Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tổng Tài Là Em Trai Thất Lạc Của Tôi

CHƯƠNG 20: MỘT NỬA KÝ ỨC

Chương trước
Chương sau
Lăng Y Bội vì nhịn ăn nhiều ngày nên đã sốt cao ở nhà. Trong cơn hôn mê cô đã nhìn thấy hình ảnh vụ hỏa hoạn của năm đó ..

“[Sương nhi ngoan, mau chạy ra bên ngoài trước rồi Ba Mẹ sẽ theo sau liền nhé.]”

“[Papa, Mama ..]”

“[Tiểu thư, mau chạy thôi. ]”

Những hình ảnh cả một gia tộc lớn chìm trong biển lửa cứ thế nối liền khiến Lăng Y Bội vừa đau đầu vừa đổ mồ hôi nhiều hơn. Lữ Mộng Bình một bên chăm sóc không khỏi lo lắng, một hồi sau Tần Thế Kiệt đến nhà cùng Bác sĩ tư nhân khám cho Lăng Y Bội ..

“Đây là Bác Sĩ Ninh_là bác sĩ tư nhân của nhà tôi. Để ông ấy khám cho Bội Bội, đừng lo quá!”

“Cảm ơn Anh. Vậy rốt cuộc Anh đã tra được gì rồi?”

“Xin lỗi cô. Tên Hạo đó không có nói nhiều, chỉ bảo là cả hai đã chia tay rồi.”

“Tôi cũng đã đoán trước được. Với một gia tộc thượng lưu của Chủ Tịch, thì làm sao chấp nhận được Bội Bội chứ?”

Trong lúc chờ Bác sĩ khám và truyền nước biển cho Lăng Y Bội, Tần Thế Kiệt ngồi uống nước chờ kết quả thì chợt thấy khung hình ảnh lúc nhỏ của Lăng Y Bội và em trai sinh đôi của Lâm Quân Hạo .

“[Đây chẳng phải là Quân Hạo lúc nhỏ sao?]”

Lúc nãy Bác sĩ đã khám xong và trở ra ngoài thông báo kết quả ..

“Cậu Tần à, tôi đã truyền nước biển và tiêm thuốc hạ sốt cho cô Lăng rồi. Có thể là tầm mai cô ấy sẽ tỉnh lại, người nhà cố gắng cho cô ấy ăn một ít bồi bổ và uống thuốc theo đơn này là được. “

“Vâng. Cảm ơn Bác sĩ!”

“Cảm ơn Anh. Bác sĩ Ninh.”

“Vâng. Vậy tôi xin phép cậu Tần về trước.!”

“OK”

Lữ Mộng Bình trở vào săn sóc cho Lăng Y Bội, bên ngoài Tần Thế Kiệt đã chụp lại khung hình ảnh đó hỏi lại Lâm Quân Hạo .

“Cảm ơn Anh đã mời Bác sĩ đến khám cho Bội Bội giúp tôi.”

“Không có gì. Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà, với lại cô ấy còn là người mà bạn tôi yêu thì sao không giúp được chứ?”

...

“Tôi có thể hỏi cô một việc không? Trong khung hình này là ai thế?”

“Là Bội Bội và em trai của cậu ấy tên Lăng Viễn Hàn. Trước đây là bị mất tích, nhưng gần đây mới được xác nhận là Viễn Hàn đã mất rồi. Tính luôn cả chuyện này thì Bội Bội cũng có phần đáng thương ..”

“Em trai sao?”

“Sao thế?”

“À không. Chỉ là tôi thấy hình ảnh hai chị em cười vui vẻ trông hơi ghen tị một chút với con trai một là tôi thôi ..”

Tần Thế Kiệt nhìn tấm hình này mà nghi ngờ bởi từ nhỏ đã cùng Lâm Quân Hạo chơi với nhau nhưng vốn không có ký ức nào về sự gặp gỡ này.

