Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 188

Chương trước
Chương sau
Hai chữ “nghe rõ” này xem như hoàn toàn mở ra cuộc đời “xán lạn”, mơ hồ, vui cười giận mắng của tiểu Lục.

Ông nghĩ, thay đổi lớn nhất trong cuộc đời ông chính là năm ông năm tuổi đó, cũng chính vì gặp Cảnh Lê Tịch mới có mọi thứ của ông hôm nay. Chỉ là nhớ lại Cảnh Lê Tịch nho nhỏ bày ra biểu cảm hung ác nói cho ông biết, nếu như dám quấy rối sẽ giết chết ông, ông đã cảm thấy cả người rét run. Còn nhỏ mà sao đã hung thần như vậy chứ?

Từ đó về sau, Tiểu Lục không tiếp tục là một hài tử thông minh nữa. Lần đầu tiên khi nhóc đổ mực vào trong trà của tiên sinh, nhìn bộ dạng nổi trận lôi đình của ông ấy, nhóc đã cảm thấy hết sức vui mừng. Thì ra… thì ra quấy rối là một chuyện thú vị như thế.

Ở trước mặt Phụ hoàng, Hoàng Hậu và một đám đại thần, nhóc tốc váy Tri Xảo lên, nhóc đã cảm thấy sảng khoái như chưa từng có.

Ai bảo nàng ta gạt người, còn giả vờ đối xử tốt với nhóc. Bây giờ nhóc không khách sáo đâu nha!

Tuy Phụ vương phạt nhóc, nhưng hình phạt lại là chép sách!

Đây đây đây, thật ra nhóc rất thích viết chữ. nhóc chỉ giả vờ không thích thôi, ừm, có nghĩa là chỉ cần nhóc giả vờ không thích, những người đó sẽ phạt nhóc như thế?

Đậu đen rau má, nếu đã vậy, vậy thì nhóc đi con đường này không hề sai nha!

Gặp rắc rồi còn không bị phạt, còn gì tốt hơn chuyện này nữa chứ!

Tiểu Lục cảm thấy mình lập tức hiểu rõ tất cả. Tuy vừa bắt đầu vận dụng còn chưa thành thục, nhưng thay đổi tốt hơn thì khó, chứ xấu hơn thì rất dễ dàng. Hơn nữa, loại chuyện “phá phách” này, chỉ cần làm một lần là sẽ yêu cái cảm giác đó!

Cảm giác thích gì làm đấy là thứ mà người khác làm thế nào cũng không trải nghiệm được.

Tiểu Lục không phải đồ ngốc, nếu như đột nhiên thay đổi có lẽ người khác cũng sẽ không tin tưởng. Hơn nữa, nhóc cũng phải liên tục thăm dò giới hạn cuối cùng của người khác, ngươi xem, nhóc vẫn rất thông minh. Nếu không thì sao nhóc có thể nghĩ được nhiều như vậy chứ!

Càng ngày nhóc càng nghịch ngợm, càng ngày càng không ra gì, càng ngày càng lên cơn. Một hài tử thông minh hiếu học đang yên đang lành lại càng lúc càng không đứng đắn.

Lệ Tần tức điên lên, nhưng tức thì cũng không làm được gì. Trong cái Hoàng cung này, bọn họ có thể đánh giết một hai cái nô tài, nhưng nếu thật sự đánh Hoàng tử thì sẽ là chuyện khác. Thật ra không phải nàng ta chưa từng phạt tiểu Lục, nhưng chỉ cần đánh bàn tay của nó, nó sẽ kêu gào khắp cả cung, khiến cho mọi người đều biết thật ra Lệ Tần dịu dàng sẽ tự tay đánh hài tử. Chuyện này khiến Hoàng Hậu nắm được cơ hội nổi giận một phen, ngay cả Hoàng Thượng cũng không vui. Phải biết rằng, cho dù Hoàng Thượng có phạt thì cũng chỉ là chép sách, nàng ta lại đánh hài tử. Chuyện quan trọng hơn là đó còn không phải con ruột của nàng ta, sao có thể không khiến người ta để ý.

