Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 113: Vĩnh viễn là yêu ( End )

Chương trước
Chương sau
Tất cả diễn ra như thể chỉ trong một tích tắc, khi Tề Yến Thanh ngã xuống và khi Thiên Ân bắn chết Khuất lão gia.

Không gian náo động chìm vào im ắng, sự im ắng phẳng lặng nhuốm hương máu tanh đầy vẻ chết chóc.

Thiên Ân ôm chặt lấy Tề Yến Thanh, cô nâng đầu hắn dậy, cho hắn tựa vào lòng mình. Bàn tay nhỏ bé của cô ấn chặt vào khuôn ngực của Tề Yến Thanh, nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, tí tách nhỏ trên gương mặt đẹp đẽ thinh lặng đó. Đôi mắt sâu hút của anh giờ nắm nghiền lại, mặc kệ cho Thiên Ân có lay gọi thảm thiết đến mức nào, hắn cũng không chịu mở mắt ra nhìn cô.

Thiên Ân ốm chặt thân thể hắn trong lòng, tiếng khóc nấc nghẹn cùng mùi máu tanh sộc lên rất thê lương, rất đáng sợ. Thiên Ân hét lên, như thể muốn xé tan lồng ngực của mình.

_ Có ai không? Kính Hàm! Lôi Triệt! Nhiếp Phong!

Tiếng bước chân dồn dập từ dưới vang vọng lên, cảm giác như mặt đất ồn ã muốn rung chuyển. Thiên Ân ôm chặt vết thương trên lồng ngực hắn, bàn tay cô run rẩy, cả trái tim cô cũng muốn run rẩy.

_ Thanh! Ráng lên! Anh sẽ không sao đâu mà!

Thiên Ân ôm chặt lấy hắn, cô không biết liệu viên đạn kia có ghim vào trái tim hắn không. Cô cũng không dám kiểm tra mạch đập của hắn, kiểm tra hơi thở của hắn…cô sợ rằng kết quả sẽ khiến trái tim cô vỡ tan.

Cô hận bản thân mình yếu đuối như vậy!Chính là cô hại Yến Thanh! Nếu như lúc đó cô dứt khoát nổ súng, thì cơ sự này đã không xảy ra!

Bây giờ thì cô chẳng thể làm gì được ngoài việc ôm chặt lấy hắn mà òa khóc như một đứa trẻ, chứng kiến dòng máu đỏ của hắn cứ không ngừng chảy xuống một cách tuyệt vọng và bất lực.

Dòng máu ấm nóng của hắn không ngừng chảy xuống thấm vào tay cô, khiến cho Thiên Ân sợ đến nghẹt thở....Cô muốn nghe thấy tiếng nhịp tim trầm ổn của hắn, tiếng nhịp tim vững vàng của hắn lần nữa dội vào trong lòng cô, cô muốn tìm lại sự an toàn khi lắng nghe nhip tim vững vàng ấy…dù chỉ một lần nữa thôi!

_ Thanh! Anh nhất định sẽ không sao đâu! Sẽ không sao mà!

Nước mắt cô nhỏ xuống đôi môi hắn, Thiên Ân cắn môi và nấc lên. Cô không biết hắn có thể nghe thấy lời nói của cô không, nhưng cô vẫn cứ lập đi lập lại, hàng chục hàng chục lần như vậy, như thể cố gắng trấn an bản thân của chính cô...!

_ TỀ TỔNG! THIÊN ÂN!!!

Tiếng gọi thất thanh của Kính Hàm vang lên ngay sau lưng. Thiên Ân vội vàng dùng hết sức bình sinh hét lên.

_ KÍNH HÀM! TRONG NÀY!

Cánh cửa lập tức mở bung ra như bị một lực phá kinh hoàng. Kính Hàm, Lôi Triệt, Nhiếp Phong cùng đặc kín cảnh sát và vệ sĩ lao vào trong phòng. Khi nhìn thấy cảnh tượng cô òa khóc ôm chặt Tề Yến Thanh, bàn tay giữ trên lồng ngực của hắn thấm đỏ máu tươi, phía xa là xác chết của lão Khuất nằm đổ gục trên sàn nhà, khẩu súng vẫn nằm trong tay, ai cũng chết sững như thể hóa đá!

