Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 55

Chương trước
Chương sau
Không khí đột nhiên an tĩnh lại.
Tần Trung liếc mắt nhìn sắc mặt Tần Tu Viễn, tựa như không có gợn sóng thì cũng tin tưởng mình không tính toán sai. Tiểu nhị lại nói: “Ai nha, hôm nay khách điếm đã đầy, còn lại một gian phòng chữ Thiên và hai gian phòng chữ Địa, khách quan người xem?”
Tần Tu Viễn lại nói: “Sắc trời đã tối, ở lại đây đi.”
Tiểu nhị cơ trí gật đầu: “Vậy thì để tiểu nhân an bài.”
Tần Tu Viễn vừa ý gật đầu, hắn ném một thỏi bạc cho tiểu nhị.
Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi đang trộm nghiên cứu thực đơn trên tường, vẫn chưa nhận thấy đã xảy ra chuyện gì.
“Lên lầu trước đã.”
Tần Tu Viễn đột nhiên đến sát gần Đường Nguyễn Nguyễn, cách màn che nói nhỏ với nàng. Đường Nguyễn Nguyễn hơi ngẩn ra, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, đi theo Tần Tu Viễn lên lầu.
Vân Lai khách điếm vốn nằm ở trung tâm thành Ích Châu, phòng chữ Thiên lại đối diện với đường chính, trên lầu ba cũng không nghe được tiếng người huyên náo mà chỉ có thể nhìn thấy quán rượu náo nhiệt san sát kề nhau, thật đúng là cảnh tượng phồn hoa đèn đuốc sáng trưng. Thải Vi cùng Tần Trung chuyển hành lý vào phòng chữ Thiên, sau đó, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói, cứ thế lui ra ngoài.
Tần Tu Viễn nói: “Buổi tối để Tần Trung dẫn nàng cùng Thải Vi đi dạo một chút được không?”
Đường Nguyễn Nguyễn và hắn ở trong một phòng, vốn còn có chút bối rối nhưng nghe xong lời này, không khỏi hỏi: “Còn chàng thì sao?”
Tần Tu Viễn nhàn nhạt đáp lại: “Ta muốn đến một nơi…”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhíu mày: “Ngõ Điềm Thủy?”
Tần Tu Viễn hơi kinh ngạc, nhất thời có chút chột dạ: “Làm sao nàng biết?”
Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên nói: “Ta vừa nghe thấy chàng hỏi qua tiểu nhị…”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn vốn dĩ đạm mạc, lúc này như nứt ra một khe hở, hắn vội vàng nói: “Ta nào có hỏi thăm? Hắn phải bẩm báo cho ta biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt: “Vậy chàng đi làm gì?”
Tần Tu Viễn sửng sốt, cô nương này bắt đầu quản mình đi đâu sao? Bất giác khóe miệng khẽ nhếch lên. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tại sao mình lại quan tâm đến hắn như vậy? Mặc dù danh nghĩa là phu thê, nhưng chưa trở thành phu thê thực sự… Cứ bằng mặt không bằng lòng như vậy cũng thôi, mình còn nhàn rỗi quản hắn làm gì?
Trong nháy mắt nàng có chút tức giận, cũng không biết là tức hắn hay là giận chính mình. Nàng im lặng, đứng dậy thu dọn hành lý.
Tần Tu Viễn bị bỏ lại một bên, sau khi phục hồi tinh thần, ngữ khí không khỏi hoà hoãn, hắn nói: “Nguyễn Nguyễn.”
“…” Đường Nguyễn Nguyễn không lên tiếng. Tần Tu Viễn đi tới, thấy nàng còn đang làm bộ thu dọn thì bất giác có chút buồn cười: “Những bộ y phục này, nàng vừa mới đặt lên giường, giờ lại nhét vào hàng lý làm gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn buồn bực nói: “Ta thu lại, chàng muốn quản sao…”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Ghen à?”
Đường Nguyễn Nguyễn hoảng hốt, hai gò má đỏ ửng: “Ai ghen chứ? Chàng đi đâu để ý đến ta làm gì?”
Tần Tu Viễn nói: “Vậy tại sao nàng lại không vui?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Ta không vui bao giờ, ta rất vui thì có.”
