Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tổng Tài Đại Nhân Hãy Đợi Đấy!

Chương 9: Bỏ trốn

Chương trước
Chương sau
" Kính chào quý khách và chào mừng quý khách đến với thành phố S.Chúng ta vừa hạ cánh xuống sân bay, giờ địa phương là 5 giờ 00 phút chiều. Nhiệt độ ngoài trời là 18 độ C"

Từ trên máy bay bước xuống một người đàn ông với ngũ quan hài hòa, mái tóc vàng rực, trên mắt đeo một cặp kính râm, sải những bước lớn tiến về phía trước trông anh ta như một quí ông thanh lịch.

Làm bao ánh mắt đổ dồn hết về phía anh ta, có vài người thì thầm to nhỏ

" Đây là cực phẩm ngoài đời thực sao tóc vàng, mặc vest và rất cao aaa đúng là soái ca mà"

Một chiếc BMW đã dừng ở bên ngoài sân bay chờ sẵn, người đàn ông bước vào hàng ghế sau, khi xe chạy người đàn ông này mới tháo chiếc kính râm xuống lộ rõ đôi mắt xanh dương của mình. Hắn liếc nhìn thành phố đầy quen thuộc này qua cửa kính ô tô, rồi mở màn hình điện thoại lên, hình nền điện thoại là một cô gái với mái tóc đen dài được xõa ra, mặc trên mình chiếc váy hoa nhí cô ấy đang mỉm cười rất tươi.

" Hân Nghiên tôi chở về rồi đây"

.....

Trong nhà kho lạnh lẽo, tăm tối có một người con gái đang nằm dưới sàn đất. Cô ấy yếu ớt hít thở lấy ngụm không khí vết thương trên bụng không ngừng chảy máu.

Tiếng mở cửa ken két, ánh sáng từ bên ngoài len lói vào trong. Mấy người đàn ông tiến đến chỗ Hân Nghiên. Họ nói gì đó với nhau

Một người trong số đó đi đến nhức bổng cô dậy, vết thương ở bụng nhói đau khiến cô mơ màng kêu lên

" Đau quá... mẹ ơi tiểu Nghiên đau quá"

Bọn chúng nhét vải vào mồm cô, rồi lấy bao chùm lên đầu cô, chót chặt tay với chân cô lại không thể dẫy dụa phản khán được.

Cô bị bọn chúng sốc ngược lên vai vác đi, vết thương bị chà xát vô không ngừng chảy máu, bọn chúng thô bạo ném cô vào trong cốp xe. Cả người cô tê dại đau đớn, cô dần mất đi ý thức

Chiếc xe rời khỏi Bạch gia di chuyển đến bờ biển ở vùng ngoại ô, bọn chúng ở trên xe bàn bạc rằng sau khi đến biển 2 tên mang cô theo sẽ đi thuyền ra xa biển rồi ném cô xuống dưới đó, ngụy tạo ra bằng chứng cô nghỉ dưỡng ngoài biển không may gặp trục trặc rồi mất mạng ở ngoài đó.

Mọi toan tính của bọn chúng bị cô nghe được cô cố hết sức thoát khỏi sợi dây thừng đang chói tay, chân mình vết thương dù đau đến mấy cô cũng phải cắn răng chịu đựng.

Cắn đến nỗi môi cô ứa cả máu ra, mùi máu tanh làm cho cô càng có ý chí sống mạnh liệt hơn, trong cốp xe chỗ cô đang bị chói có mấy chai bia đc bỏ ở bên trong, dùng hết sức bình sinh để làm vỡ chai bia ra, cô nhặt lấy miếng mảnh sành to nhất không ngừng cứa vào sợi dây đang ràng buộc tay cô.



