cả đời. Nhưng ít nhất cũng không cần gây chuyện ngay lần đầu tiên Khuất lão gia trở lại quê hương sau nhiều năm.

Ni Ni là một cô bé trong sáng, nét trong sáng ấy khiến cho Thiên Ân vừa yêu quý vừa ghen tị. Cô không muốn cô bé bị những chuyện ân oán không vui làm vướng bận đi.

Ni Ni nhìn Thiên Ân, đầu lông mày cô nhướn lên. Bàn tay nhấc một cốc trà lên đặt sang bên cạnh, trước ánh mắt ngạc nhiên của Thiên Ân thủng thẳng nói.

_ Thế thì em cũng không cần phải ngồi đó. Hai người già nói chuyện có gì mà vui chứ! Em thích chị cơ!

_ Em có giận Yến Thanh không?

_ Sao phải giận chứ? Em là trẻ nhỏ, trẻ nhỏ thì phải kính trọng người cao tuổi!

Thiên Ân bật cười nhìn gương mặt sắc sảo của Ni Ni, nhẹ nhàng nói.

_ Vậy để chị mang đồ lên.

Thiên Ân với tay định bê chiếc khay lên, lập tức Ni Ni ngăn lại. Cô bé rút trong người ra một chiếc điện thoại nhỏ xíu.

_ Tiểu Minh! Anh vào trong bếp tôi nhờ một chút!

Gấp điện thoại, Ni Ni nhe răng cười với Thiên Ân. Ngay lập tức một người xuất hiện, Thiên Ân thoạt nhìn qua đã thấy quen thuộc. Đây là vệ sĩ thân tín của Khuất lão gia, thời gian cô làm việc tại điền trang của Khuất gia luôn thấy cậu ta đi với ông như hình với bóng, không khác gì Kính Hàm và Tề Yến Thanh. Hoá ra tên cậu ta là Tiểu Minh.

_ Tiểu thư!

Tiểu Minh lên tiếng và cúi đầu mỉm cười với Thiên Ân. Thiên Ân thời còn ở Pháp quốc chưa từng nói chuyện với cậu ta, quan hệ hết sức mờ nhạt.

_ Anh bê giúp tôi khay điểm tâm lên cho Khuất bá bá và Tề...tiên sinh!

_ Vâng!

Tiểu Minh cung kính cúi đầu, tiến tới nhấc khay điểm tâm và bước đi. Ni Ni thoải mái ngồi xuống ghế, nhấc ly trà lên môi thổi phù phù.

Thiên Ân xếp mứt hoa hồng ra cho Ni Ni. Cô bé chẳng cần dùng nĩa, trực tiếp dùng tay nhón, thoải mái và vô tư.

_ Chị!

Ni Ni vừa ngậm cánh hoa ướp đường mật vừa hỏi Thiên Ân.

_ Giờ em phải gọi chị là Alice hay Thiên Ân.

_ Em muốn gọi chị là gì cũng được!

Thiên Ân đáp, ngồi xuống bên cạnh Ni Ni. Cô bé gật gật đầu, rồi ánh mắt trong vắt lại ánh lên nét tinh nghịch nhìn Thiên Ân.

_ Chị! Chị kể cho em nghe về chuyện tình của chị với lão....à Tề tiên sinh đi. Chị với ông ấy quen nhau thế nào? Sao đột nhiên chị lại bỏ ông ấy sang Pháp?

_ Chuyện dài lắm Ni Ni!

Thiên Ân nhẹ giọng nói, gương mặt đỏ ửng lên. Đây là lần đầu tiên có người chủ động hỏi về chuyện tình giữa cô và Tề Yến Thanh, khiến cô có chút ngại ngần.

_ Em thích những câu chuyện dài!

Ni Ni sốt sắng nói, ánh mắ mong chờ như thể nếu như cô không kể thì chắc chắn không xong với cô bé.

