Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tôi Cùng Trúc Mã Kết Hôn Rồi

Chương 12

Chương trước
Chương sau
Đoạn vừa nói xong, Lục Phong ngay lập tức đứng dậy bước nhanh tới cái tủ đầu giường.

Tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa tủ mở ra, anh vươn tay vào trong định lấy cái hộp gì đó. Nhưng kết quả lại trống trơn.

Lục Phong sững người một lúc, cả người hơi hoảng lên.

Lục Phong bất giác tự hỏi: "Cái hộp đâu rồi?"

Mãi một lúc sau, anh mới chợt nhớ ra: anh chuyển nhà rồi, cái hộp đó vẫn còn ở nhà cũ.

Thường thì anh chuyển nhà cũng chẳng đem theo gì. Nhưng sẽ luôn mang theo vài món đồ, nhiều cái trông đã rất cũ, trông chừng tuổi đời của chúng cũng phải khoảng 10 năm.

Những món đồ ấy cũng chẳng phải là châu bấu, ngọc ngà gì mà chỉ là những vật dụng bình thường.

Nhưng nhìn vào chúng thì cả một bộ phim tươi đẹp thời thơ ấu hiên lên. Nói cách khác chúng đã lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của anh cùng Du Hàn.

Cái hộp mà Lục Phong đang muốn tìm cũng là một trong số những món đồ chứa đựng nhiều kỉ niệm ấy.

Thật ra trong cái hộp đó cũng chẳng chứa gì to tát, chỉ là vài vật dụng may thêu cơ bản. Và cái thước dây anh cần lúc này cũng ở trong đó.

Tuy cái hộp đó xét về vật chất thì chả chứa đựng cái gì to tát hay đáng giá. Nhưng xét về mặt tinh thần thì nó chứa đựng những kí ức đẹp của anh, những hồi ức vô giá.

Bỗng chốc vì cái hộp đó mà vô số những hình ảnh tươi đẹp của anh cùng Du Hàn lại ùa về.

Nhớ hồi còn nhỏ Du Hàn rất thích gấu bông, cậu muốn khắp phòng và giường của mình đều toàn là gấu bông.

Mỗi lần đi ngang qua cửa tiệm bán gấu bông bao giờ Du Hàn cũng dừng lại, ngắm nhìn những con vật làm bằng bông đó rất lâu.

Nhưng ước nguyện kia của Du Hàn mãi không thực hiện được. Bởi mẹ và ba cậu chỉ mua gấu bông cho cậu vào những dịp đặc biệt, chẳng hạn như sinh nhật.

Do vậy một năm phòng Du Hàn cùng lắm cũng chỉ có thể chào đón một hoặc hai bạn gấu bông mới.

Anh còn nhớ lúc đó cậu phụng phịu, bất mãn kể với anh ước nguyện dang dở đó của mình.

Sau một hồi, những bất mãn kia của cậu cuối cũng được cậu giải toả hết.

Không biết Du Hàn nghĩ gì, cậu vu vơ lên tiếng: "Nếu có người ngày nào cũng tặng gấu bông cho tớ thì tớ sẽ thích người ấy nhất luôn~"

Người nói vô tình nhưng người nghe lại hữu ý.

Hẳn đây chỉ là một câu nói vu vơ của Du Hàn, nhưng Lục Phong lại rất để ý và coi là thật.

Tối hôm đó về nhà, Lục Phong định sẽ lấy tiền tiêu vặt của mình mua gấu bông cho Du Hàn.

Nhưng rồi không biết tại sao anh lại đổi ý, anh muốn tự làm gấu bông tặng cậu thay vì mua.

Anh cũng có thể dễ dàng mua tặng cậu gấu bông. Nhưng như thế không có ý nghĩa.

Du Hàn thật tâm đối tốt với anh như vậy, nếu không có cậu hẳn bây giờ anh chỉ có thể ngụp lặn trong thế giới toàn màu đen của riêng mình. Chỉ có thể tâm sự, nói chuyện với cái bóng của bản thân.