Chính vì vậy mà Lệ Tần cũng không thể đánh tiểu Lục. Khuyên nhủ tận tình cũng không có tác dụng gì. Từ đó, nàng ta cũng dần dần từ bỏ hi vọng.

Nhưng nếu ngươi nói nhóc không hiểu chuyện thì cũng không phải. Mỗi lần vào lúc quan trọng, nhóc vẫn giúp đỡ Lệ Tần, gần như mắng Hoàng Hậu té tát. Chuyện ấy khiến cho không chỉ riêng Lệ Tần, mà các phi tần hậu cung khác cũng cực kì đã nghiền.

Trong cung này có ai dám mắng Hoàng Hậu chứ!

Mà bản thân tiểu Lục cũng hiểu rõ công khai làm gì Hoàng Hậu là chuyện không thể, một ngón chân của người ta cũng có thể giẫm chết nhóc. Cho nên, nhóc chỉ có thể liên tục gây rối cho Hoàng Hậu, nhóc bày trò gài Hoàng Hậu khắp nơi. Thế nào? Ngươi có thể so đo với một đứa bé chắc?

Ai cũng biết nhóc không thích Hoàng Hậu, nếu như nhóc xảy ra chuyện gì thì không cần nghĩ cũng biết là Hoàng Hậu làm.

Cảnh Lê Tịch ở ngoài cung nghe được tin Lục Hoàng tử quậy thành một đống rắc rối trong cung, ngay cả Hoàng Thượng giận đến ngứa răng cũng không làm được gì, nàng lại càng cảm thấy quả nhiên cái thằng nhóc này có thiên phú.

Mà Lục Vương gia cũng cảm thấy nhóc thật sự rất phù hợp để đi con đường này. Nếu không thì sao nhóc có thể làm thành thạo điêu luyện như thế chứ!

Đúng là quá giỏi!

Lục Vương gia càng sống càng vui vẻ, loại cảm giác nhìn ai không vừa mắt thì lập tức có thể tỏ thái độ, mắng ngay đúng là không thể sảng khoái hơn!

Người sống là vì cái gì, chính là vì vui vẻ! Vì sảng khoái!

Mà nhóc làm được!

Cũng không biết có phải bị nhóc chọc tức nhiều quá hay không, Hoàng Hậu thật sự bị bệnh. Chuyện này khiến tiểu Lục càng sảng khoái hơn, sao có thể không thoải mái được, nữ nhân đó là người đã hại chết mẫu thân ruột thịt của nhóc.

Cũng ngay lúc này đã xảy ra chuyện lớn thứ hai trong cuộc đời nhóc. Hoặc là nói, đây là bước ngoặt thứ hai trong cuộc đời nhóc.

Nhóc nhìn thấy được một bí mật lớn mà ai cũng không ngờ được, bí mật này liên quan đến phụ hoàng nhóc. Thì ra phụ hoàng uy nghiêm công chính, nghiêm khắc lại là một con quỷ háo sắc bụng đói ăn quàng.

Ngươi nói làm sao nhóc lại dùng cụm từ “bụng đói ăn quàng” này hả. Chuyện này, nhóc không phải văn dốt võ nát, lâu lâu cũng sẽ học tập, thường xuyên đi nghe lén một chút.

Gì cơ, tiên sinh sẽ không dạy những thứ này?

Cái đó, nhóc biết theo dõi quan sát dân tình nha. Chẳng lẽ nhóc sẽ không nghe lén tiểu thái giám, tiểu cung nữ buôn chuyện sao?

Cho nên nhóc cảm thấy, phụ hoàng hắn đúng là bụng đói ăn quàng. Bụng đói đến nỗi ăn quàng đến vợ của đệ đệ mình. Trong khoảnh khắc đó, hình tượng của phụ hoàng lập tức sụp đổ.

