Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 53-2: Vết nứt!

Chương trước
Chương sau
Thiên Quỳ nêu sơ lược quy tắc, đệ tử vây xem hiển nhiên đã không đợi được nữa, bất luận kết quả tỷ thí ra sao cũng không được chắc lại chuyện Hoa Linh nữa, nếu còn mượn cớ này để gây hấn thì thẳng tay xoá tên khỏi Nội Viện.
“Hạ Thanh, ngươi cũng mưu mô xảo quyệt lắm.” Hoa Linh nắm trường kiếm, ánh mắt âm trần nhìn Hạ Thanh, “Y hệt như Vân Phong, đúng là kỳ sư phải có kỳ đồ.”
“Đây không phải là mưu mô, đây là công bằng, để cho tất cả mọi người thấy, ngươi bẻ cong sự thật như thế nào.” Hạ Thanh lạnh lùng nói, ánh sáng lục sáng lên bên cạnh, Hoa Ưng hiện ra, Hoa Linh cười lạnh, “Thực lực của ta vốn trên người, lúc đó chẳng qua là ta không cẩn thận mà thôi, lần này… ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Vẻ sát ý hiện lên trong mắt Hoa Linh, thần sắc Hạ Thanh trầm xuống, không hiểu tại sao ả lại ghen ghét nàng tới như thế, nhưng tới nước này, nàng chỉ có thể đối mặt đánh lại.
“Xoèn xoẹt!” Hoa Linh gầm lên giận dữ, Hạ Thanh nhanh chóng lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách với Hoa Linh, phong nguyên tố phủ thân gia tăng tốc độ. Thực lực của nàng thấp hơn một chút so với Hoa Linh, vì thế cần phải đối diện cẩn thận.
Hoa Ưng xông lên, đôi cánh vỗ mạnh tạo thành từng cơn lốc. Hoa Linh lạnh lùng nhếch môi, thân kiếm loé lên sáng bóng, nháy mắt biến mất.
“Phong Nhận!” Hạ Thanh gằng giọng quơ ma trượng, ánh lưỡi đao lục từ ma trượng khuếch tán va chạm với trường kiếm kim loại trong không trung, phát ra những tiếng keng keng. Hoa Linh xuất hiện, trường kiếm phủ chiến khí chém ngang phong nhận của Hạ Thanh đầy gọn gàng linh hoạt.
Hạ Thanh cắn môi lách đi, Hoa Linh vung hụt kiếm.
“Vèo!” Hoa Ưng lao từ trên cao xuống, móng vuốt vồ về phía Hoa Linh, kiếm trong tay ả chuyển động, Chiến Khí xông ra từ kiếm vung về phía móng của Hoa Ưng. Hoa ưng hung hiểm tránh đi, Chiến Khí đánh lên đất tạo thành một đám bụi mù.
“Thực lực của Hoa Linh sư tỷ rõ ràng là rất mạnh… ngược lại Hạ Thanh yếu thế hơn.”
“Cũng đúng, Hoa Linh sư tỷ mạnh như thế, rốt cuộc làm sao lại bị Hạ Thanh đánh thương thành như thế?”
“Chẳng lẽ Hạ Thanh lại lừa dối? Nhưng mà nàng còn có cả ma thú mà?”
Trên lôi đài, hai người đã đối chiến không dưới mấy chục hiệp, Hoa Linh đã sớm quên mình chỉ biết đánh tới Hạ Thanh, trong lòng chỉ muốn khiến nàng bị thương nặng, thế công càng ngày càng mãnh liệt, sức mạnh cũng không còn được khống chế, Thiên Quỳ và Dung Tâm xem mà nhăn nhó, chuyện đã rất rõ ràng rồi không phải sao?
“Ta thấy cuộc tỷ thí này có thể không cần tiếp tục nữa.” Dung Tâm nói, quay sang nhìn Thiên Quỳ, “Thiên Quỳ, ý huynh thế nào?”
