Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tổng Tài Có Cô Vợ Câm

Chương 12: Thích anh.

Chương trước
Chương sau
Đó là một ngày lạnh lẽo gần đến kì nghỉ đông. Bởi vì trời quá lạnh nên Vân Hề lười đi học, nó lại năn nỉ mẹ cho cô đi học thay mình. Viên Hoa tuy ban đầu không đồng ý, dù sao đây cũng là chuyện học hành, rất quan trọng nên bà không muốn Vân Hề nghỉ chút nào. Nhưng nhìn lại đám tuyết dày bên ngoài, công thêm cái không khí lạnh lẽo này khiến lòng thương con nổi lên, cuối cùng cũng đồng ý.

Vân Tịch lớn hơn Vân Hề một tuổi, mấy kiến thức cơ bản đó thì cô đều đã học qua rồi nên việc học hành chẳng có gì là khó khăn cả. Nhưng lại mắc một cái là phải giao tiếp với bạn bè của Vân Hề. Cô chẳng quen thân gì với họ nên để nói chuyện với họ là chuyện gì đó như cực hình vậy, Vân Tịch cố gắng cười cho đến khi họ mất hứng rồi rời đi với câu nói, hôm nay mày cứ bị sao ấy. Có lẽ việc luôn bị kiềm hãm sự tự do, chỉ lủi thủi trong nhà với gia sư khiến cô trở nên khó giao tiếp với người khác hơn.

Sau tiết học, Vân Tịch có chạy đến căn tin mua đồ ăn nhanh, tính trôn vào một góc để ăn thì cuối cùng lại va phải ai đó cuối cùng ngã xuống bậc thang. May thay, trước khi cô làm vài vòng trên bậc thang dài ngoằng ngoẵng thì cuối cùng cũng có người đỡ lấy cô. Vân Tịch nhắm tịt mắt lại một hồi nhưng rồi không thấy sự đau đớn trên cơ thể nên cuối cùng cũng mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là gương mặt điển trai của ai đó. Hắn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô liền bật cười:

"Sợ đến thế cơ à?"

Vân Tịch giật mình nhận ra bản thân đang quá gần với người khác liền đứng thẳng dậy, cúi đầu nói:

"Xin lỗi anh, tôi không cố ý. Anh… anh không sao chứ?"

Người con trai một tay đút túi quần, đầu nghiêng sang một bên nhìn lưu manh hơn bao giờ hết. Hắn nhếch môi hỏi lại cô:

"Cô có sao không? Ban nãy sợ đến mức không dám mở mắt luôn kia mà." Nói đến đây thì cứ như hắn gặp được chuyện gì vui lắm, lại bật ra một cười từ mũi, cuối cùng không nhịn được cười phá lên, "Cô sợ thật hay muốn tìm cớ lao vào vòng tay tôi đấy? Nếu quả thật thì chuyên nghiệp quá rồi đấy."

Vân Tịch một mặt vừa xấu hổ vì hắn cười châm biếm cô, một mặt lại không hiểu hắn muốn nói cái gì nên biểu cảm vừa gấp vừa xấu hổ mà đỏ cả lên. Cô phân vân không biết nên nói cái nào trước, cuối cùng dưới tiếng cười của chàng trai cũng nói:

"Tôi vừa nãy không dẵm trúng anh chứ?"

"Ồ, thế thì không có."

"Vậy… vậy cảm ơn anh." Vân Tịch nghĩ một lúc cảm thấy không biết nói gì hơn nên dành cúi đầu thật thấp, bảo rằng, "Vậy tôi xin phép đi trước." Rồi lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Lúc đến chỗ vòng của cầu thang, vân Tịch có vô thức nhìn lên phía trên một chút phát hiện chàng trai đó đang nhìn theo cô. Bởi vì lạnh mà áo khoác của hắn được kéo lên cao hết cỡ, che đi phần cổ vừa dài vừa đẹp đẽ, chỉ để lộ ra gương mặt có vẻ gian manh. Đôi mắt hắn sáng rỡ, lúc nhìn cô có vẻ mang theo ý cười khiến gương mặt hắn điển trai hơn. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, là Vân Tịch không nhịn được cúi đầu chạy trước, che đi sự đỏ mặt của mình.

Đó là lần đầu tiên cô và Cảnh Nhược Hàn gặp nhau.

Nhưng có vẻ hắn cũng chẳng nhớ nổi cô. Suy cho cùng, người đẹp trai như Cảnh Nhược Hàn chẳng thiếu người theo đuổi, cũng chẳng thiếu những bông hoa xinh đẹp, sao hắn có thể nhớ ra cô là ai được? Huống hồ khi đi học thay Vân Tịch cô vẫn luôn đeo khẩu trang. Vân Tịch nghĩ thông, cảm thấy bản thân cũng không nên vì thế mà thất vọng nhưng vẫn chẳng vui lên được.



Huống hồ, cô chỉ là người đi học thay Vân Hề mấy ngày, hai người gặp nhau cũng chẳng được mấy lần. Có lẽ chỉ có cô là người duy nhất luôn tâm tâm niệm niệm về hắn, người con trai đầu tiên trêu chọc cô như thế mà thôi.