Mà đồng thời còn có người khác phát hiện, nhóc không khỏi có chút lo lắng cho phụ hoàng mình. Thì ra phụ hoàng nhóc không thông minh chút nào, lựa chọn một chỗ như vậy, không phải ai cũng sẽ nhìn thấy sao!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khoảnh khắc biết được phụ hoàng nhóc không được thông minh lắm, nhóc lại sinh ra cảm giác ưu việt vì trí thông minh vượt trội. Ừm, đúng là trí thông minh, Cảnh Lê Tịch đã từng nói là trí thông minh, lúc đầu nhóc không hiểu, bây giờ thì đã rõ.

Không chỉ vậy, nhóc còn biết được đường đệ còn đang nằm trong tã lót chính là nhi tử của phụ hoàng.

Nhóc bối rối nhìn về phía hai người ở bên ngoài nhìn lén. Người đầu tiên chính là Ngu Quý phi, Ngu Quý phi trịnh trọng nói cho nhóc biết, nếu như muốn sống thì không cần nói gì cả, cứ coi như là cái gì cũng không biết.

Nhưng tay nàng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, khoảnh khắc đó khiến nhóc cảm thấy Ngu Quý phi cực kì đáng thương.

Phán đoán lúc trước của nhóc không sai, Ngu Quý phi không phải là một nữ nhân xấu xa, ác độc nhẫn tâm.

Ngu Quý phi nói: Ngươi cho rằng vì sao Hoàng Hậu lại bị bệnh?

Lập tức nhóc đã hiểu, thế nhưng Ngu Quý phi cho rằng nhóc không rõ, hiền hòa vuốt vuốt tóc nhóc.

Chậc, Hoàng Hậu bị bệnh không gặp được người khác vốn không phải do nhóc trù suốt ngày suốt đêm, rõ ràng là do phụ hoàng làm. Khoảnh khắc đó, nhóc cũng sợ người phụ hoàng này.

Lên làm Hoàng đế sẽ trở thành loại người này sao? Vậy nhóc không muốn làm Hoàng đế, nhóc chỉ muốn làm một người đơn giản!

Nhưng mà nhóc biết, Tề Vương gia trốn ở một góc khác không nghĩ như vậy. Nhưng nhóc chưa từng nói, nhóc không nói cho Ngu Quý phi, người trốn ở một bên khác nhìn thấy chuyện này chính là Tề Vương gia!

Ngay khi nhóc bối rối có nên nói cho phụ hoàng không thì Tề Vương gia – Hoàng thúc của nhóc, người sẽ dẫn nhóc đi chơi, sẽ tặng quà cho hắn - tự sát.

Ông ấy uống thuốc kết thúc tính mạng mình.

Ông ấy yên lặng giấu bí mật này trong lòng, không nói cho bất cứ ai. Nhóc biết Hoàng thúc tự sát là bởi vì phát hiện bí mật này, nhóc ấy không thể chịu nổi.

Đêm hôm ấy nhóc cũng không nói gì. Mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau tỉnh lại, nhóc lại càng không tim không phổi, tác oai tác quái.

Không biết có ai tin không, nhưng nhóc muốn nói, bí mật đó, ngay cả nằm mơ nhóc cũng chưa từng mơ qua.

Một lần cũng không có!

Mãi cho đến lần kia, mãi cho đến khi phụ hoàng tứ hôn. Đó chính là bước ngoặt thứ ba trong đời ông.

Cũng chính đêm hôm đó, lần đầu tiên ông mơ về buổi chiều kia, buổi chiều nhìn thấy Phụ hoàng và Tề Vương phi yêu đương vụng trộm.

Phụ hoàng tứ hôn Thẩm Mỹ Phù cho ông, nhưng rõ ràng ông biết Thẩm Mỹ Phù và Tứ ca thật ra là chàng có tình thiếp có ý.

Tứ ca ruồng bỏ Thẩm Mỹ Phù, huynh ấy cưới Chu thị vì tiền đồ tốt hơn, chuyện này ông hiểu. Mà lý do Tứ ca thường dẫn ông đi chơi thật ra chưa chắc là vì ông hoàn toàn vô hại với Hoàng vị.