Thiên Quỳ đen mặt gật đầu, lập tức lên tiếng, “Hoa Linh, cuộc tỷ thí này…”
Hoa Linh nghe tiếng của Thiên Quỳ lập tức tức tối trong lòng. Đại sư huynh lại thiên vị nàng ta! Ngay tại lúc này rồi vẫn hướng về nàng ta! Ngọn lửa tức giận bùng lên, hận ý trong lòng ả bộc phát, ả không thể bỏ qua cho Hạ Thanh, tuyệt đối không thể.
Trường kiếm xoáy nhẹ, Hoa Linh điều động toàn bộ Chiến Khí trong khí mạch lên thân kiếm, thân kiếm chấn động rung rung khiến tay nàng ta tê rần, một chiêu, giải quyết nàng.
Dung Tâm nhăn nhó, lấy nhẫn thế ước hệ thổ ra, hắn dự cảm được Hoa Linh tính làm gì, chẳng lẽ ả còn tính dưới mắt mọi người sát hại đồng môn?
“Hạ Thanh, ta sẽ khiến ngươi không được yên lành!” Hoa Linh gào lên, tốc độ nhanh khác thường lao về phía Hạ Thanh, Chiến Khí cuốn ra từ thân kiếm, hoá thành hơn trăm nghìn thanh kiếm vô hình, chằn chịt xung quanh Hoa Linh.
“Vạn Kiếm dẫn!”
Theo tiếng quát, hàng trăm ngàn thanh kiếm nhanh chóng túa ra, như mưa giăng đầy trời rơi xuống.
“Cái gì?” Dung Tâm giật mình. Thiên Quỳ cũng thế. Chiến kỹ được sử dụng rất nhanh, tới mức bọn họ không kịp có thời gian phản ứng. Quá đột ngột!
Hạ Thanh cắn môi, Hoa Ưng vỗ cánh tạo gió lốc muốn cuốn kiếm đi, nhưng vạn thanh kiếm là do chiến khí ngưng tụ thành, có nhiều gió lốc đi chăng nữa cũng không thể đánh tan hoàn toàn được. Hạ Thanh nhảy lên lưng Hoa Ưng, hai chủ tớ cùng phát động Phong Nguyên Tố cố tránh ra những thanh kiếm, nàng không có năng lực phòng ngự, chỉ có thể dựa vào tốc độ.
Thực lực Hoa Linh vốn trên Hạ Thanh, mặc dù nàng tránh được phần lớn, nhưng tốc độ vẫn hơi thua hơn Hoa Linh, từng thanh kiếm chiến khí để lại những vết thương trên người nàng, tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng là mối nguy hiểm với nàng.
“Chủ nhân!” Hoa Ưng liên tục tránh né lại lo cho tình trạng của Hạ Thanh, nó cảm nhận được có dòng máu ấm áp ở trên lưng.
“Ta… ta không sao!” Hạ Thanh nghiến răng, ôm lấy cánh tay bị thương nhầy nhụa máu, hít sâu một hơi, nàng vãn cố được. Ả ta không giết nổi mình!
“Ngươi không trốn được đâu!” Hoa Linh thấy Hạ Thanh bị thương lỗ chỗ, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, tiếp tục muốn ra tay, một bóng người từ dưới lôi đài lao lên.
“Gừ gừ!” Tiếng hét phẫn nộ vang lên, Chiến Khí hùng hậu giăng đầy trời, không chút khách khí đánh nát những thanh kiếm do chiến khí ngưng tụ thành của Hoa Linh. Hạ Thanh nhìn người kia, “Lạc Trần?”
Vân Lạc Trần xuất chưởng đánh về phía Hoa Linh, ả thấy có người quấy rồi thì nhảy lên, lộn tay lại dùng Chiến Khí đấu với Vân Lạc Trần, phát ra tiếng nổ lớn.
“Đủ rồi!” Thiên Quỳ và Dung Tâm cùng hét lên, Hoa Linh tối sầm mặt, đủ rồi? Không! Vẫn còn thiếu rất nhiều!
“Xoẹt!” Một lá phù chú xuất hiện, Thiên Quỳ thấy thế cn ngươi co lại. Đó là phù chú của Đại Trưởng Lão. “Hoa Linh!” Thiên Quỳ gầm lên giận dữ lao lên, Dung Tâm thấy thế lập tức biết chuyện không ổn, nhẫn khế ước hệ thổ sáng lên, Nham Vương Quy xuất hiện.