Vẻ mặt nàng không thèm để ý chút nào. Tần Tu Viễn thấp giọng: “Trong ngõ Điềm Thủy có long xà hỗn tạp cũng dễ dàng tìm hiểu tin tức… Ta đi là muốn thám thính tình hình chi tiết của Ích Châu.”
Hắn đột nhiên ôm lấy nàng: “Nhìn ta này.”
Cánh tay Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn ôm lấy, có chút không biết làm sao, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể ngước mắt lên nhìn hắn. Đôi mắt ngập nước, hờn dỗi trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, Tần Tu Viễn thiếu chút nữa đã quên mình muốn nói cái gì.
Hắn lúng túng hoàn hồn, nhẹ giọng nói: “Nếu nàng không yên tâm, vậy ta sẽ dẫn nàng đi cùng… Nhưng nàng phải cải nam trang.”
Đường Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm: “Ta không muốn đi… ”

Ra khỏi cửa Vân Lai khách điếm, qua hai đầu phố chính là ngõ Điềm Thuỷ. Vị trí của ngõ Điềm Thủy gần Nam thành, đèn lồng đỏ thẫm treo đầy cả con phố dài, bầu trời đêm rực rỡ nhưng không kiều diễm như nơi này.
Ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi son phấn, công tử có dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh đi trên đường không khỏi hắt hơi một cái: “Hắt xì!”
Điều này khiến công tử cao lớn tuấn dật bên cạnh cười khẽ một tiếng. Chỉ thấy công tử mảnh khảnh kia nâng quạt lên, có chút bối rối che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh tròn trịa, xoay tới xoay lui. Tần Tu Viễn nhịn cười, hắn kéo quạt của Đường Nguyễn Nguyễn xuống, nói: “Nàng đã là nữ phẫn nam trang, còn khẩn trương cái gì vậy?”
Tối nay Đường Nguyễn Nguyễn thay một thân áo bào gấm vóc trắng màu ngọc lưu quang, tóc đen được búi quanh đỉnh đầu, dùng dây buộc lại. Môi nàng hơi hồng cho nên cố ý lấy son phấn che bớt vẻ diễm lệ, hiện giờ thoạt nhìn, quả thật giống như một tiểu công tử thanh tú tao nhã.
“Nghe nói tú bà nơi này đều là người vô cùng tinh tường, vừa nhìn dáng người đã biết nam hay nữ, nếu không che kín một chút, ta sợ ta không vào được.”
Đường Nguyễn Nguyễn chột dạ che quạt trước người, học theo dáng vẻ của các công tử khác, từng bước tiêu sái, sải bước mà đi. Tần Tu Viễn nhìn nàng, dung nhan xinh đẹp như vậy cho dù miễn cưỡng có thể che dấu bớt đi, nhưng dáng người này… Vòng eo của nàng vốn đã nhỏ, thắt lưng rộng kiểu nam nhân vòng quanh khiến dáng vẻ thướt tha trên người càng thêm nổi bật. Nếu không phải nàng hơi khom lưng, lại cầm quạt che đi thì chỉ sợ càng khiến người ta mê mẩn. Tần Tu Viễn nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Hắn dặn dò nàng: “Lát nữa, nàng tạm thời làm đệ đệ của ta đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu đáp: “A ừm…”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Kêu một tiếng để ta nghe một chút, miễn cho lát nữa nàng lại gọi sai.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói nhỏ như muỗi kêu: “Ca ca…”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn cong lên, thanh âm này rất ngọt ngào.
Bọn họ một đường đi tới, phát hiện thanh lâu trong ngõ Điềm Thủy, chỉ nhìn cô nương đón khách ở cửa đã biết phong cách mỗi nhà bất đồng, không nhà nào giống nhau. Đến một cửa lớn, thấy cột cửa sơn vàng kết hợp màu đỏ thẫm, nhìn vào mấy vị cô nương xinh đẹp cùng cách bọn họ ăn mặc so với mấy nhà phía trước còn tinh xảo hơn rất nhiều. Đường Nguyễn Nguyễn vừa ngước mắt lên đã nhìn tấm biển lớn phía trên – Xuân Mãn Lâu.
