Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 60-2: Đoàn người đi cùng nhau 2

Chương trước
Chương sau
Yêu Yêu nhào vào ngực Vân Phong tham lam cọ tới cọ lui, Vân Phong cũng vội vàng đưa hai cánh tay ôm lấy cô bé, mấy ngày nay Yêu Yêu bị Tư Văn giữ chặt, không thấy Vân Phong có hơi không vui, lúc này nàng đang rất vui, trên mặt là nụ cười không thể nén được.
Tư Văn đi tới, “Hôm nay ta muốn đi, đưa cô bé trở lại.”
“Ngươi phải đi?” Vân Phong ngẩng đầu, đôi mắt hẹp của Tư Văn thoáng hiện nụ cười, “Sao thế, không muốn ta đi sao?”
Vân Phong giật mình, sắc mặt của hai người đàn ông bên cạnh trầm xuống, vẻ mặt Tư Văn chợt lạnh, sau đó chuyển đổi tương đối nhanh, “Nói đùa thôi.”
Vân Phong lúng túng giật khoé miệng, người đàn ông này… có ý gì? Mắt Tư Văn quét qua ba người, không nói hai lời xoay người bỏ đi, lúc này Ngao Kim kêu lên, “Đợi đã!”
Tư Văn ngoái đầu xoay người lại, Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn Ngao Kim, hắn đảo mắt, “Có lẽ chuyện này ngươi có thể giúp một tay.”
Lông mày Tư Văn nhướng cao, khó hiểu nhìn Ngao Kim, hắn kể lại chuyện sơ lược một lần, mắt hơi loé lên, “Chỉ có ngươi ngại hay không thôi.”
Vân Phong và Khúc Lam Y giật mình, sau một hồi im lặng Tư Văn lạnh lùng lên tiếng, “Không phải ý ngươi là để ta đi theo Vân Phong đấy chứ?”
Ngao Kim gật đầu, “Đúng là như thế, cũng là vì chuyện Liên Minh Đông Tây, Hiên Dật tính toán Vân Phong, chẳng phải ngươi cũng đã nói người nào động tới Vân Phong thì là kẻ địch của Giao Nhân tộc sao?”
Tư Văn lạnh lùng nhếch môi, “Thiếu Chủ Kim Long, hình như có vài chuyện ngươi vẫn chưa rõ, ngươi không thể rời bỏ Long tộc, thì ta có khả năng bỏ Giao Nhân tộc sao?” “Điều này không cần ngươi phải lo lắng, Long tộc sẽ thay ngươi trông chừng Giao Nhân tộc, sẽ không tạo ra chuyện lớn gì, huống hồ trước khi ngươi đi đã bố trí cặn kẽ rồi không phải sao?”
Tư Văn hừ lạnh, “Cho dù là thế, ta cũng không phải là nhân tố tốt nhất đi theo Vân Phong.”
“Không, ngươi là nhân tốt tốt nhất.” Khúc Lam Y đứng dậy, mắt hơi loé lên, Vân Phong ngạc nhiên, “Lam Y, sao chàng…”
Khúc Lam Y sau một hồi trầm tư thì nói, “Nếu Ngao Kim có thể cùng đồng hành cùng chúng ta đúng là thượng sách, nhưng đúng như tiểu Phong Phong nói, Ngao Kim không thể bỏ hết mà rời Long tộc quá lâu, dù sao Huyết Hồn cũng chưa hề giảm sự hứng thú với Long tộc, một khi Long tộc để lộ sơ hở, Huyết Hồn sẽ không tiếc giá nào ra tay, đến lúc đó nếu Long tộc tổn hại thì sẽ gây bất lợi với chúng ta.”
“Thế thì liên quan gì tới ta?” Lông mày Tư Văn nhướng cao, Khúc Lam Y cười nhạt, “Hiển nhiên việc này hoàn toàn là do tự nguyện, Giao Nhân tộc Vương đặt nặng trách nhiệm thật khiến người ta phải kính nể, chẳng trách hơi đạm mạc với thân tình.”
Tư Văn sững sờ, tầm mắt lập tức dời sang Yêu Yêu, đôi mắt lam ngập nước của nàng nhìn Tư Văn, ánh mắt hai người giao nhau, thần sắc Tư Văn phức tạp, nếu có thể hắn thật sự muốn để đứa trẻ kia ở bên cạnh mình, hắn sao có thể chịu được máu mủ chia lìa? Huống hồ Yêu Yêu còn bị người mang đi ngay thời điểm còn trong trứng, vất vả lắm mới trở lại bên cạnh hắn, đây chính là con của hắn. Nếu không phải Yêu Yêu tự nguyện, hắn cơ bản không cho phép nàng khế ước với Vân Phong.
“Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải cũng có thể…” Vân Phong nói, Khúc Lam Y cắt ngang, “Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải đối với Hiên Dật thế nào chắc hẳn đã biết, hai người họ có đi theo có lẽ Hiên Dật cũng đã sớm chuẩn bị đối sách, tuy nhiên là Giao Nhân tộc Vương thì có lẽ Hiên Dật sẽ không ngờ tới, người đồng hành cùng chúng ta sẽ là hắn.” Vân Phong trầm tư, hoá ra là thế… Tư Văn hoàn toàn là xa lạ với Hiên Dật, y không thể nào do thám được tất cả từ Tư Văn, nói như vậy thì Hiên Dật sẽ có phần nào kiêng kỵ với Tư Văn, hành động cũng sẽ bớt càn rỡ, dù là Tư Văn phía bên bọn họ cũng không iết lá bài tẩy.
“Cho dù ngươi nói vậy…” Tư Văn nói, trong lòng vẫn hơi băng khoăn, mắt Vân Phong hơi loé lên, lay lay Yêu Yêu trong lòng, nàng lập tức ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, mềm mại gọi Tư Văn, “Cha…”
Tim Tư Văn lập tức mềm nhũn.
“Được, ta đi.” Tư Văn nói, ngay cả hắn cũng không chống nổi thân tình hấn dẫn, thời gian hắn và Yêu Yêu ở cạnh không được nhiều, hắn rất muốn ở cùng với con mình, đây là tình cảm giống nhau giữa con người và ma thú.
“Nếu Giao Nhân tộc Vương đã đồng ý thì tốt rồi.” Khúc Lam Y cười, nhìn lại Ngao Kim, bây giờ đành phải như thế, phía bên này có nhiều ẩn số cũng bảo đảm hơn.
Tư Văn ở lại đi với Vân Phong và Khúc Lam Y, Ngao Kim thì chuẩn bị rời đi, chỉ lặp lại vài lời dặn dò với Vân Phong, nếu có chuyện gì thì cứ gọi hắn, bất luận đang ở đâu làm gì hắn cũng sẽ chạy tới ngay lập tức, về phần Giao Nhân tộc, Ngao Kim đã đồng ý sẽ để Long tộc chú ý tới, để Tư Văn có thể yên tâm mà đi.
Tư Văn thì không nói gì, trước khi rời khỏi Vô Tận Hải hắn thực sự đã sắp xếp, rời một khoảng thời gian cũng không sao, Ngao Kim từ biệt rời đi, Tư Văn ở lại, chuyện vẫn luôn tiến triển theo cách khó tin.
Yeu Yêu trước giờ đều ở cùng với Tư Văn, Vân Phong không có ý định thu lại nàng vào nhẫn khế ước, dù sao cũng nên để cô bé bên cạnh Tư Văn nhiều hơn, thế nào cũng là huyết mạch tình thân.
Diêm Minh thấy nhóm ba người như thế không khỏi kinh ngạc, nhưng sau đó không hỏi nhiều điều gì, chỉ hỏi Vân Phong khi nào lên đường, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh bên kia mặc dù không thúc giục, nhưng tính khí Bặc Nguyên Di Sinh dường như đã không nhịn được nữa.
Vân Phong để Diêm Minh nhắn lời, ba ngày sau sẽ rời khỏi Ảnh Ly thành, Diêm Minh gật đầu, liếc nhìn Yêu Yêu cùng Tư Văn bên kia, nhỏ giọng hỏi, “Hắn có đáng tin không?”
Vân Phong mỉm cười, “Không biết, chỉ cần không hại ta là được.”
Diêm Minh cười gật đầu, “Chuyện còn lại ngươi không cần phải quan tâm đâu, chuyên tâm làm chuyện của mình là được rồi, ta sẽ thay ngươi xử lý tốt mọi thứ.”
Vân Phong đáp, “Đa tạ ngươi, Diêm Minh.”
Diêm Minh ngẩng ra, sau đó khoát tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Giữa ngươi và ta cần gì phải nói biết ơn? Nếu ngươi thật sự muốn cám ơn, ta thay ngươi phần khổ lực này không phải chỉ một câu cảm ơn là hết được.”
Vân Phong cười rộ lên, “Được! Đợi ta trở lại, ngươi muốn gì cứ việc nói, ta sẽ tận lực thoả mãn ngươi.” Nếu cần tài phú, nàng có lẽ là người giàu nhất, có quáng thạch cực phẩm vung tay mãi không cản, không ai giàu hơn nàng.
Diêm Minh cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu, “Thôi thôi, ta chỉ nói vậy thôi, ngươi đừng tưởng thật.”
Thiệu Yên bước tới bên cạnh, đúng lúc thấy hai người đang nói chuyện, không tự chủ được lùi về sau vài nước, ẩn mình vào bóng tối, đồng thời cũng nghe tới đoạn nói chuyện kia, trong lòng ít nhiều khổ sở thay Diêm Minh, thứ đại nhân cần đó giờ chỉ có một, nhưng nàng lại chẳng bao giờ cho được.
“Được, vậy ta về trước.” Vân Phong xoay người trở lại viện, lúc này Thiệu Yên mới bước ra, Diêm Minh không quay đầu lại nói, “Nghe lén người khác nói chuyện không phải là chuyện nàng nên làm.”