Nhưng mọi thứ có vẻ đều đã chậm. Năng lượng phù chú trong tay Hoa Linh đã bùng nổ lao về phía Hạ Thanh.
Vân Lạc Trần nghiến răng, quên thân lao về phía Hạ Thanh, duỗi tay ôm lấy nàng vào lòng.
Hạ Thanh muốn đẩy Vân Lạc Trần ra, nhưng sức lực của hắn rất lớn, nàng không làm gì được. “Vân Lạc Trần! Huynh tránh ra!” Hạ Thanh không nhịn được gầm lên, hai người đang ở trên lưng Hoa Ưng, lá phù chú kia sắp sửa tới nơi, chớp mắt sẽ chạm người.
“Huynh không đi!” Vân Lạc Trần hét lên, ôm Hạ Thanh chặt hơn, đôi mắt sáng rực nhìn nàng, “Huynh sẽ không đi!”
Hạ Thanh sửng sốt, nhất thời không biết nói gì, Vân Lạc Trần hít mạnh ôm chặt nàng hơn, đưa tay xuất chưởng ra một luồng Chiến Khí. Hạ Thanh thấy thế cũng vung ma trượng lên, Phong Nguyên Tố theo Chiến Khí cùng lao về phía trước.
“Muội điên rồi!” Thiên Quỳ quát lên giận dữ, đánh lên người Hoa Linh không chút lưu tình. Hoa Linh chật vật ngã xuống, nhưng lại cười điên cuồng.
Dung Tâm lập tức dựng phòng ngự hệ thổ nhưng vô dụng. Đối mặt với thực lực của Đại Trưởng Lão, phòng ngự hệ thổ của hắn như một tấm da giòn. “Lão Ô Quy, mau nuốt họ xuống!” Dung Tâm hét lên, Nham Vương Quy rướn cổ lên, nhưng tốc độ di chuyển quá chậm, không kịp nổi.
Tiếng gió xen lẫn tiếng nhịp tim cuồng loạn, còn có năng lượng rung động kéo theo từ lá phù chú. Những âm thanh đó quanh quẩn bên tai Hạ Thanh, đột nhiên nàng không nghe được thứ gì nữa, mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường, yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng thở nàng cũng có thể cảm nhận được.
“À hú hú!” Tiếng sói tru từ đâu vang lên đằng xa, cực kỳ quen thuộc. Đầu Hạ Thanh run lên, tiếng sói tru.. sao lại có tiếng sói?
“Phừng!” Một ngọn lửa đỏ tuôn ra từ trong người Hạ Thanh, nháy mắt hoá thành một thân sói khổng lồ. Hốc mắt Hạ Thanh ươn ướt, Vân Lạc Trần giật mình nhìn con sói lửa từ đâu xuất hiện, đây là Hoả Vân Lang đó.
“Grào!” Ngọn lửa sói từ hư không xuất hiện khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc. Dung Tâm rú lên đầy quái dị, “Đây chẳng phải là ma thú hệ hoả của tiểu sư muội sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Hoa Linh cũng ngẩng người, ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn bầu trời, “Ma thú của Vân Phong… sao lại như thế? Sao lại như thế được?”
“Grừ!” Ngọn lửa sói gầm lên giận dữ lao về phía lực phù chú, miệng lửa mở rộng phun ra từng đoàn nhiệt nóng rực, vao mạnh vào lực phù chú.
Thực lực của trưởng lão Tụ Tinh mặc dù cường hãn, nhưng suy cho cùng vẫn chưa tới Thần Vương.
“Xèo!” Ngọn lửa vừa chạm với lực phù chú ngay lập tức nuốt lấy lực phù chú, nháy mắt đã không còn chút gì.
Thân sói khổng lồ nháy mắt hoá thành cơn mưa lửa từ trên cao rơi xuống. “Cẩn thận!” Dung Tâm hô lên, vội vàng giăng ra thổ kết giới, lúc này mới hung hiểm chắn được mưa lửa bên ngoài, nếu không các đệ tử Tụ Tinh ở đây đã bị tiêu diệt rồi.