Cô nương tinh mắt nghênh đón: “Hai vị công tử vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, đến Xuân Mãn Lâu uống một chén đi! Cô nương của chúng ta chắc chắn sẽ làm hài lòng hai vị!”
Dứt lời, cô nương đó còn theo thói quen đánh giá Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn.
Trong mắt nàng ta, vị công tử đi đầu này đã là nhân tài kiệt xuất, mà vị tiểu công tử phía sau kia, lại càng là tiêu chuẩn, ngay cả cô nương gia như nàng ta cũng có chút tự than không bằng. Đường Nguyễn Nguyễn có chút gấp gáp, nàng bất động thanh sắc trốn ở phía sau Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn tùy ý liếc nhìn cô nương kia một cái, nói: “Cô nương bên trong lại còn đẹp hơn cô nương đây vài phần nữa sao?”
Cô nương này lập tức đỏ mặt, phẩm cấp của nàng ta thấp, vốn dĩ không có cơ hội tiếp đãi khách quý, nàng ta cũng chỉ có thể ở cửa đón khách nhân. Nghe hắn nói vậy đành đáp lại: “Nô gia nói nhất định phải giới thiệu cho công tử một vài cô nương tốt!”
Tần Tu Viễn thấy vậy cũng tiếp lời: “Rất tốt, ta thích người thiện giải nhân ý*, cũng thích trêu chọc mấy cô nương, phải không đệ đệ?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc nhìn hắn một cái, tại sao lại thích trêu chọc cô nương?
Đường Nguyễn Nguyễn không rõ nguyên nhân, lại có một cơn giận không hiểu bắt đầu bùng phát, nàng nói: “Không sai, tư sắc bình thường một chút cũng không sao, ca ca ta thích vẻ đẹp bên trong.”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, có chút dở khóc dở cười.
Cô nương này thấy hai người có chút cổ quái, nhưng cũng không thể nói được có chỗ nào không đúng, cho nên trực tiếp giới thiệu với tú bà của Xuân Mãn Lâu, Thạch mụ mụ. Thạch mụ mụ lắc mông mập mạp đi tới, quạt lông vũ khẽ phẩy lên vai Tần Tu Viễn, bà nói: “Thật sự chưa từng thấy qua công tử khí vũ hiên ngang như vậy bao giờ, công tử từ đâu đến đây?”
Rất nhiều thanh lâu đãi khách đều có quy củ của mình, nhất là khi thấy quan lớn hay quý nhân, bọn họ đều kiêng kị rất nhiều, cho nên gặp phải khách mới phải hỏi thăm kỹ lưỡng. Tần Tu Viễn mỉm cười: “Trong nhà kinh doanh ở Đế Đô, đi ngang qua nơi này nên ta dẫn đệ đệ đến chơi.”
Thạch mụ mụ lại đánh giá “đệ đệ ” của hắn một cái, đúng là một người vô cùng xuất trần, nhất thời tin bọn họ là người xuất thân từ gia đình Đế Đô giàu có. Thạch mụ mụ nhiệt tình giới thiệu: “Công tử lên nhã gian trên lầu ngồi chứ? Ta sẽ gọi các cô nương tới hầu hạ.”
Tần Tu Viễn lại nói: “Có gì ngon thì cứ dâng lên, đệ đệ ta đang đói bụng.”
Dứt lời, mắt phượng có vẻ yêu chiều nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn.
Gương mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ nhưng không có cách nào phản bác: Ta ở trong lòng chàng lại là một người tham ăn sao?
Một lát sau, rượu và thức ăn đã được bưng lên, Đường Nguyễn Nguyễn thấy một đĩa thịt bò kho thì vội vàng lấy đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, lăn qua lăn lại cả tối, đến lúc này nàng đã sớm đói bụng.
Thịt bò kho béo ngậy vừa phải, mềm nhũn mang theo ba phần rắn chắc, nhai lên vô cùng đã nghiền. Vừa mới ăn xong một miếng, đột nhiên có ba cô nương tiến vào, ước chừng thấy bọn họ y phục sáng sủa cho nên cũng đưa tới các cô nương vô cùng kiều mị.
