Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 110: Tề Yến Thanh tới đón Ân nhi

Chương trước
Chương sau
_ Vẫn không nín nổi sao?

Ngón tay của Tiểu Minh lướt trên gò má của Thiên Ân. Dáng vẻ tiều tụy và đau đớn không ngừng chảy nước mắt. Thiên Ân khóc đến bi thương, khóc đến nghẹn ngào. Cô không biết dáng vẻ lúc này của mình có biết bao nhiêu đau lòng, có biết bao nhiêu xót xa, khiến cả kẻ máu lạnh như Tiểu Minh cũng phải chạnh lòng.

Hắn vuốt ve gò má của Thiên Ân, ánh mắt mơ hồ mờ mịt của Thiên Ân hướng về phía hắn, giống như tâm trí đã không còn ở lại nơi cô nữa. Nỗi đau quá lớn khiến cho cô trở nên tuyệt vọng và tê dại. Tiểu Minh thấy dáng vẻ lúc này của cô rất thu hút, rất phù hợp với sở thích quái đản của một kẻ bệnh hoạn như hắn.

Những ngón tay không ngừng lướt đi trên gò má cô, lướt đi trên đường quai hàm của cô, và chạm vào đôi môi khẽ run rẩy của cô. Thiên Ân cũng lặng im không phản ứng, để yên cho những ngón tay của hắn miết nhẹ lên lớp môi mềm mại của mình, hoàn toàn mất hết sự phản kháng.

Tiểu Minh nghĩ Thiên Ân đã đau đớn đến mức điên rồi. Cô giống như một cái xác không hồn, một cái vỏ xinh đẹp nhưng trống rỗng. Chỉ có nước mắt là chảy tràn xuống không ngừng.

_ Đáng thương quá!

Giọng nói vô cảm của hắn vang lên. Tiểu Minh bỗng thấy việc vuốt ve người phụ nữ của Tề Yến Thanh dường như khiến hắn khoái cảm hơn cả việc giết cô. Trong đầu hắn lóe lên những suy nghĩ khiến cho đôi mắt của hắn tối lại.

Người trước mặt….là người phụ nữ của Tề Yến Thanh!

Khẩu vị này…xem ra cũng không tệ!

Ngón tay hắn chạm lấy đường hàm của Thiên Ân, và quay gương mặt cô lại. Thiên Ân chỉ giống như một con búp bê bằng vải xinh xắn, tùy ý cho hắn điều khiển. Gương mặt trắng bệch tiều tụy nhưng vẫn rất xinh đẹp của Thiên Ân phóng đại trong lòng mắt u tối của hắn. Tiểu Minh nhếch môi cười, ánh mắt dừng lại ở nơi bờ môi căng mọng có chút run rẩy kia….

Rồi hắn kéo gương mặt cô cao lên, nụ cười nham hiểm trên khóe môi hắn lại càng nở rộng hơn khi hắn từ từ cuối xuống. Tâm trí bệnh hoạn thôi thúc muốn nhấm nháp thử bảo bối của Tề Yến Thanh ruốt cuộc ngọt ngào đến mức nào.

Nhưng ngay khi giây phút Tiểu Minh cúi đầu xuống ấy, ánh mắt của Thiên Ân lập tức sáng lên một ánh nhìn sắc như dao. Bàn tay cô nắm chặt lấy mảnh sứ lấy trộm được từ trong đống đổ nát. Dùng hết sức bình sinh có thể, cô vung tay lên rất mạnh, nhắm trúng khóe miệng đang cúi xuống kề sát vào miệng cô kia mà cứa mạnh xuống.

_ Á Á Á !

Máu đỏ loáng ra trên gương mặt của Tiểu Minh. Hắn kinh sợ và đâu đớn ôm chặt lấy khóe miệng đang phun máu của mình, hoảng loạn lùi lại. Ánh mắt kinh ngạc và bối rối nhìn Thiên Ân cầm chặt mảnh sắc ngọt vẫn còn loáng máu ấy trong tay, ánh mắt giận dữ của cô bừng lên sự quật cường mãnh liệt. Thiên Ân nắm chặt lấy mảnh sắc nhọn ấy và hét lên.