“Thanh Thanh, muôi không sao chứ?” Vân Lạc Trần nhìn Hạ Thanh đang khóc nức nở trong lòng, không biết nên nói gì, Hạ Thanh nhìn mưa lửa đầy trời, cảm thấy đau đớn từng cơn.
Mà ở đằng xa bên trong tháp Niết Bàn, Vân Phong đột nhiên mở choàng mắt ra, vừa rồi có tiếng sói tru làm nàng giật cả mình. Vân Phong lập tức lấy chiếc nhẫn khế ước ra, nàng tối sầm mặt, xuất hiện vết nứt thứ hai rồi.
“Tại sao lại xuất hiện vết nứt thứ hai…?” Nhìn chiếc nhẫn khế ước đã xuất hiện vết nứt thứ hai nhỏ xíu, Vân Phong trăm mối mà không cách nào giải được, từ lúc Tiểu Hoả quay về nhẫn khế ước, nàng chưa bao giờ động tới Hoả Nguyên Tố, thậm chí còn chưa từng lấy nhẫn ra, tại sao lại liên tục xuất hiện vết nứt? Chẳng lẽ Tiểu Hoả gặp sự cố gì?
Vân Phong thấy hơi lo lắng, nhưng lại không biết phải làm thế nào, gọi Tiểu Hoả thì không nghe thấy ai đáp lại, có thể thấy chưa tới ngày Tiểu Hoả hồi sinh, vết nứt này có tăng thêm nữa không? Vết nứt này nghĩa là sao? Vân Phong nghĩ mãi mà chẳng hiểu được, nếu Tiểu Hoả có gì không ổn, nàng sẽ là người cảm nhận được trước tiên mới phải.
Cất lại nhẫn khế ước hệ hoả, Vân Phong lại nhắm mắt tiếp tục đề tâm tĩnh khí, hành trình Niết Bàn Thông Thiên của nàng vẫn còn đang tiếp tục.
Trong Học Viện Tụ Tinh, ngọn lửa sói xuất hiện đã thay đổi toàn bộ thế cục, cũng khiến cho toàn bộ đệ tử của Tụ Tinh phải trợn tròn mắt. Hoa Ưng đáp xuống đất, Hạ Thanh lau khô nước mắt trên mặt minh, làm dây máu lên trên mặt, trông cực kỳ lem luốc, nàng đẩy Vân Lạc Trần ra, không biến sắc giãn khoảng cách.
Vân Lạc Trần tối mặt nhưng không nói gì, chỉ yên lặng lui lại, trong lòng có chút rung động, Hoả Vân Lang kia rốt cuộc từ khi nào đã để nguyên tố lực của mình lên người Thanh Thang, nếu không có hắn, Thanh Thanh không chết cũng bị thương nặng. So với nó, hắn không thể làm gì để bảo vệ được Thanh Thanh, đúng là vô dụng.
“Tiểu nha đầu, không sao chứ?” Dung Tâm vội vàng chạy tới, mặc dù toàn thân Hạ Thanh chi chít vết thương, nhưng không có gì đáng ngại, Dung Tâm không khỏi thầm thở phào, chậm rãi thu Nham Vương Quy của mình lại, thầm cảm thán, vào lúc mấu chốt tốc độ mới là thứ quyết định chiến thắng, Lão Ô Quy này có thể chạy nhanh chút thì tốt quá.
“Muội không sao.” Hạ Thanh miễn cưỡng nở nụ cười, bây giờ tâm trạng nàng đang không tốt, như đang có một đấm mây đen phủ trên trái tim mình, mãi không thể tan đi.
“Hoa Linh! Ngươi dám giết hại đồng môn.” Thiên quỳ đen mặt tới trước mặt Hoa Linh, ả chật vật đứng dậy, “Ả vẫn chưa chết?”
Thiên Quỳ siết chặt nắm tay. “Lúc Đại Trưởng Lão cho ngươi phù chú đã nói gì? Vậy mà ngươi lại dùng phù chú nhắm vào đồng môn? Tâm tư của ngươi sao lại ác động như thế?”