Thế là cực chẳng đã, Thiên Ân đành chầm chậm kể cho cô bé nghe, cẩn thận từng chút từng chút một để tránh đả động tới mối quan hệ trớ trêu giữa cô và Tề Yến Thanh. Câu chuyện cô kể có năm phần thật năm phần che giấu, nhưng Ni Ni lại đúng là thính giả tuyệt vời, khi cô kể đến đoạn Tề Yến Thanh lù lù xuất hiện ở căn nhà nhỏ cô thuê tại Paris thì Ni Ni hét lên.

_ Ôi lãng mạn quá! Thế rồi ông ta mang chị về đây, rồi đuổi hết người trong biệt thự này đi để cho chị và ông ta có không gian riêng với nhau sao?

Thiên Ân gật gật đầu, nhướn nhướn đầu lông này lên.

Ni Ni lấp lánh mắt ngưỡng mộ, rồi nằm bò ra chiếc bàn, thanh âm ghen tị mong chờ vang lên.

_ Em cũng muốn có một tình yêu mãnh liệt như thế!

_ Lúc đầu Khuất lão gia định gả em cho Yến Thanh mà!

Thiên Ân trêu trọc lên tiếng, trong giọng nói không hề có chút ghen tuông của nữ nhi, mà còn bông đùa hài hước

_ Thôi thôi...em không dám! Nhìn mặt ông ta em đã sợ hết hồn. Người gì lạnh lẽo cả ngày không nói một câu...thật khó tính!

Ni Ni nhảy dựng lên, gạt phắt đi như phải bỏng. Thiên Ân ngạc nhiên nhìn cô bé, tò mò hỏi.

_ Thế lần này Khuất lão gia dẫn em tới...không phải là...?

_ Thì đúng là như thế! Nhưng đó là ý của Khuất bá bá, chẳng liên quan gì tới em cả! Mục đích chính của em sang đây lần này là thăm...

_ Tiểu thư!

Ni Ni đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên ngắt ngang cuộc nói chuyện của cô và Thiên Ân. Ni Ni quay lại, nhìn Kính Hàm với ánh mắt tò mò...rồi bất ngờ reo lên.

_ À...Kính Hàm tiên sinh!

_ Khuất tiểu thư! Cô vẫn khoẻ chứ?

_ Tôi siêu khoẻ luôn! Ngài nhìn xem...chân tôi cũng ổn rồi nè!

Ni Ni hào hứng nhảy xuống ghế. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Thiên Ân nhảy chân sáo đến trước mặt Kính Hàm, vui vẻ như một chú chim nhỏ.

Thiên Ân ngạc nhiên, không ngờ cô bé với Kính Hàm từ bao giờ lại trở nên thân thiết đến như vậy. Kính Hàm nhìn Ni Ni vui vẻ chạy đến chỗ anh, ánh mắt dịu dàng như thể đang nhìn một con sóc nhỏ ngộ nghĩnh.

_ Kính Hàm tiên sinh lần trước giúp em lấy lại khớp xương bị trật đó chị!

Ni Ni hào hứng khoe, giọng nói vui vẻ như một tiếng chuông nhỏ. Thiên Ân há miệng thán phục. Cô biết Kính Hàm rất giỏi sơ cứu, những năm tháng lăn lộn trong giới hắc bạch ở bên Tề Yến Thanh đã tôn luyện cho anh rất nhiều kĩ năng.

_ Kính Hàm tiên sinh! Hình như ngài gầy hơn đợt trước phải không?

Ni Ni nhìn Kính Hàm từ đầu tới chân, thắc mắc khẽ hỏi. Thiên Ân cũng cảm thấy Kính Hàm so với lần cuối cùng cô gặp gầy hơn, không khó để nhận ra nét mệt mỏi trên gương mặt điển trai điềm đạm của anh, nụ cười của anh vẫn ấm áp như thế, nhưng lại có nét buồn bã hơn.