Huynh ấy muốn lôi kéo ông.

Ông vốn cho rằng dù cho Tứ ca có cưới người khác, nhưng cũng sẽ cưới Thẩm Mỹ Phù làm Trắc phi. Nhưng mà không phải, nhưng mà không phải.

Tứ ca xúi giục phụ hoàng gả nàng cho ông, ý đồ của Tứ ca, không cần nói cũng biết.

Trong khoảnh khắc đó, ông buồn nôn không thể kiềm chế. Ông nhớ lại buổi chiều kia, buổi chiều nhìn thấy phụ hoàng và Tề Vương phi yêu đương vụng trộm, sau đó… nôn.

Tuy ông không đàng hoàng, cũng có rất nhiều thị thiếp, nhưng mà ông không thể chịu đựng hiện thực thế này. Vương phi của ông có thể là bất cứ ai, cung nữ, con hát,… ai cũng không quan trọng, nhưng ông không ngờ là Thẩm Mỹ Phù. Chuyện này khiến ông nhớ lại cái buổi chiều bẩn thỉu kia, sẽ khiến ông nhớ tới cái chết của Hoàng thúc, nhớ đến… cái chết của Hoàng Hậu, nhớ đến… buổi chiều Ngu Quý phi nói chuyện với Tề Vương phi, nhớ đến Tề Vương phi tự sát. Từng chuyện từng chuyện, ông đều biết!

Hoàng thúc không chịu được hiện thực, tự sát.

Hoàng Hậu biết quá nhiều, bị Hoàng Thượng giết.

Ngu Quý phi nói bí mật ra, ép Tề Vương phi tự sát.

Tất cả những người liên quan đến chuyện này… đều đã chết.

Ông có thể không cưới Thẩm Mỹ Phù. Nhưng nếu ông không cưới Thẩm Mỹ Phù, làm lớn chuyện ra, Thẩm Mỹ Phù sẽ rất thảm!

Cho nên, ông quyết định đi gặp Thẩm Mỹ Phù một lần. Ông muốn lén gặp nàng ấy một lần, rồi mới ra quyết định sau cùng.

Ông leo tường tiến vào Thẩm phủ, không ngờ lại gặp được một Thẩm Mỹ Phù ngoài tưởng tượng. Một cô nương như thế, phụ thân của nàng ấy yêu thiếp diệt thê, mà nàng ấy sống cũng không tốt. Lúc này ca ca của nàng ấy đã đi phương Nam nhậm chức, nhìn tiểu thiếp dương dương đắc ý kia, Thẩm Mỹ Phù không kiêu ngạo không tự ti châm chọc ả ta rồi bỏ đi. Đợi đến khi bốn phía im lặng, Thẩm Mỹ Phù cắn môi, quật cường khóc.

Thì ra nàng ấy bị Tứ ca và tiện nhân đó tính kế!

Trong chớp mắt đó, ông cảm thấy đau lòng.

Cũng ngay vào lúc này, ông nhìn thấy nha hoàn lén đến đưa thư. Người gửi thư chính là Tứ ca, ông quyết định lặng lẽ đi theo.

Quả nhiên, Tứ ca đã nghĩ đến chuyện giở trò lén lút sau lưng ông, đúng là khiến người ta buồn nôn không nhịn được. Rốt cuộc là mặt ông ta dày bao nhiêu mới có thể làm như vậy.

“Chát!” Thẩm Mỹ Phù không hề nể nang cho ông ta một bạt tai, nàng nói: “Loại tiểu nhân như ngươi, nhìn ngươi nhiều một chút ta đã cảm thấy buồn nôn. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ đầu bạc răng long với Lục Vương gia.”