Cô nương đầu tiên đi vào tên là Ngọc Lê, nàng mặc một thân váy vàng nhạt, sinh ra đã có đôi mắt phượng câu người, lại được cẩn thận trang điểm thoa phấn, thoạt nhìn kiều diễm mị hoặc, hai vị cô nương khác nhìn tuổi hơi nhỏ một chút, một người mặc váy đỏ, người còn lại mặc váy lam, đều có bộ dáng người thấy đã thương.
Đường Nguyễn Nguyễn lập tức nghĩ đến một câu thành ngữ: Hoa đoàn cảm thốc*.
Ngọc Lê cô nương vừa lên đã đến bên cạnh Tần Tu Viễn, nàng ấy nói: “Công tử, nô gia châm rượu cho ngài!”
Nàng ta vừa mới nói xong thì hồng y cô nương bên kia cũng nhiệt tình rót rượu cho Đường Nguyễn Nguyễn, nàng ta thấy tiểu công tử này sinh ra đã vô cùng thanh tú, trong lòng nhất thời có thêm vài phần hảo cảm, liền ôn nhu nói: “Công tử, mời!”
Đường Nguyễn Nguyễn tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong là bộ dạng yếu đuối: “Ta không uống rượu.”
Dứt lời, gương mặt lạnh lùng tiếp tục ăn mấy món được đưa lên. Tần Tu Viễn có chút buồn cười, hắn nói: “Đệ đệ của ta đang thẹn thùng, các nàng đừng để ý tới hắn.”
Dứt lời, ba cô nương liền đồng loạt vây quanh Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn vốn đã rất phong lưu tiêu sái, ngồi trong đám mỹ nhân lại càng hợp với dáng vẻ này. Hắn uống một ly rượu rồi thờ ơ nói: “Ta và đệ đệ lần đầu tiên đến thành Ích Châu, vốn dĩ muốn tìm một cửa hàng làm ăn nhưng nghe nói quy củ của Nam thành và Bắc thành này còn không giống nhau, đây là sự thật sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng thầm mắng: Ăn chơi trác táng!
Ngọc Lê cô nương nói: “Công tử có điều không biết, Nam thành này do Lý đại nhân quản trị, Bắc thành là Vương đại nhân tiếp quản, phong cách làm việc của hai người vốn đã bất đồng cho nên quy tắc trong khu vực quản lý cũng sẽ không giống nhau. Không biết công tử muốn kinh doanh thứ gì?”
Tần Tu Viễn bịa đặt lung tung: “Sản nghiệp trong nhà ta, từ khách điếm quán rượu cho đến son phấn y phục đều có hết, ta còn chưa nghĩ ra sẽ làm gì ở Ích Châu.”
Mấy vị cô nương mở mắt thật to, hai vị công tử này chẳng những tuấn tú, khí độ bất phàm, mà còn là nam nhi gia tộc giàu có, mấy người liền sinh ra tâm tư lấy lòng. Đôi mắt đẹp của Ngọc Lê cô nương chợt lóe lên, nàng nói: “Công tử, nếu ngài muốn kinh doanh, vậy đến Nam thành sẽ tốt hơn.”
Tần Tu Viễn hỏi: “Vì sao?”
Ngọc Lê cô nương đáp: “Trong nhà tiểu nữ có người làm nghề buôn bán nhỏ ở Nam thành, nghe nói thuế má buôn bán ở Nam thành so với Bắc thành còn thấp hơn không ít, vả lại Nam thành cũng mở ra không ít trường tư thục, Lý đại nhân còn tự mình góp vốn mời tiên sinh ở Đế Đô đến giảng bài cho học tử xuất thân nghèo khó…”
Tần Tu Viễn nghe được thì cũng bất ngờ, hắn hỏi: “Vậy vì sao Lý đại nhân lại làm như vậy?”
Hồng y cô nương tiếp lời: “Lúc trước ta nghe một vị khách nhân đến có nói qua, cảm thấy Lý đại nhân tạo danh tiếng vang xa, lấy lòng dân chúng, nói là bởi vì thành Ích Châu không có người đứng đầu, mà hắn vì cố gắng bước lên chức vị đó cho nên mới làm ra nhiều hành động như vậy…”
Lam y cô nương lại thêm vào: “Ngươi cũng chưa từng gặp qua Lý đại nhân, chớ có vu khống ngài ấy!”