Thiệu Yên hơi đỏ mặt, “Ta không cố ý.”
Diêm Minh không nói gì xoay người đi về phía thư phòng của mình, đi vài bước chợt dừng lại, “Thiệu Yên.”
Nàng sững sốt, “Đại nhân.”
“Về ta, có rất nhiều thứ chỉ là nhảm nhí.” Diêm Minh nói xong đi vào, Thiệu Yên đơ ra, cuối cùng cười khổ, tình cảm đại nhân theo ý ngài ấy chỉ là một đống nhảm nhí thôi sao? Còn nàng thì sao? Tình cảm của nàng thì là gì?
Vân Phong trở lại trong viện, mảnh bản đồ mà Hiên Dật giao cho nàng là thật, chúng có phản ứng với lực nguyên tố, thông qua kiểm tra thì nguyên tố có phản ứng một là hệ hoả, sau đó tiếp theo là hệ lôi. Mà mảnh bản đồ trong tay Vân Phong vốn giữ thì chỉ có một cái phản ứng với hệ hoả, cái còn lại là của hệ phong.
Mảnh thuộc về Hoả Nguyên Tố nhanh chóng ghép lại thành một nơi, sau một tràng hoả diễm nóng bỏng thiêu đốt, bản đồ trầm ổn lại, sau khi mảnh bản đồ ghép lại toả ra màu đỏ rực mãnh liệt, nét vẽ cũng trở nên thay đổi.
“Chỉ có mỗi cội nguồn hoả hệ…” Vân Phong thầm thì, tình hình nay không phải là nàng chưa dự đoán được, nhưng đó cũng là dự đoán xấu nhất, nếu hai mảnh bản đồ có thể ráp lại với nhau, nếu có thể cùng một lúc tìm được hai cội nguồn nguyên tố, thì phần thắng là cực kỳ to lớn. Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể tìm Hoả Hệ, tính cả Thuỷ Hệ và Quang Hệ, trong tay nàng hiện nắm giữ ba hệ cội nguồn nguyên tố, cộng thêm mảnh bản đồ dư, phía Huyết Hồn bên kia chỉ có thể có mỗi ám hệ.
“Chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế lớn.” Khúc Lam Y nói, “Một mảnh hệ phong và hệ lôi đang nằm trong tay chúng ta, cho dù trong tay Huyết Hồn cũng có hai mảnh hai hệ cũng không thể làm được gì.”
Vân Phong im lặng, chạm mắt với Khúc Lam Y, “Nhưng nếu hai mảnh này đều nằm trong tay Huyết Hồn thì cũng không thể làm được gì khác.”
Khúc Lam Y nhíu mày, vẻ mặt cũng tăm tối, “Huyết Hồn ắt sẽ muốn có được hai mảnh của hai hệ này, sau này con đường chúng ta đi khó khăn hơn rồi.”
Vân Phong nhếch môi, “Ta thì lại không sợ chúng tới lắm, quan trọng là sợ có sự cố bất thình lình xảy ra.”
Ba ngày trôi qua, ba người Vân Phong cùng Hiên Dật, Bặc Nguyên Di Sinh chạm mặt nhau ở phòng khách tổng bộ, lúc ba người Vân Phong tới, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh đã sớm chờ ở đó, Hiên Dật nhìn thấy Tư Văn không khỏi kinh ngạc, Bặc Nguyên Di Sinh thì đã thốt lên, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Tại sao ta không thể ở đây?” Tư Văn lạnh nhạt hỏi ngược lại, Bặc Nguyên Di Sinh im lặng không nói gì, cuối cùng lầu bầu, “Thật đúng là ám ảnh! Vương Giao Nhân tộc mà cũng đi theo chung…”
“Không hổ là Vân tiểu thư, thật đúng là khiến mọi người bất ngờ.” Hiên Dật nói, nghi ngờ lúc đầu là biến mất gần như không còn, “Ba ngày nay vậy mà không để lộ chút thông tin nào cả, có Vương Giao Nhân tộc đồng hành, thật khiến người ta phải kinh ngạc.”
“Ai muốn đi cùng chúng ta thì hiển nhiên phải do tiểu Phong Phong định đoạt.” Khúc Lam Y nói, “Không giống như mấy người kia, bất chấp nhào tới.” Mặt Bặc Nguyên Di Sinh cau có, Hiên Dật chỉ cười nhạt, không nhanh không chậm nói, “Không sao, chỉ cần có thể đi theo cùng Vân tiểu thư, bên cạnh ai có nói gì cũng chả sao.”
Tư Văn giương mắt nhìn Hiên Dật, nhân loại này có gì đó không tầm thường… bị nói như vậy mà vẫn bất động, tâm tư quá thâm trầm.
“Chúng ta đi thôi.” Vân Phong không muốn nhiều lời, nhanh chóng biến mất không không khí, Khúc Lam Y và Tư Văn đuổi theo ngay sau đó, Yêu Yêu được Tư Văn ôm trong lòng, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh thấy thế cũng đuổi theo, năm người cứ thế tiến về phía trước giữa hư không, rời khỏi Ảnh Ly thành.