Kính Hàm định trả lời, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân. Anh lập tức im lặng cúi người, cung kính lên tiếng.

_ Tề tổng! Khuất lão gia!

_ Cậu nên tới gặp tôi chứ không phải dừng lại đây, nơi chỉ có Thiên Ân và Khuất tiểu thư! Quy tắc này cậu cũng quên rồi sao?

Tề Yến Thanh lạnh giọng hỏi. Thiên Ân thấy gò má Kính Hàm gồ cứng lên dưới làn da, vội vàng lên tiếng.

_ Là em giữ cậu ấy lại. Ni Ni muốn cảm ơn cậu ấy lần trước đã giúp em ấy thôi mà!

_ Đúng vậy! Không phải lỗi của Kính Hàm tiên sinh! Là tôi giữ ngài ấy lại!

Ni Ni mạnh mẽ nói, đứng ra che chắn trước mặt Kính Hàm, điệu bộ không khác gì một con ngỗng đang nổi giận.

Tề Yến Thanh không trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kính Hàm, nghiêm giọng nói.

_ Cậu vẫn luôn giỏi lấy lòng người khác như vậy!

Kính Hàm cúi đầu không nói. Không khí lập tức chuyển thành căng thẳng. Thiên Ân nhìn Tề Yến Thanh sát khí đứng trước sự khiêm nhường của Kính Hàm, trong lòng lập tức cảm thấy dù Kính Hàm có phạm lỗi gì thì Yến Thanh dường như cũng có chút quá đáng.

_ Kính Hàm! Anh giúp đưa Khuất lão gia và Ni Ni về biệt thự phía Tây nghỉ ngơi được không?

Giọng nói mềm mại của cô vang lên. Nhất loạt mọi người đều quay lại nhìn Thiên Ân.

Dáng vẻ dịu dàng tự tin, ánh mắt mềm mại như dòng nước mát và nụ cười nhu mì. Thiên Ân giống như một dòng nước, uyển chuyển nhưng có sức mạnh...nhìn cô bây giờ, toát lên thần thái của một người phụ nữ đứng sau người đàn ông quyền lực như Tề Yến Thanh.

Một nữ chủ nhân thật sự!

Kính Hàm lập tức cúi đầu, nhẹ giọng lên tiếng.

_ Vâng! Thuộc hạ đã biết! Khuất lão gia! Khuất tiểu thư...xin đi theo tôi!

Khuất lão gia và Ni Ni gật đầu, sau khi chào hỏi Tề Yến Thanh và cô, nhanh nhẹn bước đi.

Tề Yến Thanh tóm lấy cánh tay Kính Hàm, chờ cho hai người họ đi trước. Lúc ấy thanh âm trầm thấp dữ dội vang lên.

_ Hi vọng những ngày qua cậu đã học được điều gì đó!

Kính Hàm im lặng không nói gì, gương mặt anh vẫn như vậy, không chút cảm xúc. Thiên Ân lo lắng nhìn Kính Hàm bước đi, rồi cau mày nhìn Tề Yến Thanh.

_ Sao anh đột nhiên lại khắt khe với ngài ấy như vậy?

Tề Yến Thanh nhìn cô, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ gò má cô.

_ Em vẫn luôn lo lắng cho Kính Hàm như vậy!

_ Em mang ơn ngài ấy! Nếu như không có ngài ấy thì...

Thiên Ân nhìn vết sẹo vẫn mờ mờ trên vầng trán của hắn, lời thốt ra chưa hết câu đã nghẹn lại.

Tề Yến Thanh nhìn vẻ mặt của Thiên Ân, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ về gò má của cô. Thiên Ân ôm lấy bàn tay hắn, thỏ thẻ nhẹ nhàng.

_ Thanh! Em biết anh luôn không thích nghe em quan tâm đến người khác. Nhưng lần này em có thể xin anh, anh đã bao dung em được, thì có thể bao dung cho Kính Hàm được không? Cho dù em không biết là chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện lớn...đúng không?