Lần thứ hai cô chạm mặt hắn là một ngày mưa, khi Cảnh Nhược Hàn vừa đánh nhau với bạn học.

Vân Tịch vốn muốn bung dù mà đi thẳng ra cồng trường cho xong, nhưng nhìn thấy đối tượng là hắn nên không nhịn được đứng lại. Nhưng cô cũng chẳng giúp được gì cả, chỉ ở một góc nhìn hắn đánh nhau với năm người. Cuối cùng năm người kia cũng chịu thua nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ nên đành ngồi xuống dựa cột mà nghỉ một chút.

Vân Tịch nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng bước ra, ngồi bên cạnh hắn.

Cảnh Nhược Hàn nhếch mày nhìn cô:

"Gì đây? Muốn báo cáo thầy cô à?"

Vân Tịch lắc đầu, móc ra từ túi áo một cái băng cá nhân, xé lớp giấy nến rồi dán lên mặt hắn.

"Nhìn cô quen mắt nhỉ? Chúng ta từng gặp nhau chưa?"

Vân Tịch muốn lên tiếng nhưng rồi lại sợ sau này hắn nghe giọng của Vân Hề sẽ cảm thấy không giống rồi nghi ngờ thì lại khổ nên dứt khoát im lặng mà lắc đầu.

Có vẻ đụng đến vết thương trên mặt khiến hắn xót, hắn "shhh" một tiếng, Vân Tịch vô thức rụt ngón tay lại, mở to mắt nhìn hắn như hỏi hắn đau lắm hả. Cảnh Nhược Hàn nhìn vẻ mặt này của cô liền cảm thấy buồn cười, hắn muốn nhếch môi nhưng vết thương bị kéo căng khiến máu chảy ra, cuối cùng cũng không nhếch môi lên nữa, chỉ hỏi:

"Sao cô không nói gì đi? Nhìn tôi thế thì muốn tôi nói cái gì đây?"

Vân Tịch nhìn hắn một lúc, cả hai bên chớp chớp mắt. Là Cảnh Nhược Hàn đầu hàng trước, hắn trợn trắng mắt nói:

"Được rồi, không đau lắm, cô dán tiếp đi." Nói chuyện tự nhiên cứ như cô là người hầu của hắn vậy.

Vân Tịch cũng không phàn nàn gì, cô tiếp tục dán bên miêng cho hắn.

"Cô tên là gì?"

Vân Tịch im lặng một lúc rồi cầm tay hắn, viết hai chữ Vân Hề.

"Cô câm à?" Cảnh Nhược Hàn hỏi.



Vân Tịch lắc đầu.

"Vậy tại sao không nói gì?"

Cô chỉ chỉ vào cổ họng mình rồi lắc lắc đầu.

"Đau họng? Không nói được?"

Vân Tịch gật đầu.

Hắn nhìn cô một lát rồi nói:

"Được rồi, cảm ơn. Chuyện hôm nay đừng nói với giáo viên nhé, cô về sớm đi, trời sẽ mưa lớn hơn đó."

Vân Tịch gật gật đầu, định đứng dậy nhưng rồi thấy tư thế của Cảnh Nhược Hàn vẫn giữ nguyên như thế đành chỉ vào hắn. Nhưng lần này hắn lại chẳng hiểu ý cô, Vân Tịch lại phải viết lên lòng bàn tay hắn.

[Anh thì sao?]

"Tôi về sau, giờ mệt quá không đứng nổi."

Vân Tịch nghĩ một lát rồi đành đứng dậy, cô cúi đầu chào hắn lần cuối rồi xách cặp về nhà. Suốt quãng đường ấy, lòng bàn tay của cô cứ như chạm vào lửa, nóng bỏng lan đến tận tim, sưởi ấm con tim bị nước mưa xối cho lạnh buốt.

Sau đó hai người chẳng có cơ hội tiếp xúc như trước, nhưng mỗi khi có cơ hội đi học thay Vân Hề, Vân Tịch lại làm như vô tình nhìn thấy hắn, luôn vô thức nhìn ngắm hắn từ xa. Thứ tình cảm gọi là thầm mến ấy cứ từ từ nảy sinh rồi bén rễ trong lòng cô, cho đến khi biết hắn là Cảnh Nhược Hàn cũng chẳng thể tan biến.

Dù biết hai người chẳng bao giờ có thể đến được với nhau nhưng Vân Tịch vẫn không ngừng thương nhớ.

Đến bây giờ, khi mộng tưởng tưởng như đã thành sự thật thì nó lại đau lòng đến không thể chịu được. Người mà hắn muốn lấy là em gái cô, người mà hắn chán ghét lại là cô. Cảnh Nhược Hàn không nhận ra cô, chẳng nhớ ra cô, chỉ có Vân Tịch ôm lấy mối tình đơn phương đớn đau của mình sống mấy năm trời. Thậm chí khi bản thân phải chịu tủi nhục cũng chỉ có thể kìm nén.

Bởi vì cô thích hắn, thích hắn đến đau lòng.

 
Chương trước
Chương sau