_ DỪNG XE!

Tên tài xe hoảng hốt nhìn sự hỗn loạn ở phía sau. Máu loáng ra chảy ướt đầm bàn tay của Tiểu Minh, chảy qua cả những kẽ ngón tay hắn thấm xuống cổ tay áo đầm đìa, rơi cả xuống cổ áo của hắn nhuốm một mảng máu lớn.

Tiểu Minh bị cơn đau khiến cho điên loạn. Hắn nhìn Thiên Ân bằng con mắt dữ tợn. Sự phản kháng mãnh liệt của cô là điều có nằm mơ hắn cũng không bao giờ nghĩ tới. Trong tâm trí hắn, Thiên Ân chỉ là một cô gái yếu đuối và vô dụng, được sống trong sự bao bọc tuyệt đối của Tề Yến Thanh, chỉ là một con búp bê trong tủ kính, một con thỏ con bé bỏng….không ngờ con thỏ con này cũng biết cắn người.

_ Đại…đại ca?

Tên tài xế gấp gáp hỏi, lập tức bị giọng nói của Tiểu Minh quát gầm lên.

_ Không được phép dừng! Tiếp tục lái!

_ Dạ…dạ!

Tài xế lập tức nhấn chân ga. Tiểu Minh nhìn gương mặt hoảng hốt cả Thiên Ân, bàn tay đầy máu của hắn buông vết thương trên gương mặt của mình ra….

Cảnh tượng trước mắt khiến cho Thiên Ân đứng tim.

Gương mặt vô cảm của hắn bê bết máu, giống hệt những tên sát nhân tâm thần thường thấy trong phim kinh dị. Khóe miệng của hắn bị cô cứa một đường sâu hoắm, thấy rõ cả thịt đỏ rách toạc sau lớp da lủng lẳng, máu ứa ra từ vết cắt không ngừng…Và khuôn miệng nhoe nhoét máu đó của hắn chầm chậm nhếch lên một nụ cười nửa miệng.

Nụ cười đáng sợ đến mức khiến cho đôi tay đang cầm mảnh sắc của Thiên Ân run rẩy. Tâm trí cô lập tức tưởng tượng đến những tên biến thái có sở thích ăn thịt người với đôi mắt điên loạn vô hồn và cái miệng bê bết máu.

_ Giỏi lắm!

Tiểu Minh gầm nhẹ, bàn tay vươn tới muốn tóm lấy cô nhưng Thiên Ân lập tức vung mạnh mảnh chai. Cạnh sắc bén ngọt khiến hắn khựng lại. Thiên Ân nghiến răng, rít lên với hắn.

_ Dừng xe lại!

_ Dừng xe….Hahaha….! Giờ nếu muốn dừng xe, thì dùng cái mảnh sắc đó mà trực tiếp cắt cổ họng tài xế đi! Rồi tất cả cùng chết!

Thanh âm đáng sợ của Tiểu Minh vang lên, và hắn dường như không quan tâm đến việc gương mặt mình rách nát đầm đìa máu. Người tài xế kia toát mồ hôi lạnh, nhìn Tiểu Minh giống như một kẻ điên từ từ tiến gần hơn về phía Thiên Ân.

Thiên Ân cắn chặt răng lại. Cô biết rằng bản thân cô cùng mảnh sứ bé xíu này không thể tấn công Tiểu Minh! Nhất là khi yếu tố bất ngờ đã không còn nữa! Nếu như đấu sức với hắn, cô chắc chắn nhận về phần thua!

Bàn tay đáng sợ ấy vươn đến càng lúc càng gần. Ánh mắt hoang mang của Thiên Ân bất ngờ hiện lên tia dũng cảm quật cường. Và bàn tay thay vì chĩa mảnh sắc nhọn đấy về phía Tiểu Minh, thì cô lại quay ngược cạnh sắc lại và chĩa vào cổ họng mình.