Vẻ mặt Cô nương hồng y kiều diễm mang theo ba phần tức giận: “Nói như thể ngươi đã gặp qua?”
Cô nương lam y tiếp luôn: “Ta đã từng châm rượu cho đại nhân! Một phòng nam nhân động tay động chân với các cô nương, duy chỉ có Lý đại nhân giữ đúng lễ nghi chuẩn mực của bậc quân tử.”
Mấy cô nương lên tiếng, nàng một lời ta một câu, Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn nghe đại khái cũng biết thêm một chút. Lý Cẩm Trình này xuất thân từ thế gia đại tộc ở Đế Đô, lại là thứ tử, không được gia tộc trọng dụng, vì thế bị đưa ra ngoài, đẩy đến Ích Châu.
Hắn thông minh, khôn khéo lại tháo vát, còn vươn tay ra xa tác động các phía Nam thành của Ích Châu, áp dụng một loạt biện pháp phát triển hiệu quả, được dân chúng yêu mến. Mà trước đó Tần Tu Viễn cũng nghe nói có rất nhiều người tiến cử hắn làm Chỉ huy sứ Ích Châu, cũng không biết là lực đẩy của gia tộc hay là sự tranh thủ của chính hắn. Tóm lại người này đúng là có động tay động chân phát triển nơi đây, mà muốn lên chức vị đó cũng là thật.
Chỉ là không biết Vương Nhiên, Vương đại nhân ở phía Bắc thành như thế nào?
Đối với tình huống của Vương Nhiên, mấy vị cô nương lại biết rất ít, chỉ nói Bắc thành trị quân nghiêm minh, binh lính cũng không quấy nhiễu dân chúng, những tin tức khác có ít để tán gẫu còn hơn là không.
“Dù sao Vương đại nhân này cũng không đến ngõ Điềm Thủy, các cô nương cũng không biết nhiều.” Ngọc Lê nhẹ nhàng xoa vai Tần Tu Viễn, vừa hờn dỗi vừa nói.
Đường Nguyễn Nguyễn vốn chỉ lo ăn mấy món trên bàn, nghe xong lời này nhất thời nổi lên hứng thú: “Vì sao?”
Ngọc Lê cô nương đáp: “Nghe nói Vương đại nhân cùng phu nhân của hắn phu thê tình thâm, phu nhân của hắn còn sinh ra mấy hài tử… Người bên ngoài tất nhiên là không lọt vào mắt hắn…”
“Nếu có lang quân đối với ta như vậy, ta cũng nguyện ý cùng sống cùng chết với hắn…”
“Chậc chậc chậc… Chỉ có hắn mới như vậy, đúng là người kiên trinh*!”
Mấy cô nương vừa chế nhạo vừa cười duyên, Đường Nguyễn Nguyễn nhướng mày không để ý đến lời nói của các nàng.
Tần Tu Viễn thấy đã hỏi đủ ý mình cần, liền thản nhiên nói: “Đa tạ mấy cô nương đã bầu bạn, ta và đệ đệ còn có chút việc cần thương lượng, các người hãy lui ra trước đi.”
Ngọc Lê cô nương sửng sốt, nàng ta thầm nghĩ công tử này không ngủ lại đây sao? Đối với các nàng mà nói, có thể gặp được lang quân nho nhã lễ độ mà tướng mạo tuấn tú như thế này đã là một chuyện may mắn, chưa nói đến lang quân này còn không phú thì quý.
Nàng ta khẽ cắn môi, đúng là có chút không cam lòng mà nói: “Không bằng để nô gia lưu lại, hầu hạ công tử… Công tử có chuyện gì chứ, nếu không vội thì để ngày mai thương lượng cũng không sao…”
Tần Tu Viễn nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, hắn nói: “Trong nhà có thê tử khắt khe, quản giáo rất nghiêm khắc, thật sự không dám làm phiền cô nương.”
Ngọc Lê có chút kinh ngạc, liền hỏi: “Trong nhà công tử, đã có thê thiếp rồi sao?”