Lôi Triệt vội vàng quỳ phục xuống. Gương mặt quá mức đẹp đẽ của hắn lộ rõ sự thất kinh. Mồ hôi túa ra trên vầng trán cao ráo, ánh mắt chim ưng sợ hãi bấn loạn, đôi môi hắn phải há hốc ra để hít thở. Trống ngực đập đến điên cuồng trong lồng ngực vạm vỡ của hắn. Lôi Triệt giật phăng găng tay da ở bàn tay trái của hắn ra, vứt thẳng xuống đất.

Cho dù Thiên Ân đang sợ hãi đến mất hết lí trí, nhưng bàn tay của Lôi Triệt cũng khiến Thiên Ân ngỡ ngàng.

Ẩn sau lớp găng tay da sang trọng đắt tiền đó, là một bàn tay bị phỏng toàn bộ. Lớp da trên mu bàn tay của hắn như thể bị lửa thiêu toàn bộ, nhăn nhúm, trắng bệch với những lớp da mỏng dính đỏ ửng....như thể bàn tay hắn trước kia....đã bị thiêu chín vậy!

Lôi Triệt không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Thiên Ân. Hắn chạm bàn tay ấy vào cổ của Tề Yến Thanh....Khoảng khắc làm tất cả mọi người đều nín thở.

Gương mặt của Lôi Triệt lộ ra sự lo lắng đến thiêu đốt, ánh mắt sắc bén nóng vội của hắn từ từ hướng về phía Thiên Ân, khiến cho trái tim của cô căng thẳng như thể nghẹn lại ngừng đập.

Giây phút dài như vô tận, tất cả mọi người đều im phắc lại, như thể thời gian cũng ngừng trôi ngay tại nơi đây...

Ngay sau đó, Lôi Triệt lập tức điên cuồng hét lên.

_ CÒN MẠCH! MAU! MỞ MANG XE ĐẾN ĐÂY! KÍNH HÀM! BỆNH VIỆN GẦN ĐÂY NHẤT Ở ĐÂU?

_ CÁCH ĐÂY 10 KM! LÔI TIÊN SINH! TÔI LẬP TỨC CHUẨN BỊ XE!

_ XIN MỌI NGƯỜI GIÚP ĐỠ DẸP ĐƯỜNG!

Lôi Triệt nói với phía cảnh sát, người chỉ huy lập tức nhấc bộ đàm lên.

_ TỔ 12! TỔ 16! NGHE RÕ KHÔNG! DẸP ĐƯỜNG TRONG BÁN KÍNH 10KM TRỞ LẠI ĐÂY! NHANH LÊN! NHANH LÊN!

Mọi người nhốn nháo như ong vỡ tổ. Tiếng người gào thét tiếng bước chân chạy vội vã trên cầu thang khiến cho Thiên Ân hoảng loạn. Lôi Triệt cúi người xuống, vòng tay Tề Yến Thanh lên vai và cõng hắn trên lưng, nhanh chóng đứng dậy. Hắn quay lại nói với cô.

_ Bệnh viện sắp tới sợ rằng không có đủ lượng máu Rh-...!

_ Lấy của tôi!

Thiên Ân không chờ cho Lôi Triệt nói hết câu, lập tức cướp lời hắn. Lôi Triệt gật đầu. Xốc Tề Yến Thanh lên vai, thanh âm gằn nặng vang lên, vừa như đe dọa, lại vừa như cầu khẩn.

_ Yến Thanh! Ráng lên! Bọn mình đưa cậu đến bệnh viện! Cậu mà có mệnh hệ gì...thì tôi sẽ giết chết cậu!

Nhiếp Phong nhìn Lôi Triệt cõng Tề Yến Thanh chạy xuống, Thiên Ân hoảng hốt bám theo sau. Ánh mắt hắn hướng về phía xác chết của Khuất lão gia, cau chặt mày lại.

_ Chỗ này xin giao lại cho các ngài!

Hắn nói với một viên cảnh sát bên cạnh và hộc tốc chạy theo, vừa chạy xuống cầu thang, vừa gằn từng tiếng qua hàm răng trắng bóng nghiến chặt.

_ Đã mang trong mình nhóm máu hiếm còn đi làm Lão đại Hắc bang! Đúng là một tên đã bị điên còn mắc bệnh tâm thần!

****

Trong phòng bệnh, mọi thứ náo loạn như thể đang có chiến tranh. Bác sĩ cùng y tá ra vào như gặp bão, ồn ã xáo động. Người gọi điện xin viện trợ máu, người chuẩn bị thủ tục xin hiến máu gấp....nháo nhào như thể đang ở chiến trường.