Vẻ kinh ngạc bối rối của Tiểu Minh khiến cho Thiên Ân hài lòng. Đúng như vậy! Hắn muốn cô phải sống! Vậy thì tại sao cô không lấy chính yếu điểm này của hắn để uy hiếp ngược lại?

Một là cùng sống!

Hai là cùng chết!

_ Dừng…xe!

Thanh âm sắc lẹm của Thiên Ân vang lên, mang đầy sự đe dọa, như thể nếu như hắn thật sự không dừng xe, thì cô thật sự sẽ đâm mảnh sắc đó vào cổ họng mình.

Ánh nhìn băng lãnh của Tiểu Minh ghim về phía cô, chiếc xe vẫn miệt mài chạy trên đường, không hề có dấu hiệu giảm tốc. Thiên Ân vẫn nhìn về phía gương mặt tàn nhẫn ấy không chớp mắt, thanh âm lần nữa vang lên, không nhanh không chậm, nhưng vô cùng quả quyết.

_ Nếu như không dừng xe! Thứ mày mang về cho lão Khuất, chỉ là cái xác của tao mà thôi!

Thiên Ân trừng mắt nhìn Tiểu Minh, bàn tay cô nắm chặt lấy mảnh chai và ấn vào lớp da non mềm ấy đến đau đớn. Chút xót nhói lên trên da thịt….cô biết máu của mình đã bắt đầu chảy xuống, nhưng bàn tay vẫn nắm rất chặt, không hề có chút dấu hiệu buông bỏ.

Cô không thể trở thành vật cản của Tề Yến Thanh, cô không thể để mình trở thành yếu điểm để bọn chúng uy hiếp anh thêm bất kì lần nào nữa! Cô không muốn chạy trốn nữa! Lần này cô muốn trực tiếp đối diện với bọn chúng! Một lần và mãi mãi!

Đã quá nhiều máu phải đổ rồi! Phi lão gia! Mẹ cô! Mọi người ở tổ chức Phi Điểu! Cha Triệu Văn! Bác Dung! Kính Hàm….! Đã quá nhiều máu phải đổ rồi! Cho dù Tề Yến Thanh không nhận ra, thì cô cũng không thể để vì cô mà máu của anh…phải đổ!

Chỉ cần anh không mệnh hệ gì….thì cô thế nào cũng an lòng!

Thế giới này vốn rất tàn khốc! Thế giới của anh lại càng tàn khốc! Tình yêu của cô dành cho anh, hi vọng trong khoảng khắc đã an ủi được tâm hồn chai sạn quá nhiều vết thương ấy!

Cô không hận anh! Một chút cũng không hận!

Cô yêu anh! Không phải trọn đời! Mà là trọn kiếp!

Kiếp này! Kiếp sau! Luân thường vãn hồi….Yêu vẫn là yêu!

_ Tao sẽ không để cho mày lợi dụng để uy hiếp anh ấy nữa! Không bao giờ nữa!

Thiên Ân nhẹ giọng nói, ánh mắt lãnh đạm và trầm tĩnh đến mức khiến cho Tiểu Minh phải chột dạ. Hắn nghiến chặt răng lại…nếu như không phải mệnh lệnh nhất định phải bắt sống cô…thì cô đã chết rồi!

Nhưng bắt sống….chứ không phải là không được làm bị thương!

Nụ cười điên loạn hiện trên khóe môi hắn. Và bất chấp cả cạnh sắc có thể đâm sâu vào cổ họng của Thiên Ân bất kì lúc nào, Tiểu Minh bất chợt vung chân đập thẳng vào bụng cô.

Nỗi đau lớn đến mức khiến cho Thiên Ân gập người lại, bàn tay cầm mảnh sắc buông thõng ra. Mảnh sứ rơi xuống sàn xe, bị Tiểu Minh nhanh chóng dẫm nát.