Thẩm Mỹ Phù dùng rất nhiều sức, mặt Tứ Vương gia bị đánh lệch sang một bên. Ông ta cười lạnh: “Một tên văn dốt võ nát tầm thường như thế, không có năng lực gì, bụng đói ăn quàng, nàng lại chọn nó không chọn ta? Ta biết nàng giận ta, nhưng nàng phải tin tưởng, chỉ cần ta leo lên Hoàng vị, đương nhiên sẽ không…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chưa đợi ông ta nói xong thì Thẩm Mỹ Phù đã xoay người rời đi. Tứ Vương gia giữ chặt nàng lại, lại bị Thẩm Mỹ Phù gỡ ra ngay. Nàng vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, nói: “Nếu Hoàng Thượng đã tứ hôn cho chúng ta, vậy ta sẽ ở bên cạnh tướng công của ta, ta sẽ chung thủy với trượng phu của ta. Có lẽ chưa chắc ta đã yêu hắn, nhưng ta sẽ quý trọng hắn, vĩnh viễn đối xử tốt với hắn, sẽ không phản bội hắn. Cho dù ta có chết ta cũng sẽ không phản bội hắn! Đương nhiên, loại người như ngươi sẽ không hiểu.”

Tứ Vương gia bị những câu này chọc cho nổi nóng, ông ta ôm chặt Thẩm Mỹ Phù. Ngay khi ông ta đang có ý định không đàng hoàng, ngay khi ông chuẩn bị lao ra anh hùng cứu mỹ nhân, Thẩm Mỹ Phù lại lại vật Tứ Vương gia xuống, sau đó… đánh một trận no đòn!

Đánh đủ rồi, nàng cảnh cáo: “Ta nói cho ngươi biết, bất kể là ta hay Lục Vương gia, ngươi cũng đừng hòng bắt nạt. Nếu không, ta sẽ đánh chết ngươi, đừng tưởng rằng ta dễ bị bắt nạt.”

Đừng tưởng rằng ta dễ bị bắt nạt, đừng tưởng rằng ta dễ bị bắt nạt… Một câu như vậy khiến cho Lục Vương gia nhớ đến tiên nữ nhỏ Cảnh Lê Tịch trong thời kỳ tuổi thơ của ông. Nàng ấy đã lập gia đình, nhưng nàng ấy cũng không hạnh phúc!

Đúng là tình cảm không phải cứ bắt đầu từ nhỏ thì có thể đi đến cuối cùng! Cảnh Lê Tịch dùng kinh nghiệm của nàng nói cho ông biết, không phải như thế!

Một người lúc nhỏ rực rỡ như nàng ấy, bây giờ lại trở nên cô đơn như vậy.

Nhắc tới cũng lạ, Cảnh Lê Tịch cũng từng dùng giọng điệu hung tợn này để nói chuyện với ông. Sau đó ông cũng không còn nghĩ đến việc cưới Cảnh Lê Tịch nữa.

Nhưng Thẩm Mỹ Phù nói như vậy, ông lại hơi thấy cảm động.

Có lẽ ông sẽ sống với Thẩm Mỹ Phù rất tốt.

Mà vô số sự thật sau đó nói cho ông biết, suy nghĩ của ông đều đúng, ông sẽ sống với Thẩm Mỹ Phù rất tốt, mà nàng ấy cũng là một thê tử tốt, là nữ tử tốt nhất. Ông không thể vì những nữ nhân khác không tốt mà đã khẳng định tất cả nữ tử đều không tốt. Ông rất may mắn, tự mình nhìn được.

Thế nhưng, tiệc vui chóng tàn, Cẩn Ngôn ra đời, Thẩm Mỹ Phù trúng độc, thân thể Cẩn Ngôn vô cùng yếu ớt. Ông biết tất cả đều do Tứ ca làm, trong quãng thời gian này, vô số lần ông ta muốn gian díu với Mỹ Phù, thậm chí sử dụng chút chiêu trò trong tối. Nếu như không phải Thẩm Mỹ Phù kiên định, nếu như không phải ông âm thầm hóa giải rất nhiều, tuyệt đối chuyện sẽ không như bây giờ.

Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên ông căm hận Tứ ca. Ông chưa từng hận một người như thế.