Vì bệnh viện của bọn họ, chưa bao giờ phải đón tiếp một bệnh nhân trọng yếu đến mức này. Người đang nằm trong phòng cấp cứu bây giờ thế nào mà lại là Tề Yến Thanh, Tổng giám đốc của Tề thị lững lẫy!

Những người như Tề Yến Thanh, thuận đường rẽ qua mua thuốc tại bệnh viện nhỏ như thế này cũng là chuyện không bao giờ có, đừng nói hôm nay lại ôm một thân đầy máu cấp cứu trong bệnh viện.

Nhưng dường như ông trời còn chưa đủ tàn nhẫn, nhóm máu của Tề Yến Thanh lại là nhóm máu Rh-, nhóm máu hiếm nhất. Một bệnh viện nhỏ như thế này lấy đâu ra có thể đự trữ nhiều một nhóm máu quý hiếm như vậy?

Huy động kho dự trữ cũng chỉ có 2 túi. Mọi người cuống cuồng xin viện trợ máu khẩn cấp...gấp gáp đến nỗi chính viện trưởng của bệnh viện cũng phải xuống tận nơi để điều hành ca cấp cứu này.

Vì ngoài Tề Yến Thanh hàng tỷ nằm trong phòng cấp cứu, thế nào còn có thêm cả Lôi Triệt – Tổng giám đốc của Lôi thị và cả Nhiếp đại luật sư sắc mắt đen như hắc ín ngồi sừng sững bên ngoài.

Nếu như ca phẫu thuật này không thành công, chắc không cần đến sang mai, ngay lập tưc bệnh viện này sẽ bị san phẳng, mà ngay cả mạng của một viện trưởng nhỏ bé như ông cũng không còn!

Trời ơi sao tai họa lại bất ngờ giáng xuống đầu thế này?

Bây giờ quan trọng nhât là máu để cấp cứu cho Tề Yến Thanh. Ngoài Lôi Triệt và Nhiếp Phong, đi cùng bọn họ còn một cô gái nhỏ nữa, hiện giờ đang ở trong phòng để hiến máu. Nhưng người hiến máu thì cũng chỉ hiến có mức độ, không thể lấy quá 450cc, đó là cho thể trạng người cường tráng khỏe mạnh, cô gái đó yếu đuối như vậy, thì không thể lấy quá 300cc máu, nếu không chính người hiến máu cũng gặp nguy hiểm!

Hiện trong phòng đang cấp cứu rất gấp rút, không biết tình hình của Tề Yến Thanh có nghiêm trọng hay không? Nếu như thật sự là viên đạn chớm tim....thì sợ rằng ca phẫu thuật khó khăn như vậy....sẽ vô cùng rủi ro!

Viện trưởng muốn tiến tới nói vài lời với Lôi Triệt, nhưng nhìn sắc mặt quá mức xấu của hắn và Nhiếp Phong, ông lại sợ hãi không dám, hơn nữa người từ phía xa đang dần dần tiến lại không phải là Kính Hàm hay sao? Nếu đã là ba nhân vật lớn thế này tập trung ở đây...thì kẻ thấp cổ bé họng là ông....còn không mau tránh đi chỗ khác?

Kính Hàm mệt mỏi nhìn vào trong cửa phòng cấp cứu với gương mặt bơ phờ. Ánh mắt lo lắng của anh hướng về phía Lôi Triệt đang trầm ngâm trên ghế đợi.

_ Thiên Ân đâu rồi Lôi tiên sinh?

_ Cô ấy đi hiến máu rồi!

Lôi Triệt mệt mỏi trả lời và đưa bàn tay trái lên vuốt tóc. Kính Hàm như sực nhớ ra, vội vàng rút chiếc găng tay trong túi áo đưa cho Lôi Triệt.

_ Cám ơn cậu!

Lôi Triệt đi găng tay vào, ánh mắt lo lắng hướng về phía cửa phòng cấp cứu.

_ Quan trọng bây giờ không biết lượng máu trong bệnh viện có đủ không? Cũng không biết thương tích của vết đạn như thế nào!

Lôi Triệt cau mày thở dài, Kính Hàm cùng Nhiếp Phong lẳng lặng không nói, đưa mắt ẩn ý nhìn nhau.

Máu lấy cũng chỉ có hạn! Không thể biến Thiên Ân thành con trâu máu được! Hơn nữa nếu Tề Yến Thanh biết bọn họ sử dụng máu của cô để cứu hắn, chắc chắn sẽ nổi giận!

Cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, còn Thiên Ân thì mãi không thấy quay về. Ba người đàn ông cao cao tại thượng ngồi ở đây ôm mặt lo lắng ủ rũ, khiến cho mọi nữ y tá đều tim đập chân run.

Kính Hàm cau mày nhìn về phía hành lang, đột nhiên nhìn thấy y tá đang cùng Thiên Ân trở lại.

Vết băng trắng xoá trên khuỷ tay cô. Thiên An giữ chặt lớp băng gạc trong tay, ánh mắt buồn bã hướng về phía Kính Hàm, đỏ lựng và sưng húp.

Cô đã ngừng khóc, hoặc hoàn toàn không còn hơi sức hay nước mắt để khóc. Kính Hàm vội vàng bước tới, Lôi Triệt và Nhiếp Phong cũng đứng dậy, chờ cô tới chỗ ghế đợi.

_ Cô ấy vừa hiến 250cc máu. Giờ cơ thể còn mệt! Các ngài hãy để cô ấy nghỉ ngơi!

_ Cám ơn cô!

Kính Hàm đáp lời và đỡ Thiên Ân ngồi xuống. Cô giống như người mất hồn, mệt mỏi tuỳ ý cho anh sắp xếp.

_ Thiên Ân! Cô thấy trong người sao rồi?

_ Đáng lẽ tôi phải bóp còn súng!

Thiên Ân nghẹn giọng trả lời, giống như không hề quan tâm đến câu hỏi của Kính Hàm. Tâm trí cô vẫn còn quá ân hận vì sai lầm khi nãy...nếu như không phải tại cô thì Yến Thanh đã không gặp chuyện.

Kính Hàm nhìn Lôi Triệt và Nhiếp Phong. Lôi Triệt mỉm cười, thanh âm dịu dàng vang lên như xoa dịu cô.

_ Không phải lỗi tại cô! Đây là cuộc sống của những người giống như tôi và Tề Yến Thanh. Nếu không phải là hôm nay, thì sẽ là ngày mai. Tai hoạ thì mấy ai tránh được!

Thiên Ân lắc đầu! Cô biết những lời đó chỉ để an ủi bản thân. Cô gục đầu xuống ôm lấy mặt mình, bờ vai run lên.

Có tình yêu nào lại dằn vặt đến vậy? Thời gian cô và Yến Thanh ở bên nhau thì quay cuồng trong vòng xoáy thù hận...đến khi mọi hiểu lầm đều được hoá giải, thì hắn lại ngàn cân treo sợi tóc!

Ngày trước ở bên cạnh hắn, cô không đủ trưởng thành để cảm nhận tình yêu trong trái tim hắn. Bây giờ khi đã xa cách ba năm, khi cô thực sự nhận ra bản thân cô đã yêu hắn đến mức độ nhiều tới thế nào....thì hắn lại không thể nghe thấy!

Phát đạn đó cô chứng kiến...ngay lồng ngực...rất gần trái tim! Máu chảy ra rất nhiều.... Cô sợ rằng....sợ rằng điều xấu nhất sẽ xảy ra!

Lôi Triệt! Kính Hàm và Nhiếp Phong đều không hề biết được suy nghĩ trong đầu cô lúc này...! Nếu như Tề Yến Thanh có mệnh hệ gì, cô sẽ quyên sinh theo hắn!

Nếu như kiếp này không thể cùng hắn...thì cô thà rằng không có kiếp này!

Thiên Ân bàng hoàng nhận ra...từ bao giờ Tề Yến Thanh đã trở thành thế giới của cô, cuộc sống của cô, số phận của cô!

Yêu...vĩnh viễn chỉ là yêu!

Khi cô 6 tuổi!

Khi cô 18 tuổi!

Khi cô 21 tuổi!

Khi ở quá khứ....!

Khi ở hiện tại....!

Và cả tương lai....!

Vĩnh viễn tất cả của cô đều thuộc về hắn!

Người đàn ông duy nhất nắm giữ số phận của cô! Trái tim của cô!

Thanh....!

Anh đừng buông tay em!

Em vẫn còn lời chưa thổ lộ ra cùng anh!

Em vẫn còn chưa nói với anh....

Em Yêu Anh!

Ngay lúc này.....cửa phòng cấp cứu đột ngột bật mở....!

.

.

.

( Hoàn chính văn )
Chương trước
Chương sau