“Mục đích lần này của Vân tiểu thư là đâu?” Hiên Dật nhỏ giọng hỏi, Vân Phong không trả lời, Khúc Lam Y ngoái đầu nhìn lại, “Ngươi chỉ cần đi theo là được rồi, chúng ta đi đâu chẳng phải ngươi sẽ theo đó sao? Còn hỏi thêm làm gì?”
“Nạp Khê Lam Y, ngươi nói chuyện khách khí chút đi.” Bặc Nguyên Di Sinh gầm lên, Hiên Dật đưa tay kéo hắn lại, cười nhạt, “Nếu Vân tiểu thư đã không muốn nói, ta không hỏi là được.”
Ba người Vân Phong đi ở đằng trước, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh theo ở sau, Vân Phong không thể tăng tốc để kéo giãn khoảng cách, vì nàng biết có làm gì cũng không bỏ lại được Hiên Dật, y chắc chắn sẽ lại đuổi kịp.
“Nhân loại kia thật sự là người Tứ Đại Gia tộc?” Tư Văn ôm Yêu Yêu vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi, Vân Phong đáp lại, “Hắn là Thiếu Chủ Hiên gia, hiện giờ nên gọi y là Tộc trưởng Hiên gia thì hơn.”
“Trẻ tuổi như thế đã nắm giữ cả gia tộc trong tay?” Tư Văn nhíu mày, ngoái đầu lại liếc nhìn, “Nhân loại kia tâm cơ thâm trầm, thâm tàng bất lậu.”
“Trước đây có vài lần tiếp xúc với y, y giấu rất tốt.”
Tư Văn nhíu mày, “Vài lần tiếp xúc? Rõ ràng là hắn đang tính toán ngươi, trước đây ngươi đã từng bị thua thiệt chưa?”
Vân Phong nhăn mày, “Chưa… đúng hơn mà nói, ta cũng không thiệt thòi gì.” Sự thật đúng là thế, mặc dù Hiên Dật tính toàn, nhưng Vân Phong thực sự không thua thiệt gì cả, có điều bây giờ không có thì không có nghĩa sau này cũng không. Hơn nữa Hiên Dật còn hành động như thế, Vân Phong sẽ càng đề phòng hắn hơn.
Tư Văn nhướng lông mày, “Cũng lạ thật đấy, nếu dựa theo tâm tư nhân loại kia, chỉ sợ ngươi đã sớm chịu không ít thiệt.”
Vân Phong nhíu mày, nàng không biết tâm tư của Hiên Dật, cũng không cần phải biết. “Không thiệt cũng không có nghĩa là y có ý tốt với ta.”
“Đúng thế! Tên đàn ông chết tiệt kia. Hắn có ý đồ bất chính với tiểu Phong Phong!” Yêu Yêu hậm hực nói, Tư Văn vỗ đầu nàng, “Người lớn đang nói chuyện, đừng có chen miệng vào.”
Yêu Yêu nhe răng, vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng Tư Văn, Tư Văn lập tức ôm chặt nàng, “Con không thích cha! Tiểu Phong, con muốn Tiểu Phong ôm!”
Tư Văn bất đắc dĩ, thật đúng là có “mẹ” quên cha mà. Vòng chặt cánh tay lại, hắn ôm cô bé nhỏ nhắn vào lòng, “Được được được, cha cũng không thích Hiên Dật kia.”
Yêu Yêu uốn éo gương mặt nhỏ nhắn, lúc này mới không giãy giụa nữa, Vân Phong thấy vậy không khỏi thấy mắc cười, sắc mặt Tư Văn trở nên hơi lúng túng, “Ngươi cười cái gì?” Mặt hắn hơi đỏ, có chút quẫn bách. Vân Phong hắng giọng nén cười lại, “Không có gì, vả lại có một việc ta vẫn chưa hỏi ngươi, chuyện Yêu Yêu năm đó bị bắt có uẩn khúc gì không?”
Mắt Tư Văn chớp lên, “Sao ngươi lại hỏi thế?”
Vân Phong nhếch môi, “Năm đó Yêu Yêu bị bắt có một số nghi điểm, tại sao lại đúng lúc như thế, hơn nữa người của hai kỳ kia đều có biểu hiện hơi quái dị, lúc đó ngươi còn vừa lên vị, hẳn là người hai kỳ kia ít nhiều có chút không phục.”
Tư Văn cười nhạt, “Ngươi vẫn còn nhớ à, ta tưởng là ngươi đã sớm quên mất rồi chứ. Sau đó ta cũng đã điều tra một lượt rồi, chuyện suy cho cùng cũng khá khó hiểu, cho dù người hai kỳ kia có bất mãn đi chăng nữa cũng không thể nào rung chuyển được vị trí của ta.”
Vân Phong gật đầu, “Yêu Yêu năm đó bị mang ra khỏi Vô Tận Hải chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới người hai kỳ kia.”