Nhưng từ khi gặp Du Hàn mọi thứ đã khác.

Vì vậy, anh muốn dùng những gì chân thành nhất đáp lại cậu.

Thế nên Lục Phong quyết định tự làm gấu bông.

Lục Phong nói là làm, ngay hôm sau anh đã nhanh chóng hỏi dì giúp việc cách làm gấu bông. Dì ấy cũng thường làm nó cho đứa con gái nhỏ ở nhà nên dì rất am hiểu về việc này.

Dì chỉ dạy cậu rất tận tình. Hơn nữa dì ấy còn chu đáo mua những vật liệu cần thiết, cơ bản cho cậu.

Sau hơn nữa tháng cậu miệt mài may may vá vá, gấu bông nhỏ đầu tiên cũng hoàn thành.

Anh lập tức chạy đi tặng Du Hàn gấu bông mình vừa làm xong đó. Vì Lục Phong còn nhỏ, cầm kim còn chưa thạo nên trông con gấu có phần nham nhở.

Lục Phong vừa đưa con gấu bông cho Du Hàn vừa nhỏ giọng nói: "Tặng cậu. Không được đẹp lắm, cậu đừng chê nha."

Du Hàn phấn khích nhân gấu bông nhỏ: "Oa cậu tự làm hả? Gấu bông nhỏ không xấu, rất dễ thương. Ừm, dễ thương giống như cậu vậy đó."

Lục Phong đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Sau này, sau này mỗi ngày tớ đều sẽ làm gấu bông nhỏ tặng cậu."

Lục Phong ngừng lại một lúc, lấy hết dũng khí nói tiếp: "Nếu vậy, nếu vậy cậu sẽ thích tớ nhất phải không?"

Du Hàn không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức gật đầu nói: "Ừm, tớ sẽ thích cậu nhất nhất~~"

Trong khi Du Hàn ôm gấu bông thích thú cười vang thì Lục Phong lại cứ phát đi phát lại câu nói của Du Hàn trong đầu.

Cũng kể từ đó, Lục Phong ngày nào cũng cố gắng may gấu bông.

May thủ công rất lâu nên một tháng Lục Phong chỉ có thể tối đa tặng hai con gấu bông cho Du Hàn.

Lục Phong sợ bản thân không thực hiện được lời hứa một ngày tặng một con gấu bông cho Du Hàn thì cậu sẽ không còn thích anh nhất nữa.

Cuối cùng vì chịu không nổi nữa anh lấy hết dũng khí lên tiếng hỏi: "Tớ không thực hiện được lời hứa. Vậy, vậy cậu còn thích tớ nhất nữa không?"

Khi vừa thốt ra câu đó, bản thân anh lúc đó có hơi hối hận. Anh sợ Du Hàn nói cậu không còn thích anh nhất nữa.

Nếu vậy anh, anh sẽ....

Sẽ làm gì thì chính Lục Phong lúc đó cũng không biết.

Nhưng thật may mắn, Du Hàn cầm tay Lục Phong lên nhìn chăm chú rồi nói: "Tay cậu vì làm gấu bông cho tớ mà bị thương như thế này, tớ thật sự rất cảm động. Tớ không cần mỗi ngày một con gấu bông thì tớ mới thích cậu nhất đâu. Mà tớ sẽ luôn thích cậu nhất nhất~"

Du Hàn ngừng lại một lúc rồi lại bổ sung nói tiếp: "Cậu tốt với tớ vậy mà. Tớ sẽ luôn thích cậu nhất. Trừ khi.."

Lục Phong nghe vậy giật mình hoảng hốt hỏi lại: "Trừ khi gì?"

"Trừ khi cậu ghét bỏ tớ, không chơi cùng tớ nữa thì tớ sẽ không thích cậu nhất nữa."

Lục Phong thở phào, anh dịu dàng nói: "Vậy thì cậu sẽ phải thích tớ nhất mãi mãi rồi."
Chương trước
Chương sau