Vẻ mặt kín bưng của Tề Yến Thanh khiến cho Thiên Ân không khỏi lo lắng. Hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô.

Ánh mắt sâu hút của hắn in trên lòng mắt trong vắt của cô. Thiên Ân không thể đọc được điều gì trong màu đen thẫm sâu thẳm như bóng đêm ấy. Tề Yến Thanh vuốt ve gương mănt cô, rồi nhẹ giọng nói.

_ Đừng nghĩ nhiều. Em cứ vui vẻ làm người phụ nữ của tôi là được!

_ Nhưng mà....em nghĩ Khuất lão gia sẽ không muốn anh và em...Lại còn những người ở Phi điểu!

Thiên Ân cắn môi, nhẹ giọng nói với Tề Yến Thanh điều cô luôn đắn đo suốt những ngày qua.

_ Họ nghĩ gì không quan trọng!

Tề Yến Thanh lắc đầu, ngón tay hắn chặn đôi môi cô lại, nhẹ nhàng nói.

_ Họ không phải tôi!

Thiên Ân thở ra nhè nhẹ, khoé môi cô hiện lên một nụ cười. Thân hình dịu dàng nép vào vòng tay hắn....

Đúng rồi! Cô còn lo điều gì nữa! Khi cô đang yêu, và được yêu thật nhiều.

*****

8h tối hôm đó, Tề Yến Thanh và Thiên Ân có bữa tối với Khuất lão gia và Ni Ni. Cho dù Thiên Ân đã khéo léo từ chối không tới, nhưng Tề Yến Thanh nhất định muốn cô đi cùng hắn. Thiên Ân không biết rằng, hắn lúc nào cũng luôn luôn muốn mang cô theo cùng hắn...cho dù là đi bất cứ nơi đâu, gặp gỡ bất cứ ai.

Chiếc xe Roll Royce của Tề Yến Thanh đỗ bên khách sạn sang trọng. Hắn cài lại cúc áo vest và mở cửa xe bước xuống, băng qua mở cửa xe cho Thiên Ân.

Cô bước xuống xe, chiếc váy dạ hội lấp lánh ánh bạc rủ xuống theo từng bước chân. Mái tóc được búi cao gọn gàng để lộ ra chiếc gáy xinh đẹp, đôi mắt dịu dàng và đôi môi căng mọng như trái dâu, thân hình mềm mại với những đường cong tinh tế sóng vai bên Tề Yến Thanh ngời ngời cao ngạo, mái tóc rủ xuống vầng trán đẹp đẽ, đôi mắt sâu thẳm đen thẫm nhìn cô trìu mến, đôi môi nở nụ cười kiêu bạc cao ngạo, thân hình hoàn hảo như tài tử phương Tây. Vẻ đẹp đôi khiến cho tất cả mọi người phải trầm trồ thán phục.

_ Yến Thanh!

Tiếng Khuất lão gia vang lên. Thiên Ân nhìn thấy ông cùng Ni Ni từ trong khách sạn bước ra, vẻ đạo mạo nghiêm khắc như thường lệ. Còn Ni Ni thì vẫn xinh xắn như vậy, gương mặt dễ thương và đôi môi như cánh hoa đào nhoẻn cười, ánh mắt trong vắt. Cô bé mặc một chiếc váy bồng kiểu công chúa, cài một chiếc nơ xinh xinh. Đằng sau họ còn có Tiểu Minh đi cùng.

_ Cháu tới rồi!

_ Chú Khuất! Xin lỗi đã để chú và tiểu thư chờ lâu!

Tề Yến Thanh đưa tay bắt tay Khuất lão gia còn Thiên Ân nhoẻn cười, nhu mì cúi chào ông. Khuất lão gia cũng rất lịch sự, cúi người đáp lễ.