“[Nếu người trong hình không phải là Quân Hạo, vậy là em trai sinh đôi của cậu ấy_Quân Hằng. Nói vậy, bức hình này có thể được chụp trước khi Quân Hằng trở về Lâm Gia, tức là cậu nhóc đó đã sống cùng với Lăng Y Bội từ nhỏ? Ôi, đúng là Trái đất tròn thật!]”

Lâm Quân Hạo thì nhiều ngày liền vẫn ở Căn hộ không đến công ty làm việc, Liễu Hân Như đến tìm thì Thư Ký Ôn đã báo lại thông tin nên cô đã đến căn hộ tìm Lâm Quân Hạo. Căn hộ này vốn đã ít người biết chỉ trừ Thư Ký Ôn và Tần Thế Kiệt, nghe chuông cửa báo trên màn hình người bấm là Liễu Hân Như thì Anh chỉ nói một câu.

“Hôm nay Anh không tiện tiếp chuyện với em. Em về trước đi!”

Liễu Hân Như nghe Lâm Quân Hạo nói như thế làm cô hơi hụt hẫng, cô đành chào Anh rồi trở về. Trong nhà Lâm Quân Hạo đã gọi trách móc Thư Ký Ôn nhưng vẫn nhìn vật mà nhớ người. Hôm sau, Lăng Y Bội cũng từ từ tỉnh lại ...

“Bội Bội, cậu tỉnh rồi!”

“Mộng Mộng..”

“Cậu vừa sốt cao lắm đấy, nhưng Bác sĩ đã truyền nước biển và giúp cậu hạ sốt rồi. Cậu có đói hay khát nước không? Mình lấy một ít cho ..”

“Cũng được.”

Lữ Mộng Bình vui vẻ đi lấy một ít cháo cho cô bạn. Lăng Y Bội ngồi dậy nhìn xa xăm ..

“[Sống dưới thân phận Lăng Y Bội này cũng lâu rồi nhỉ, Phong Y Sương .!]”

Chỉ một câu nói đã ngầm xác định Lăng Y Bội đã nhớ lại thân phận của mình nhưng vẫn chỉ là một phần. Kể từ ngày gặp Lăng Thiết, Phong Miên đang nhớ lại mọi việc từ lời khai của ông ta .

“[Anh nói sao? Lâm Úc Thăng là người đứng sau tất cả?]”

“[Đúng vậy.]”

“[Tại sao người mà Anh trai tin tưởng nhất lại ...?]”

Lúc này, Vũ Thành Huy đã tìm đến Phong Miên trao đổi kế hoạch ..

“Chú Phong, chú có tin những lời ông Lăng đó nói không?”

“Cho dù tin hay không, thì ông ta cũng không thể bịa ra được. Ta đã từng điều tra rất lâu, cho rằng Anh của ta luôn hành xử quang minh lỗi lạc với mọi việc thì không thể lấy đâu ra kẻ thù bên ngoài trừ khi là nội gián bên trong. Có thể đưa Lâm Úc Thăng đó vào diện nghi ngờ mà điều tra lại.”

“Vậy Lăng Y Bội thì sao ạ? Có nên nói rõ mọi chuyện cho cô ấy?”

“Con bé còn sống là tốt rồi. Để ta điều tra kỹ mọi việc rồi gặp nó cũng được, mong là thời gian tới nhờ cậu giúp ta chăm sóc cho con bé.”

“Vâng. Chú yên tâm!”

Lăng Y Bội ở nhà dưỡng bệnh, cố gắng nhớ thêm mọi việc nhưng ký ức chỉ dừng lại vụ hỏa hoạn năm đó ở Phong Gia.

“[Lăng Thiết đã cứu mình vậy chắc ông ta sẽ biết được nội tình năm đó, nhưng làm sao biết được là ông ấy cũng không liên quan đây?]”
Chương trước
Chương sau