Sắc mặt Tư Văn trầm xuống, “Có thể nói là thế, ta cũng sẽ bắt bọn chúng phải trả giá thật lớn vì đã dám chia cắt cha con chúng ta.”
Vân Phong không hỏi gì nữa, đây là chuyện nội bộ của Giao Nhân tộc, nàng không cần phải can thiệp vào, “Theo lý thì ta cũng chưa phải là mẹ Yêu Yêu, là cùng lắm chỉ được coi là người ấp trứng Yêu Yêu thôi, mặc dù Giao Nhân tộc là do giống đực đẻ trứng, nhưng dù sao đi chăng nữa thì đời sau cũng không thể chỉ do một người làm… mẹ Yêu Yêu… thì sao?” Ánh mắt Vân Phong hơi đổi, Tư Văng thoáng sững sờ, sau đó lại phụt cười khẽ.
“Ngươi cười cái gì?” Vân Phong ngạc nhiên, đôi mắt xanh đen của Tư Văn sáng lên, nhìn thẳng vào nàng, “Sao thế, muốn trốn tránh trách nhiệm? Giao nhân tộc là giống đực đẻ trứng, nhưng thật đáng tiếc, sinh sảnh của Giao Nhân không giống như con người các ngươi, không cần phải đực cái kết hợp.”
Mặt Vân Phong đỏ bừng, ý của nàng hỏi không phải là điều này…
“Giống đực của Giao Nhân tộc sau khi đến tuổi sẽ ăn một loài thực vật, sau một thời gian ngắn sẽ tự động đẻ trứng, trách nhiệm ấp trứng thì giao cho giống cái làm, nếu không phải giống cái, trứng để lỡ thời cũng chỉ có thể chết đi.” Tư Văn nói xong nhìn vào Yêu Yêu trong lòng, “Ta đó giờ vẫn còn thiếu ngươi câu cảm ơn, nếu không phải ngươi kịp thời ấp trứng cho Yêu Yêu, có lẽ cô bé đã không thể nào biết được tới cõi đời này.”
Vân Phong ngạc nhiên, có thể như thế? Mắt Tư Văn loé lên, “Thuỷ Nguyên Tố của ngươi có thể thay hơi thở Giao Nhân ấp trứng Yêu Yêu thành công, đó cũng là điều may mắn.”
Vân Phong mỉm cười, có khi lại là trời xui đất khiến.
“Cho nên Vân Phong, ngươi chính là mẹ của Yêu Yêu, đây chính là sự thật.” Tư Văn mỉm cười nhàn nhạt, ỹ nghĩa trông cũng khá kích thích làm Vân Phong hơi bất đắc dĩ, nàng thật đúng là không thoát khỏi thân phận ngặt nghèo này rồi.
“Đúng rồi, thân là Giao Nhân Vương, ngươi hẳn cũng có hậu cung riêng, trai gái cũng có một ít nhỉ.” Vân Phong nói xong đột nhiên hối hận, sao nàng quên mất Tư Văn đã vừa nói, việc đẻ trứng là do giống đực làm.
“Hậu cung? Giống đực Giao Nhân cả đời chỉ đẻ một quả trứng thôi, còn về giống cái… ta không có nhu cầu nhiều.”
Vân Phong ngạc nhiên. Cả đời chỉ đẻ một quả trứng? Nói vậy Yêu Yêu là đứa con duy nhất của hắn?
Tư Văn ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn tới tận đáy mắt Vân Phong, “Vân Phong, sau khi mọi thứ kết thúc, có thể trả con bé lại cho ta không?”
Một cảm xúc không rõ xông lên đầu, Yêu Yêu là đứa con duy nhất của Tư Văn, cũng là Thiếu Chủ duy nhất của Giao Nhân tộc. Nàng có lý do gì mà ích kỷ trói buộc Yêu Yêu lại mãi mãi? “Sau khi mọi thứ kết thúc, ta chắc chắn sẽ đưa cô bé trở lại Vô Tận Hải, quyết không nuốt lời.”
Tư Văn mỉm cười, ôm chặt Yêu Yêu trong lòng hơn, “Như vậy thì đa tạ.”
“Con không muốn rời xa Tiểu Phong.” Yêu Yêu mở to mắt kiên định nói, Tư Văn cười bất đắc dĩ, Vân Phong vuốt ve gương mặt của Yêu Yêu, “Không phải là rời xa, chỉ là tách ra một chút thôi.”
“Đó là ý gì?” Yêu Yêu nghi hoặc, nghiêng đầu sang một bên, Tư Văn đau lòng ôm cô bé chặt hơn, Vân Phong thở dài, “Ý là… được, sẽ không rời khỏi ta.”
“Thật sao? Vậy thì tốt rồi! Chỉ cần không phải rời khỏi Tiểu Phong Phong là được.” Yêu Yêu cười tươi tắn, Vân Phong cũng mỉm cười, Khúc Lam Y dịch lại nhìn Tư Văn, “Trước khi ngươi yêu cầu thì Tiểu Phong Phong đã tính trả cô bé về trước rồi.”