Vùng bụng như thể vỡ tan. Thiên Ân gập người không thể thở nổi trước đòn tấn công quá mức tàn nhẫn của Tiểu Minh. Cổ tay cô lập tức bị bàn tay ướt máu nhầy nhụa của hắn nắm chặt lấy. Hắn kéo giật cổ lên, bàn tay còn lại vung lên muốn cho cô vài bạt tai. Thiên Ân lập tức theo bản năng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, trân người hứng chịu cơn đau sắp sửa giáng xuống.

Nào ngờ khi cái tát kia chuẩn bị giáng xuống. Chiếc xe đột ngột phanh gấp lại. Khiến cho cả cô lẫn Tiểu Minh đều mất đà ngã trúi về phía trước.

_ Cái ch* chết gì vậy?

Tiểu Minh gào lên với gương mặt đầy máu. Nhưng tên tài xế dường như đã bị á khẩu. Gương mặt kinh hoàng như thể nhìn thấy thần chết, đôi môi lắp bắp không nói ra hơi và bàn tay run rẩy chỉ về phía trước…

Tiểu Minh nhìn theo hướng bàn tay hắn chỉ, đôi mắt vô cảm của hắn đột ngột ngập tràn sự sợ hãi điên loạn. Hắn cuống cuồng quay đầu nhìn về phía sau để tìm kiếm chiếc xe vệ sĩ…..nhưng không có gì cả…ngoài hơn năm chiếc xe quay ngang đường, như thể chặn đứng đường lui của hắn.

Thiên Ân hổn hển thở, nhìn hai tên sát thủ bên cạnh mình run rẩy đến mức câm lặng. Ánh mắt cô hướng về phía trước, đột ngột một tiếng kính vỡ vang lên náo động, sau đó tên tài xế phái trước giật lên một tiếng kinh hoàng và ngã vật xuống, máu từ cái lỗ giữa trán chảy xuống ồ ạt.

_ Á Á Á!

Thiên Ân sợ hãi hoảng loạn, đôi chân cô đá loạn trong không trung và bàn tay cô hoảng hốt nắm chặt lấy cánh cửa xe, cố gắng mở ra trong hoảng loạn.

Tiểu Minh ở bên cạnh giống như đã hóa đá, ánh mắt hắn giống như nhìn thấy nỗi sợ hãi nhất đời của mình từ từ từng bước từng bước tiến gần tới. Tiếng hét của Thiên Ân như muốn phá thủng nóc xe, bàn tay cô điên loạn bám chặt lấy tay nắm cửa xe, ra sức đẩy cánh cửa xe không muốn nhúc nhích ra.

Cánh cửa ghế lái chầm chậm mở ra, xác chết của tên tài xế mất đà ngã xuống đất. Máu nhanh chóng chảy từ hốc đạn trên trán loáng trên gương mặt kinh hãi của hắn, đọng thành vũng trên nền đất.

Một bàn tay đẹp đẽ vươn tới, bấm nút mở cửa ghế phụ. Cánh cửa trong tay Thiên Ân lập tức bật mở ra và cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của cô ngã sấp xuống đất.

Không để cho bản thân mình có một phút cảm nhận cơn đau. Thiên Ân cố gắng lết thân thể yếu ớt đau đớn của mình dậy. Bàn tay cô chống lên sàn đất vừa nóng vừa sạn, đôi chân như nhũn ra cố gắng vùng dậy, mặc kệ bóng hình to lớn đứng bên cạnh của người mà cô không nhìn rõ mặt.

Người đó nhìn cô hoảng loạn bỏ dậy, bàn tay thuận tiện đóng cánh cửa xe lại, nhốt Tiểu Minh lại ở bên trong. Ánh mắt đen thẫm ấy nhìn Thiên Ân cuống cuồng muốn bỏ chạy….Bàn tay to lớn của hắn vươn tới, nhẹ nhàng nắm lấy khủy tay của cô, một mạnh nhấc lên.

_ Buông ra….Buông tôi ra!

Thiên Ân sợ đến điên loạn quẫy đạp. Cô không biết đám người này là ai, cũng không biết tại sao bọn họ lại bất ngờ giết người như vậy? Mùi máu tanh sộc lên khiến đầu óc cô hoảng loạn.