Các mảnh vụn còn lại không ngừng cứa vào da thịt cô khi chúng có cơ hội,

mãi mới cắt đứt được sợi dây, tay cô cũng bị thương, nhanh trí cô xé lấy miếng vải trên chiếc váy mình đang mặc rồi quấn quanh đôi bàn tay, khom người lại cô lại cắt đứt sợ dây chói chân mình. Cô cố giữ cho mình luôn được tỉnh táo, luôn trong trạng thái phòng thủ

Cô dấu miếng mảnh sành ra đằng sau giả vờ như vẫn đang bị chói, sau hơn 1 tiếng đồng hồ chạy xe thì cuối cùng cũng đã đến nơi. Chiếc xe dừng lại bọn chúng đi xuống, một tên đi lại mở cốp xe ra đế mang cô lên chiếc thuyền đã được chuyển bị sẵn ở đấy.

Nhân cơ hội chỉ có một tên, hắn lại rất lơ là cảnh giác nghĩ cô đã sắp chết rồi.

Hắn vác cô lên vai mình, Hân Nghiên không chút do dự dơ mảnh sành kia lên đâm cho hắn 1 phát chí mạng, tên đá quăng cô xuống kêu lên trong đau đớn

" Con đàn bà khốn nạn"

Bị ném mạng xuống dưới cát cô loạng choạng bò dậy, tay bịt chặt vết thương trên bụng cô đứng dậy rồi bỏ chạy thục mạng

Tên bị đâm hắn gào lên

" Mau bắt lấy con đàn bà kia, nhanh lên lũ ăn hại này"

Bọn chúng đuổi theo cô, Hân Nghiên vì đang bị thương lên sức lực của cô cũng có hạn, cô vội núp vô đằng sau căn nhà nghỉ dưỡng

Im lặng tính khoảng cách từ chỗ cô chạy ra đường quốc lộ chính thì cô có thể sẽ được cứu mạng.

Miệng các viết thương không ngừng chảy máu, cô cắn răng chịu đựng tất cả.

Nhặt lấy một cái gậy phòng thân cô nắm chặt ở trong tay, thấy không có động tĩnh gì cô xông ra tiếp tục chạy.

Chạy gần ra đến đường chính một tên từ đâu lao ra, hắn ghì chặt cô xuống dưới cát

" Ha dám bỏ chạy à, đáng lẽ tụi tao sẽ dìm chết mày ở giữa biển nhưng là do mày dám chạy trốn lên để bọn tao hưởng thụ xong cơ thể này rồi chết nhé hehe"

Mặt Hân Nghiên bị áp sát xuống dưới cát, hai tay của cô bị hắn giữ chặt, dùng hết sức bình sinh còn lại cô dơ chân lên đạp mạnh vào hạ bộ hắn, hắn đau đớn nằm lăn ra cát



" Con ả khốn nạn tao sẽ giết mày"

Từ từ bò dậy cô cầm lấy cây gậy bên cạnh đập vào hạ bộ hắn thêm phát nữa

" Đáng đời cái lũ sống bằng thân dưới như chúng mày"

Hắn không ngừng rên rỉ vì quá đau, ở đằng xa đám thuộc hạ của hắn đang chạy đến

" Kìa cô ta ở kia "

Hân Nghiên bỏ chạy thật nhanh. Ra đến đường lớn cô vội chặn một chiếc xe lại, ai mà ngờ được chủ xe lại là Vương Tuấn Lãng anh em chí cốt của cô

" Ôi mẹ ơi đi đêm có ngày gặp ma kìa"

Cô đứng chặn trước giữa đường, hắn vội phanh gấp lại, mui xe chạm đến cả người cô

" Huhu thiêng linh linh địa linh linh ma quỉ kia hãy mau biến đi"

Hân Nghiên tiến đến chỗ chiếc gõ vào cửa kính ô tô

" Mau mở cửa ra cứu tôi có người muốn giết tôi"

Hắn ý thức được chuyện gì đó thì mau chóng mở cửa cho Hân Nghiên vào

Đám bọn người kia lúc chạy ra đến nơi thì thấy Hân Nghiên đã lên được xe

" Mau cô ta muốn bỏ trốn kìa, ngăn chiếc xe kia lại"

Tuấn Lãng đạp chân ga thật mạnh chiếc xe cứ thế phóng vụt qua bọn chúng

" Chết tiết, biết làm sao ăn nói với Bạch tổng giờ"
Chương trước
Chương sau