Tư Văn ngạc nhiên, hắn thật sự không ngờ tới điều này, bản thân là Triệu Hồi Sư vậy mà Vân Phong lại có thể dễ dàng bỏ qua ma thú như vậy sao?
“Đừng nghĩ rằng ai cũng ích kỷ như nhau, cũng đừng lấy suy nghĩ về người khác mà áp lên nàng.” Khúc Lam Y hơi nhăn mày, Tư Văn bật cười, “Hiểu rồi, ta lỡ lời.”
“Không sao.” Vân Phong mỉm cười, quét mắt nhìn ra sao, Hiên Dật đi cùng Bặc Nguyên Di Sinh ở một quãng xa đằng sau, không hề có ý định lại gần.
Giữa hai nhóm người có khoảng cách nhất định, Hiên Dật không nhanh không chậm theo ở sau, Bặc Nguyên di Sinh thì mặt mày xám ngoét, “Hiên Dật! Lần này ta tới với ngươi bị nghẹn chết rồi! Mặt mũi Bặc Nguyên gia và Hiên gia cũng vì bộ mặt hèn mọn của ngươi mà bay sạch rồi. Đám lão già ở nhà mà biết được…”
“Dù biết thì làm sao?” Hiên Dật lạnh nhạt nói, Bặc Nguyên Di Sinh thấy y bàng quang như thế càng tức giận hơn, “Lại còn làm sao nữa? Ngươi nói làm sao đây? Ngươi lại dám giao mảnh bản đồ của cả hai nhà ra ngoài, cuối cùng chỉ đổi lấy một kết quả như thế này.”
“Có mất đi thì mới đoạt lại được, Di Sinh, kiên nhẫn một chút.” Hiên Dật bình tĩnh đáp lại, Bặc Nguyên Di Sinh mà tỉnh táo thì sẽ không gọi là Bặc Nguyên Di Sinh, “Kiễn nhẫn? Ngươi bảo ta kiên nhẫn kiểu quái gì? Cứ như thế hời hợt theo sau mông Vân Phong, được cái gì?”
Hiên Dật hơi đổi sắc mặt lườm Bặc Nguyên Di Sinh, hắn sững lại, “Ta chỉ hơi nôn nóng… Dù sao mảnh bản đồ…”
“Mảnh bản đồ nằm trong tay ta, ta muốn cho ai thì cho, đám lão già kia bất mãn thì để họ tới gặp ta.”
Bặc Nguyên Di Sinh nghẹn họng giận dữ phì phò, “Vậy tiếp theo ngươi tính làm thế nào?”
Hiên Dật nhíu mày, “Di Sinh, ngươi chỉ cần nghe ta nói đi đâu đi làm gì làm là được rồi, những thứ khác đừng hỏi nhiều.”
Bặc Nguyên Di Sinh sửng sốt, “Thôi, ta cũng chẳng hơi đâu đi diệt não làm gì, ngươi cứ ôm suy nghĩ của mình đi.”
Hiên Dật bật cười, nhìn về phía trước, ánh mắt khoá trên người Vân Phong, Vân tiểu thư, lần này nàng có thể cho ta bao nhiêu bất ngờ đây, thật mỏi mắt chờ mong.
Năm người rời khỏi Ảnh Ly thành xong, Vân Phong không nói rõ là đi đâu, chỉ ở phía trước dẫn đường, Tư Văn nhìn cảnh sắc xung quanh không khỏi lẩm bẩm, “Mục tiêu của ngươi là đâu?”
Vân Phong nhìn phía trước, “Ngài biết Lưu Vân Sơn chứ?”
“Lưu Vân Sơn?” Tư Văn ngạc nhiên, “Chưa từng nghe tới nơi này.”
Vân Phong trầm mặc, lúc trước khi mảnh bản đồ hệ hoả ghép được thành công thì hiện ra một hình thù kỳ lạ, trên đó là ngọn núi hình xoắn ốc hoành tráng, Vân Phong không nhận ra được nơi này là đâu, tuy nhiên Khúc Lam Y lại biết được một chút.
Núi Lưu Vân Sơn, đây là nơi đã từng tồn tại từ rất rất lâu trước đây, đã từng tồn tại cũng có nghĩa là bây giờ đã biến mất, thời gian đưa đẩy tới ngày nay, thiên thời biến đổi, thế sự xoay vần, mọi thứ đều thay đổi, kể cả thế giới ban đầu, trải qua thời gian tôi luyện, dãy núi Lưu Vân Sơn này chẳng biết tại sao đã biến mất khỏi thế giới này.
Khúc Lam Y đặc biệt hỏi tộc trưởng Nạp Khê, cũng may ông có nghiên cứu về đồ vật thời đại xa xưa, thông qua ông đã xác nhận được vị trí hiện giờ của Lưu Vân Sơn ngày nay, chính là Đại Liệt Phùng mà năm xưa Vân Phong đã từng vô tình vào phải.