Nếu như không phải do Tứ ca, Mỹ Phù sẽ không phải cẩn thận chặt chẽ đền thế này, thân thể Cẩn Ngôn sẽ không yếu như thế, thậm chí A Cẩn… A Cẩn sẽ không suýt nữa bị hại chết.

Thậm chí, nếu không phải Tứ ca cho người hạ dược, Liên nhi sẽ không mang thai A Điệp. Đồng thời, nếu như A Điệp không sinh ra, Mỹ Phù sẽ không thất vọng với ông như vậy.

Ông biết, Mỹ Phù muốn Tứ ca chết. Ông cũng thế, chỉ là phụ hoàng còn tại vị, ông không thể mù quáng…

Không thể!

Càng ngày ông càng gây rối, quậy phá không còn dáng người, lại càng không hề nể nang mà nhắm vào Tứ ca. Ông sống không thoải mái, lão Tứ cũng đừng hòng thoải mái.

Nhưng ông thật sự không ngờ Mỹ Phù sẽ hạ dược vào trong đồ ăn thức uống của ông. Nàng không muốn để ông lại có những đứa bé khác, đây là sự kiện thứ tư thay đổi cuộc đời của ông. Ông gần như không cần nghĩ nhiều đã hiểu, Mỹ Phù không muốn có đứa bé tranh đoạt với Cẩn Ngôn, nghĩ như vậy, ông lập tức lại cảm thấy thoải mái.

Đúng thế, thoải mái.

Không có những đứa bé khác thì sao chứ? Ông đã có rất nhiều đứa con, mà Cẩn Ngôn, đứa bé Cẩn Ngôn này chịu quá nhiều đau khổ. Nếu như thằng bé không sinh ra trong nhà bọn họ, nó sẽ không cần phải chịu đựng những chuyện này.

Đúng vậy, không ai có thể tranh đoạt với Cẩn Ngôn, bất cứ ai cũng không thể. Ngay cả ông cũng không có quyền lợi này.

Mỹ Phù, Mỹ Phù đúng là thật sự yêu cái nhà này mới có thể làm như thế.

Uống chén rượu trộn lẫn thuốc vào, Lục Vương gia nở nụ cười: “Chén rượu này đúng là có một hương vị đặc biệt, không tệ không tệ!”

Thật ra mùi vị của thứ này đúng là không tệ nha! Coi như không tệ! Ăn quen rồi còn hơi nghiện nữa!

Quả nhiên vẫn là thê tử hiểu ông, cho dù tính kế ông cũng sẽ tìm cho ông một hương vị tốt. Nhưng mà, làm ơn đừng xem ông như đồ ngốc thật được không vậy?

Tuy sống phóng túng không đọc sách có hơi hại não, nhưng ông vẫn nếm được có mùi lạ trong thứ này nha!

Ui cha mẹ ơi, quả nhiên thê tử ông không thông minh. Vẫn là để ông tới đảm đương trí tuệ của nhà mình đi!

Thật sự, trí tuệ xuất phát từ đầu óc.

Mỹ Phù thật sự không ổn nha!

Nhưng mà chẳng mấy chốc, Lục Vương gia phát hiện mình càng không cần động não, thật sự, chỉ cần chơi và khóc lóc om sòm là được.

Ngươi hỏi vì sao?

Ha ha ha, đột nhiên xuất hiện một tên ngốc Phó Thời Hàn.

Tại sao có thể có loại người này chứ, quan tâm chuyện nhà khác còn có tâm hơn cả chuyện nhà mình nha! Còn vui vẻ mà tự nhận mình thông minh đã ảnh hưởng đến ông, chậc! Chuyện này… này… này, thật sự quá tốt rồi!

Lục Vương phủ sau này cứ để cho tên ngốc này lo lắng đi!

Cho nên nói, Phó Thời Hàn xuất hiện là sự kiện thứ năm thay đổi cuộc đời của ông!

Thay đổi lần thứ năm này đúng là một thay đổi tuyệt vời!
Chương trước
Chương sau