_ Ta và Ni Ni cũng chờ chưa lâu đâu! Nào! Ta cùng vào trong.

_ Tề tiên sinh! Chị!

Ni Ni cười toe toét chào cô. Thiên Ân chun chun mũi với Ni Ni, ánh mắt cô hướng ra sau....

_ Ni Ni! Kính Hàm không tới cùng Khuất lão gia và em sao?

Thiên Ân khẽ hỏi Ni Ni, cô bé gật gật đầu, nhanh nhẹn đáp.

_ Ngài ấy có đi cùng! Nhưng mà đột nhiên lại có chút điện thoại nên dừng lại ở phía sau.

Ni Ni chỉ tay vào trong khách sạn, Thiên Ân theo hướng tay cô bé nhìn lên....Đột nhiên lúc này từ xa vang lên một tiếng rít gào kinh hoàng.

Thiên Ân theo bản năng nhìn về phía có tiếng ồn. Lúc này từ phía xa, một chiếc xe phân khối lớn phóng tới với tốc độ kinh hồn.

Mọi người xung quanh dạt ra hai bên, tiếng xe máy thét gào rầm rú như một quái vật bị thương. Lao tới phía mọi người đang đứng.

Trước khi cảm giác bất an kịp xuất hiện, người đàn ông đội mũ bảo hiểm kín mít và mặc một bộ đồ da bó sát đó móc từ trong ngực áo ra một thứ đen xì giống như một họng súng.

Chiếc xe mô tô lao đến ngang tầm ánh mắt của Thiên Ân...và cô nhìn thấy họng súng đen ngòm ấy chĩa về phía mình.

_ Cẩn thận!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Ân cảm thấy cơ thể mình bị một lực đẩy mạnh ngã đập xuống nền đất. Tiếng rú hét kinh hoàng của mọi người khi chứng kiến vụ ám sát váng động.

_ Ân nhi!

Tiếng Tề Yến Thanh gọi cô, nhưng Thiên Ân tê dại không phản ứng. Một dòng ấm nóng chảy xuống bàn tay cô. Thiên Ân nhìn thấy màu đỏ thẫm tanh lợm....

Là Máu!

Nhưng....không phải là máu của cô!

_ Khuất lão gia!

_ Bá Bá!

Tiếng hét thất thanh của Ni Ni cùng Thiên Ân vang lên. Khuất lão gia ngã xuống đường, máu đỏ từ vết đạn túa ra ướt đẫm. Vệ sĩ của Tề Yến Thanh bu đặc lấy mọi người như kiến đen. Ánh mắt hoảng hốt của Thiên Ân vỡ oà ra khi nhận thấy Khuất lão gia đã giúp cô che chắn đường đạn.

__ ĐOÀNG ĐOÀNG!!!

KÉTTTTT....RẦM!!!

Tiếng nổ inh tai vang lên cùng sự nhốn nháo khủng khiếp. Qua những cánh tay và thân thể vây kín đặc của đám vệ sĩ. Thiên Ân thấy Tiểu Minh giương súng bắn hạ tên ám sát, chiếc mô tô ngã lăn trên đường, bánh xe quay tít và khói mù mịt khét lẹt.

Tiếng ồn ã vang lên khắp nơi. Cô thấy Ni Ni ôm lấy Khuất bá bá ngất lịm vì mất máu khóc lóc.Thân hình cô nằm trong vòng ôm chặt chẽ của Tề Yến Thanh. Thiên Ân thấy hắn đang hét lên, bàn tay giữ chặt lấy vai cô....đầu óc cô quay cuồng khi thấy Kính Hàm từ trong khách sạn chạy ra với gương mặt đầy khó hiểu.

Ai đó hét lên khi đám đông chạy tán loạn trên đường phố, tiếng hét gào khóc vang lên náo loạn hai bên đường...

_ Mang xe tới đây! CỨU NGƯỜI!!!
Chương trước
Chương sau