Sau khi biết được kết quả này, Vân Phong lại vô tình sực nhớ tới một chuyện hiển nhiên, Đại Liệt Phùng này có không gian luôn cắn nuốt Tinh Thần Lực và Chiến Khí một cách kỳ lạ, còn có nhiệt độ không phù hợp với hoàn cảnh, nơi đó có thể sinh trưởng toàn là các loài thực vật và sinh vật có khả năng tương thích với nhiệt độ, sự nóng lên tới mức khó có thể hình dung nổi.
Như vậy thì cũng có lý khi nói cội nguồn hoả nguyên tố được giấu ở đây.
Thông tin về Đại Liệt Phùng cũng chỉ có nhiêu đó, dù sao lúc đó thực lực của Vân Phong còn chưa tới Thống Lĩnh, cơ bản không thể lang thang được lâu trong Đại Liệt Phùng, nếu không phải nhờ gặp được Ngao Kim, nàng cũng rất khó tìm được khe hở để thoát ra.
Ngọn Lưu Vân Sơn không hiểu vì sao đã trở thành vùng đất hoang tàn, rất có khả năng cội nguồn hoả hệ đang ngủ say ở bên dưới.
Nhớ tới những chuyện nắm đó, Vân Phong lại càng khẳng định nơi đó là chỗ của cội nguồn hoả hệ.
“Nói như vậy, chuyến đi này chắc chắn có kết quả.” Tư Văn nói nhỏ, Vân Phong cười, “Nhưng lại thiệt cho ngươi và Yêu Yêu, mặc dù hiện giờ ta có thể chịu được nhiệt độ ngày, nhưng với ma thú hệ thuỷ các ngươi thì vẫn có chỗ khó chịu.”
Tư Văn cười khẽ, “Không sao, năng lượng hệ thuỷ chỗ nào cũng có, đừng lo cho chúng ta.”
“Tiểu Phong Phong, nàng nhớ rõ vị trí của Đại Liệt Phùng không?” Khúc Lam Y nhỏ giọng hỏi, Vân Phong gật đầu, “Dĩ nhiên là nhớ, Đại Liệt Phùng nằm ở Phong Vân đế quốc Đông Đại Lục.”
“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đi thôi.”
Tốc độ ba người bắt đầu tăng nhanh, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh ở đằng sau thấy vậy cũng tăng tốc theo, Hiên Dật khẽ mỉm cười, xem ra Vân tiểu thư đã có kế hoạch rồi.
Năm người thông qua Truyền Tống Trận nhanh chóng tới được lãnh thổ Phong Vân Đế quốc Đông Đại Lục, không để lỡ bất kỳ giây phút nào, Vân Phong gia tăng tốc độ tới vị trí trong trí nhớ, với thực lực của mọi người khoảng cách đó chỉ tốn trong chốc lát mà thôi, không mất bao công sức, Vân Phong đã đưa mọi người tới một nơi, còn chưa lại gần, nhiệt độ nóng rực đã phả ngay vào mặt.
Vân Phong giật mình, “Qua mất chục năm, nhiệt độ nơi này vẫn không hề giảm bớt chút nào.”
“Điều này cũng chứng tỏ có thứ gì đó ở dưới mảnh đất này duy trì nhiệt độ liên tục cho nơi đây.” Mắt Khúc Lam Y chớp lên, trước mặt có vài vết nứt giao nhau, dưới vết nứt là luồng khí nóng phả nên trắng hếu, khiến tầm mắt cơ bản không được bao nhiêu, chỉ có thể đích thân đi xuống để quan sát tình huống bên dưới.
“Làn sương trắng nơi đây có thể ăn mòn sức mạnh tinh thần và Chiến Khí.” Vân Phong nói, nhưng với nàng thì không tới mức phải bận tâm, nàng là Triệu Hồi Sư đa hệ. Năm đó tổ tiên đã từng nói, chỉ có Triệu Hồi Sư đa hệ như nàng mới có thể ung dung trong sương trắng.
Tinh Thần Lực của Vân Phong lan ra bao phủ cả ba người ở trong, Vân Phong nhìn ra sau, Hiên Dật chắc chưa biết tình trạng của nơi này, điều này cũng không ngại là một cơ hội để thử.
“Chúng ta đi thôi.” Vân Phong tung người nhảy vào khe nứt, Tư Văn ôm Yêu Yêu cùng Khúc Lam Y cũng lập tức nhảy xuống. Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh thấy thế lập tức nhảy theo, hơi nước trắng nóng rực phả vào mặt, bỗng nghe Bặc Nguyên Di Sinh thét lên, “Con mẹ nó! Sương mù này ăn mòn Chiến Khí của ta.”
Mắt Hiên Dật loé lên, lập tức vung chưởng, cỗ hơi thở hùng hậu nháy mắt bao vây lấy Bặc Nguyên Di Sinh kéo nhanh về phía mình, sương trắng hoàn toàn bị cản lại ngoài hơi thở của Bặc Nguyên Di Sinh.