Vòng tay của người ấy ôm chặt lấy cô, cơ thể cô dựa sát vào một lồng ngực ấm áp cứng rắn như thép nguội. Cánh tay mạnh mẽ giữ chặt lấy vai cô, cánh tay còn lại vòng tới ôm chặt lấy eo thon của cô, và gương mặt kia vùi sâu vào hõm cổ cô, hít vào mùi hương dịu dàng của cô.

_ Buông ra…! Thanh….Cứu em!

Thiên Ân vùng vẫy, phía trước mặt cô, một toán người mặc đồ đen đứng trước hàng chục chiếc xe chắn kín lối thoát. Thân thể lại bị ôm chặt lấy không thể cựa quậy. Cô chỉ có thể tuyệt vọng gào thét tên hắn.

Cô sợ đến mức sắp điên rồi!

Không!

Cô sợ cô thực sự điên mất rồi!

Bàn tay của người đó lướt trên cánh tay cô, vuốt ve làn da mềm mại của cô. Đôi môi sắc lạnh ấy chạm lên làn da ấm áp…và mút mạnh vào.

Cơn rùng mình kinh hãi như đợt sóng đánh úp. Thiên Ân không thể nhớ được bất cứ điều gì nữa, chỉ biết là đôi tay cô lập tức bám chặt lấy cánh tay của người đó, và hà miệng cắn mạnh vào.

Lớp vải áo dày nghẹn ứ trong miệng, nhưng răng của cô chắc chắn là cắn được vào lớp thịt bên trong. Cô nghe thấy tiếng người ấy hít lạnh vì cơn đau bất chợt, hàm răng cô nghiến mạnh hơn, như thể dùng hết sức bình sinh để cắn xuống….

Bất chợt, một âm thanh ấm áp tựa hồ như cô không còn có thể nghe thấy nữa, rất dịu dàng, mang theo cả sự cưng chiều đầy ăm ắp thì thầm bên tai cô.

_ Cắn như vậy không mỏi miệng sao? Tôi kéo áo lên để em cắn cho dễ nhé?

Khuôn miệng nhỏ nhắn của cô lập tức nhả ra. Ánh mắt cô mở lớn và nước mắt không đợi được lần nữa thi nhau nhỏ xuống. Cô nắm chặt lấy cánh tay ấy, uất ức, mong đợi, sợ hãi, nghẹn ngào…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ từ quay lại…Và gương mặt người ấy hiện lên trong lòng mắt lao xao nước của cô. Mái tóc xõa tung trước trán ẩn hiện những sợi bạc, đôi mắt sắc bén đen thẫm và âm trầm, chiếc mũi cao thẳng tắp như bức tượng thời phục hưng, khuôn miệng kiêu bạc cao ngạo ấy, đường hàm mạnh mẽ ấy….

Thiên Ân gục đầu xuống, nước mắt chảy xuống. Cô khóc rất mãnh liệt, khóc rất bi thương, như thể bao nhiêu uất ức những ngày qua cộng dồn lại một lúc òa vỡ, như thể chỉ đứng trước mặt người ấy, cô cuối cùng mới có thể cho phép bản thân mình yếu đuối như vậy…!

_ Sao tới tận bây giờ anh…mới trở lại?

Thiên Ân nức nở hỏi, bàn tay của cô nắm chặt thành quyền và đấm vào lồng ngực vạm vỡ kia.

Tề Yến Thanh xót xa nhìn cô, bàn tay của hắn đưa lên lau đi nước mắt của cô. Ân nhi trong lòng hắn ra sức khóc, ra sức đánh, ra sức mắng. Cô mắng hắn là kẻ độc ác vô lương tâm! Cô mắng hắn là kẻ lãnh khốc máu lạnh! Cô mắng hắn là kẻ vô tình vô nghĩa! Cô nói tại hắn mà Kính Hàm phải chết! Cả Dung quản gia cũng phải chết!

