Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1337

Chương trước
Chương sau
Chương 1350

Người ta vẫn nói một khuôn mặt trắng trẻo che đi mọi sự xấu xí, sau khi Diêu Linh Nguyệt trắng trở lại, cô có chút dáng vẻ của con người hơn, không còn là một ‘con ma’ cháy đen và đáng sợ nữa.

Tô Tử Du ngơ ngác hỏi: “Vậy hồi nãy mặt mẹ anh đen sì là do vết bẩn mười năm chưa được rửa sạch à?”

Khóe miệng Tô Tử Chiến giật giật: “Im đi…”

Túc Bảo ngồi xuống, lắc đầu nói: “Không phải, em giết chết côn trùng gieo trong tim mợ cả nên bây giờ mợ cả trắng trở lại rồi.”

Bà cụ Tô: “…”

Đây là bí quyết làm trắng da gì thế?

Bà cũng muốn nắm được bí quyết đó…

“Ngồi xuống…” Bà cụ Tô chỉ vào ghế.

Vẻ mặt Diêu Linh Nguyệt đờ đẫn, ngoài gương mặt chuyển từ đen sang trắng bệch, dường như cô không khác gì trước đây, khi đến nhà ăn, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tử Du.

Có lẽ bởi vì Tô Tử Du sinh sau Tô Tử Chiến, ký ức của cô rõ ràng hơn một chút nên trong mắt cô luôn thấp thoáng sự thăm dò và muốn xác nhận.

“Ồ, xem ra không thể khôi phục được.” Bà cụ Tô nói: “Lát nữa lão bát về, kêu lão bát kiểm tra thử.”

Bà cụ Tô sợ nếu tùy tiện đưa Diêu Linh Nguyệt đến bệnh viện sẽ khiến các chuyên gia già sợ chết khiếp.

Tiểu Ngũ đứng trên lan can cầu thang nhìn về phía nhà ăn, nghe vậy bèn nói: “Xin chào mọi người, tôi là Lão Bát. Hôm nay Lão Bát sẽ thử thách mọi người ăn bánh dầy…..”

Mọi người: “…”

Bà cụ Tô nắm chặt đôi đũa trong tay, không nhịn được nữa: “Ai đến nhồi cho con vẹt kia một cân bánh đi!”

Tiểu Ngũ quay người bỏ chạy.

Túc Bảo chỉ vào ghế: “Mợ cả ơi, ngồi đi!”

Cuối cùng đôi con ngươi của Diêu Linh Nguyệt cũng động, cô cứng ngắc ngồi trên ghế.

Mọi người cuối cùng cũng có thể an tâm dùng bữa, bát trước mặt Diêu Linh Nguyệt đã đầy ắp, cơm được nén chặt lại, chất đầy thịt, rau củ các thứ.

Bà cụ Tô nói: “Tiểu Diêu ăn đi…”

Bà tưởng rằng Diêu Linh Nguyệt sẽ không phản ứng trong một thời gian dài như lúc trước, nhưng lần này cô đã cúi đầu và nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt.

Sau khi Túc Bảo liên tục thúc giục cô ăn, cô dường như đã tìm ra bí quyết và vùi mặt vào bát cơm.

Măm măm.

Ăn khá nhanh.

Mọi người: “…”

Miếng thịt trong đũa ông cụ Tô rơi xuống đất.

Không phải chứ, rốt cuộc đầu óc ‘cô con dâu’ này có nhanh nhẹn hay không?

Cơm cô ăn rất nhanh, vèo cái đã đến đáy bát, nhưng ăn cơm thật sự không cần dùng đũa hả?

Bà cụ Tô kiên nhẫn giơ tay chỉ cho Diêu Linh Nguyệt xem chiếc đũa trong tay bà: “Con ăn bằng đũa như này nè.”

Nhìn vẻ mặt đáng yêu ngơ ngẩn của Diêu Linh Nguyệt với những hạt cơm dính trên mặt, bà cụ Tô bất đắc dĩ lấy khăn giấy đưa cho cô.

Chương trước
Chương sau