“Bỏng chết ta rồi.” Bặc Nguyên Di Sinh vỗ lấy chỗ mình xém bị phỏng, nơi đó vẫn còn nhiệt độ nóng hổi lưu lại, vừa rồi thật như chìm vào biển lửa, đám sương trắng này như ngọn lửa vậy, điên cuồng ăn mòn Chiến Khí của hắn, nếu không phải cơ thể của hắn coi như cũng cường hãn, e là đã sớm thành cục thịt chín ăn được luôn rồi.
“Đây là cái nơi quỷ quái gì thế?” Bặc Nguyên Di Sinh lầu bầu, cẩn thận theo sát Hiên Dật không thời khỏi phạm vi hơi thở của y, sắc mặt Hiên Dật u ám, nhanh chóng vững vàng theo sau lưng Vân Phong, nhàn nhạt nói, “Đây là Đại Liệt Phùng, có lẽ có một cái tên khác ngươi quen hơn, núi Lưu Vân Sơn.”
“Núi Lưu Vân Sơn?” Bặc Nguyên Di Sinh sửng sốt, “Đó chẳng phải là…”
Hiên Dật nhếch môi, “Đúng, không sai, chính là chỗ này.” Bặc Nguyên Di Sinh nhìn về phía trước, “Vân Phong tới đây để làm gì?”
Hiên Dật cười khẽ, “Vân tiểu thư tới hiển nhiên là có mục đích của nàng, chúng ta theo tự sẽ biết thôi.”
Ba người Vân Phong đi ở đằng trước, cả ba người họ đều có thể nhìn thấy rõ được tình huống ở đằng sau, “Hắn thực sự có chút bản lãnh.” Tư Văn nói, Vân Phong và Khúc Lam Y hơi tối mặt, hơi thở của Hiên Dật có thể cách trở lại sương trắng, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ trong cơ thể hắn có thể cũng có nhiều loại nguyên tố đa dạng khác nhau, hay còn có ý nghĩa gì nữa? Tóm lại, sương trắng ở đây không thể thương tổn được tới hắn.
Vân Phong thầm nghĩ, chẳng lẽ có liên quan tới lực huyết mạch của Hiên gia? Hay là liên quan tới huyết mạch biến dị của chính Hiên Dật?
“Xem ra tạm thời là không bỏ rơi được.” Khúc Lam Y thấp giọng nói, Vân Phong cười, nàng không nghĩ như thế đã có thể bỏ lại được Hiên Dật, ba người tạm thời dừng lại, tứ phương đông tây nam bắc Đại Liệt Phùng cực kỳ rộng lớn, tìm kiếm cũng không phải là chuyện đơn giản.
“Trước tiên tìm một nơi dừng chân đã, chúng ta tính toán kỹ lưỡng lại.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong gật đầu, thay vì cứ mù quáng tìm kiếm chi bằng bàn bạc kỹ lại trước đã. Năm đó ở đây đánh bậy đánh bạ mới tìm được sơn động chỗ Sắc Kim đại thúc, không biết lần này nàng có tìm lại được không.
Đành phải thử vận khí một chút vậy, Vân Phong thầm nghĩ thế. Lúc này đột nhiên thoáng qua một bóng người, “Vân Phong, tiến về phía trước.”
Na Tà! Vân Phong vui mừng, chợt nhớ lại hồi xưa cũng vì Nhục Cầu nàng mới có thể nhảy vào Đại Liệt Phùng này, nói là đánh bậy đánh bạ, đúng hơn là có sự chỉ dẫn của Nhục Cầu nàng mới tìm được sơn động kia. Nàng không nhớ rõ nhưng Na Tà thì nhớ rất rõ.
Theo đường mà Na Tà chỉ dẫn, Vân Phong bảy quẹo tám rẽ lần nữa tới được sơn động nắm đó, từ xa, một làn khí lạnh phả vào mặt, chính là chỗ đó.
“Đi!” Vân Phong tiến lên, nghĩa vô phản cố xông vào, Khúc Lam Y và Tư Văn cũng thế, ba người vừa vào sơn động lập tức cảm thấy quanh thân mát mẻ hẳn ra, cảm giác nóng bỏng quanh thân đã biến mất.
“Đó là…” Tư Văn nhìn về nơi nào đó, Vân Phong đưa mắt tới, ánh mắt dẫn theo nụ cười, “Đó là cây Hoả Tinh Nguyên Sinh.”
Cái cây khô đỏ rực đứng thẳng ở đó, bộ rễ đỏ ngầu lan tới dưới sơn động, dịch đỏ thẩm thấu ra ánh sát đỏ nhàn nhạt, hai bóng người sau đó cũng theo vào đây, Vân Phong xoay người lại, Hiên Dật cười tươi, “Không ngờ Vân tiểu thư lại có thể tìm được mảnh đất mát mẻ như thế này.”
Vân Phong nhíu mày, không trả lời ngồi xuống thảm, đưa mắt nhìn một vòng quanh sơn động, nơi này vẫn chẳng có gì thay đổi… Ánh mắt nàng đột nhiên quét về một phía, Vân Phong suy tư nhíu mày, nàng nhớ lúc đó hình như Nhục Cầu cầm thứ gì đó từ chỗ này
Chương trước
Chương sau