Tần Tu Viễn vẫn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn: “Không sai, trong nhà đã có chính thê, mà ta cũng không có ý định nạp thiếp.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong câu này, trên mặt như được nhuộm hồng, nàng rũ mắt len lén cười một chút.
Ngọc Lê cô nương lại ủ rũ, hành lễ qua loa rồi dẫn hai cô nương kia rời đi.
Đường Nguyễn Nguyễn ăn hơi nhiều, nàng nằm sấp trên bàn rồi cười nói: “Tại sao chàng lại để cô nương người ta rời đi? Không thấy người ta buồn sao?”
Tần Tu Viễn nhìn nàng lười biếng nằm sấp như vậy thì xoa xoa tóc nàng, hắn vuốt nhẹ rồi nói: “Nếu để các nàng ở lại, còn nàng thương tâm thì làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên: “Ta sẽ không…”
Tần Tu Viễn còn chưa kịp đáp lại thì đột nhiên nghe thấy âm thanh trên bệ cửa sổ vang lên, dường như có cái gì đó rơi xuống phía sau bình phong.
Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến.
Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, đã nghe Tần Tu Viễn nhẹ giọng: “Nàng ở đây đừng nhúc nhích.”
Tần Tu Viễn rút tàng kiếm bên hông ra, đi vào thăm dò bình phong… Đột nhiên bóng người lóe lên, hắn tiếp được trường kiếm của Tần Tu Viễn!
Binh khí giao nhau phát ra tiếng “keng keng”, Đường Nguyễn Nguyễn tập trung nhìn lại, vậy mà có một hắc y nhân từ ngoài cửa sổ trèo vào. Hai người đánh nhau có chút khắc chế, dường như cũng không muốn kinh động người bên ngoài. Tần Tu Viễn vốn có thân thủ nhanh nhẹn, hắc y nhân lại bị thương nên mới đánh hai hiệp đã ngã xuống, Tần Tu Viễn mạnh mẽ khống chế được hắc y nhân.
“Ngươi là ai? Ngươi làm gì ở đây?” Tần Tu Viễn lạnh lùng hỏi rồi kề kiếm lên cổ hắc y nhân.
Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất, thân thể hơi nghiêng về phía sau, vừa rồi phía sau bình phong khá tối, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn rõ đối thủ, bỗng dưng kinh hãi: “Tần Tu Thệ?”
Ánh mắt Tần Tu Viễn ngưng trọng, hắn lập tức muốn lừa gạt đối phương mà nói: “Ngươi biết ta sao?”
Hắc y nhân ngẩn ra nói: “Ngươi… Ngươi không phải Tần Tu Thệ!”
Hắn cũng không bị lừa mà bình tĩnh suy đoán rồi nói: “Tần Tu Thệ đã chết, mà cánh tay Tần Tu Dật đã bị phế… Trong thiên hạ này, có thể lớn lên giống nhau như thế, công pháp còn cao thâm như vậy… Chỉ sợ cũng chỉ có ngươi, Tần Tu Viễn được xưng là “Ngọc Diện Tu La”, ta đoán không sai chứ? Tần đại tướng quân.”
Tần Tu Viễn nhìn người này có vài phần can đảm, liền nói: “Không sai, vậy ngươi là ai?”
Hắc y nhân không nói lời nào, trong lúc hai người giằng co, Tần Tu Viễn cởi mặt nạ của hắn ra. Hắc y nhân sinh ra đã có mày rậm mắt to, sống mũi so với người Đại Minh còn cao hơn một chút. Hắn chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trên mặt để râu, nghiễm nhiên khoác lên mình dáng vẻ như lão thành, thần sắc ngạo nghễ còn có khí thế bất phàm. Tần Tu Viễn nhìn hắn, nhưng cũng không biết người này là ai.
Giữa lúc hai người giằng co, hắn nghe được bên ngoài rống lên một tiếng: “Tối nay có gian tế Bắc Tề đột nhập vào ngõ Điềm Thuỷ, phong tỏa Xuân Mãn Lâu, trước khi truy bắt hoàn tất thì không ai được đi! Trên lưng nghịch tặc kia có vết thương, lục soát tất cả các gian phòng cho ta, phàm là nam nhân trên lưng có vết thương thì lập tức bắt đến gặp lão tử!”