Tề Yến Thanh để yên cho cô đánh hắn, mắng hắn đến khi cô kiệt sức. Tiếng khóc chỉ còn là tiếng nấc nghẹn trong lồng ngực. Vòng ôm của hắn dịu dàng bao bọc lấy thân thể cô, để cô tựa đầu vào lồng ngực của hắn mà thở. Thiên Ân mặt đầy nước mắt, sụt sùi uất ức, nghe thanh âm của hắn dịu dàng vang lên.

_ Ngoan….tôi ở đây rồi!

Trái tim run rẩy của cô như được bơm máu ấm. Cô gục đầu trong lồng ngực hắn, uất ức run rẩy…

_ Dung quản gia….bác ấy…..bị….Tiểu Minh…..bác ấy…..!

_ Rồi! Ngoan! Bé con! Tôi hiểu rồi mà!

Tề Yến Thanh vuốt mái tóc cô. Ánh mắt hắn nhìn gương mặt xây xước của cô và cổ chân cũng bầm tím rỉ máu. Sát khí lạnh toát trong lòng mắt hắn khi hắn ra dấu cho người đằng sau.

Bàn tay hắn nâng gương mặt cô lên, rõ ràng Thiên Ân vẫn còn đang rất hoảng loạn. Hắn dùng ánh mắt của mình trấn an cô, hôn lên vầng trán cô. Thiên Ân nhất thời như vẫn chưa tin được người trước mặt là hắn, bàn tay nhỏ bé cứ bám chặt lấy tay áo hắn, sợ không dám buông ra, sợ chỉ cần buông ra hắn sẽ biến mất, bỏ cô lại một mình!

_ Ân nhi!

Tề Yến Thanh dịu dàng gọi cô, thanh âm êm ái khẽ hỏi…

_ Em có đau không?

Thật ra chỗ nào trong cơ thể cô cũng đau, vùng bụng bị Tiểu Minh đạp mạnh cũng có chút âm ỉ, nhưng Thiên Ân vẫn mím chặt môi lại, lắc đầu.

Ánh mắt trong vắt của cô ngước lên nhìn Tề Yến Thanh, rồi cô quay đầu nhìn Tiểu Minh vẫn đang ngồi chết lặng trong xe, thanh âm của cô xao động vang lên.

_ Lúc đó….hắn gọi em….là Phi Đại tiểu thư!

Ánh mắt của Tề Yến Thanh giật lên một nhịp, xao động trong lòng mắt trong vắt của Thiên Ân. Cô hít vào một hơi, đôi môi run rẩy và khóe mắt đỏ rực. Bất giác cô chợt như hiểu ra điều gì đó, điều mà khiến cho trái tim cô đau đến quặn thắt lại….Điều mà cô không dám tin, nhưng vẫn cứ phải tin…

Cô bối rối, nghẹn ngào và uất ức….run run lên tiếng.

_ Phải….phải không ạ?

Tề Yến Thanh im lặng không trả lời, nhưng ánh mắt quá mắc sâu thẳm ấy của hắn như thể đã nói ra điều mà cô muốn biết. Thiên Ân cắn môi và nấc lên, lồng ngực như thể bị ai xé toạc ra, đau đến thấu tận tim gan…

Tề Yến Thanh ôm cô trong tay, bờ vai run rẩy của cô khiến cho trái tim hắn như trải qua một cuộc hành xác. Hắn ôm cô, hôn lên mái tóc cô như muốn làm cho cô bình tĩnh lại….nào ngờ thanh âm mơ hồ của cô đột ngột vang lên.

_ Em muốn đến gặp lão ta!

Ánh mắt kinh ngạc của Tề Yến Thanh đăm đăm nhìn cô, nhìn vào gương mặt cứng cỏi mà kiên định ấy, nhìn vào đôi mắt vẫn ướt nước nhưng quật cường ấy.

Thiên Ân nhìn lại hắn, thanh âm vang lên, rành rọt và rõ ràng, từng chữ, từng chữ thốt ra….

_ Em muốn…Nợ máu phải trả bằng máu!
Chương trước
Chương sau