“Vâng!” Các binh sĩ khí thế mười phần, vừa nghe đã biết nhân số không ít. Hắc y nhân rùng mình một cái, nhất thời có chút do dự.
Tần Tu Viễn tựa tiếu phi tiếu, nói: “Huynh đài, người mà bọn họ muốn bắt, không phải là ngươi chứ?”
Hắc y nhân cũng không còn hàm hồ nữa mà nói: “Không sai. Tất nhiên Tần đại tướng quân có thể giao nộp ta, thế nhưng, nếu ngươi có thể giúp ta thoát khỏi một kiếp nạn này, ta cũng sẽ nguyện ý cung cấp cho ngươi một tin tức trọng yếu.”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng: “Ngươi bớt giả thần giả quỷ đi.”
Hắc y nhân không chút sợ hãi mà đối diện đôi mắt lạnh lùng Tần Tu Viễn, hắn nói: “Nếu tin tức này liên quan đến cái chết của Trấn Quốc công và Hổ Khiếu tướng quân của Đại Minh thì sao? Không biết có thể đổi lấy mạng hèn này hay không?”
Sắc mặt Tần Tu Viễn trắng bệch. Hắn chăm chú nhìn nam nhân Bắc Tề này, người này vừa nhìn đã nhận ra thân phận của mình, có thể thấy được đã từng gặp qua Đại ca, khả năng còn có quan hệ với Nhị ca nữa, vả lại tất nhiên hắn cũng biết chút nội tình về chuyện năm đó cho nên mới vội vàng lấy ra giao kèo với mình như vậy. Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy người bên ngoài đã tới gần, thấp giọng nhắc nhở: “Có người tới…”
Tần Tu Viễn híp mắt phượng, nói: “Bản tướng quân cho ngươi một cơ hội, tốt nhất ngươi đừng giở trò gì, ta có thể thả ngươi thì cũng có thể giết ngươi.”
Dứt lời, hắn đã nhanh chóng thu kiếm.
Hắc y nhân nghe xong, khó khăn lắm mới yên lòng, sau lưng hắn còn đang nhỏ máu, cả người dựa vào kiếm mới cố gắng chống đỡ không bị ngã xuống. Tần Tu Viễn kiểm tra một phen trong phòng, nhã gian nhỏ bé này cũng không có chỗ ẩn thân nào, duy chỉ có dưới ván giường còn có một khoảng trống, đúng lúc có thể cho một người hạ mình nằm vào trong. Sau đó hắn vén tấm ván lên và nói, “Ngươi bước vào đây.”
Hắc y nhân cắn răng chịu đựng vết thương trên lưng, xoay người một cái đã lăn vào. Tần Tu Viễn đậy ván giường lên, hắn cũng nhanh chóng trải đệm lên. Sau đó còn tìm khăn tay lau vết máu trên sàn nhà rồi mới di chuyển bình phong đến vị trí ban đầu, che đi dấu vết đánh nhau. Đường Nguyễn Nguyễn tựa vào cửa nhìn trộm, thấy trong nhã gian phía trước đã có người bị kéo ra, vội vàng hỏi: “Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”
Nếu như binh lính đến điều tra nhìn thấy nam tử, tất nhiên sẽ muốn kiểm tra vết thương ở lưng, mà nàng là một cô nương gia… Làm sao nàng có thể cho họ nhìn ra được?
Nếu sớm bại lộ thân phận, vậy thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hành trình này của Tần Tu Viễn, vả lại lỡ như bọn họ bị bại lộ thân phận, mà người Bắc Tề kia ẩn thân ở chỗ này bị phát hiện, vậy chẳng phải Tần Tu Viễn sẽ bị bắt vì tội cấu kết với gian tế Bắc Tề sao?
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới phần kết sau khi Tần Tu Viễn bị vu khống trong tiểu thuyết thì không khỏi nóng lòng, bừng bừng như lửa đốt, nàng quay đầu lại nhìn hắn…
Đã thấy Tần Tu Viễn đang cởi y phục. Hắn cởi ngoại san cùng trung y ra, bây giờ đã để trần phần trên, chỉ có một chiếc quần dài lưu lại. Tần Tu Viễn luyện võ quanh năm, lúc mặc y phục thoạt nhìn rất gầy nhưng cởi ra mới phát hiện đường cong cơ bắp của hắn lại hoàn mỹ như thế, giống như được điêu khắc ra vậy.
Trên da thịt rắn chắc giống như đá cẩm thạch còn có mấy vết thương cũ, chỉ sợ đây đều là vết tích khi hắn ra chiến trường lưu lại. Đường Nguyễn Nguyễn có chút bối rối, lúc này đang căng thẳng đến hai má đỏ ửng, nàng vội vàng quay mặt, lắp bắp nói: “Chàng, chàng đang… Đang làm gì vậy?”
Ánh mắt Tần Tu Viễn sâu thẳm, hắn chăm chú nhìn nàng.
Lập tức nam nhân cười khẽ một tiếng rồi tiến lên hai bước vươn tay ra, kéo Đường Nguyễn Nguyễn một cái khiến nàng nhào vào trong ngực mình. Tay kia rút dây tóc của nàng ra, tóc đen như thác nước trút xuống làm nổi bật đôi mắt đen nhánh lấp lánh của nàng, rạng rỡ trong màn đêm. Nàng dựa vào trong ngực hắn, tay bất giác chạm vào làn da ấm áp của nam nhân, cảm giác tim mình cũng ngừng đập một nhịp. Đường Nguyễn Nguyễn vừa xấu hổ vừa vội vàng nói: “Chàng làm gì vậy?”
Tần Tu Viễn nhìn nàng thật lâu, sau đó ôm nàng lên, Đường Nguyễn Nguyễn kinh hãi: “Chàng, chàng buông ta ra!”
Hắn đặt nàng lên đệm giường, tóc đen trải trên chăn gấm màu đỏ làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết của nàng, gò má phấn hồng như ngậm ý xuân. Đôi mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn như thu thuỷ, lấp lánh long lanh, nàng nhìn hắn không rõ nguyên nhân.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn, còn xen lẫn tiếng cầu xin tha thứ của nữ tử, binh lính tìm kiếm dường như đã đến phòng bên cạnh. Trong lòng Tần Tu Viễn khẽ động, lập tức giật tấm màn che xuống. Màn che nặng nề buông lỏng, tạm thời ngăn cách hai người trên giường nhỏ hẹp.
Tần Tu Viễn cười tươi, hắn cúi người tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ta sẽ che chở cho nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên hiểu được hắn đang muốn làm gì, nàng và hắn đối mặt, há mồm muốn biện bạch nhưng hắn đã thừa dịp tiến vào, đôi môi ấm áp thoáng cái đã chặn cánh môi nàng.
“A…” Đường Nguyễn Nguyễn bỗng dưng mở to hai mắt, lần này không giống lần trước, lần trước hắn có bảy tám phần say rượu, lại là đêm đen mù mịt… Bây giờ đèn trong phòng còn thắp sáng, nàng có thể nhìn thấy lông mi của hắn một cách rõ ràng, rung động ngay trước mắt mình, sống mũi anh tuấn cọ lên gò má nàng.
Nếu nói lần trước Tần Tu Viễn hôn một lần lướt qua rồi ngừng, vậy lúc này đây chính là sóng trào cuồn cuộn xâm nhập, sự ngọt ngào mềm mại của nàng sâu không thấy đáy. Trong lúc hắn từ từ thăm dò, tay đã di chuyển đến thắt lưng của nàng, thắt lưng rộng rãi kiểu nam nhân này là thứ hắn không thể quen thuộc hơn, cho nên nhẹ nhàng chạm vào đã có thể tháo xuống, vạt áo nàng rộng mở, lộ ra màu đỏ rực rỡ trên người.
*Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người
*花团锦簇 (Huātuánjǐncù) – Hoa Đoàn Cảm Thốc. Ý nghĩa: sắc màu rực rỡ; rực rỡ gấm hoa.
* Có tinh thần giữ vững trinh tiết, giữ vững lòng chung thuỷ, không chịu để bị làm ô nhục; hoặc nói chung có tinh thần giữ vững lòng trung thành, trước sau như một.
Chương trước
Chương sau