Hoa Linh cắn răng, Vân Phong, ngươi không ở đây những người của ngươi vẫn phá hỏng chuyện tốt của ta.
“Tâm tư ác độc của ngươi đã đủ để chứng tỏ những gì ngươi nói trước đây đều là giả. Hạ Thanh vốn không hề có ý hại ngươi, nhưng ngươi thì chính là người muốn đẩy muội ấy vào chỗ chết/
Hoa Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt của đệ tử Tụ Tinh quét tới, ánh mắt bén nhọn đánh tan tâm lý chống cự của Hoa Linh, không còn ai tin tưởng ả nữa.
“Chuyện sau đó là ngươi nói bậy nói bạ, cục diện nội viện Tụ Tinh hiện giờ đều là do ngươi tạo thành, ngươi còn có gì để nói không?” Dung Tâm âm lãnh nói, Hoa Linh cười khổ, “Là ta thì sao? Tiểu tiện nhân kia thì có gì tốt, Đại Sư Huynh, muội thích huynh nhiều năm rồi, chẳng lẽ huynh không phát hiện ra sao?”
Thiên Quỳ ngạc nhiên, Hoa Linh cười phá lên, “Quả nhiên là thế, mấy năm nay huynh chưa từng liếc nhìn muội… Chưa từng nhìn tới muội. Muội thích huynh nhiều năm như thế, nhưng huynh không hề nhận ra chút nào.”
Dung Tâm nhíu mày, “Ngu xuẩn.”
“Phải, là muội ngu xuẩn, người trong lòng mình cơ bản chưa từng để ý xíu gì tới mình, còn ngu dại mà thích lâu như thế… thậm chí vọng tưởng ngày nào đó sẽ yêu thích mình.” Hoa Linh mềm oặt ngồi phịch xuống, nước mắt dâng lên.
“Ngươi…” Thiên Quỳ thấy Hoa Linh như thế thì không biết nói gì, nếu hắn sớm nhận ra tâm tư của nàng thì tốt rồi, thẳng thắn nói cho nàng biết mình chỉ coi nàng là muội muội tốt.
“Đại sư huynh, đầu tiên là Vân Phong, cuối cùng là Hạ Thanh, hai nữ nhân kia rốt cuộc có gì tốt? Nhiều năm qua thậm chí muội còn không sánh bằng họ? Huynh thà dừng ánh mắt trên người nữ nhân như thế cũng không muốn nhìn tới muội sao?”
“Ta chỉ coi ngươi là muội muội.” Thiên Quỳ thấp giọng nói, ngọn gió lạnh quét tới đánh lên cơ thể Hoa Linh, nàng ra rít lên đau đớn, cơ thể xuất hiện một vết thương, ánh mắt mọi người nhìn sang, chỉ thấy Hạ Thanh thu tay lại, “Loại người như ngươi không xứng nói này nói nọ với sư phụ.”
“Đợi năm vị trưởng lão trở lại rồi quyết định, dù sao cũng là đệ tử Đại Trưởng Lão, chúng ta không thể tuỳ tiện làm chủ được.” Dung Tâm nói, Thiên Quỳ gật đầu, đưa Hoa Linh về trông coi kỹ càng, tất cả mọi người đều biết kết cục của nàng ta, nổi loạn nội viện, rất có thể sẽ bị đuổi thẳng ra học viện Tụ Tinh.
Kết quả tỷ thí thực nằm ngoài dự đoán của mọi người, các đệ tử của năm vị trưởng lão rất bàng hoàng, chuyện Hoa Linh cũng đã dỡ bỏ đi bức tường trong lòng các đệ tử, khí thế giương cung bạt kiếm của nội viện Tụ Tinh đã dần chuyển tốt, khiến ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Năm vị trưởng lão rất nhanh đã trở lại, vừa nghe thấy chuyện của Hoa Linh thì thất kinh. Thiên Quỳ rất thành thực, chuyện ra sao thì bẩm báo y như vậy, không giấu một tý gì, năm vị trưởng lão nghe được chuyện lúc mình rời đi, nội viện lại loạn tới như thế cũng giật mình.
Sau khi trần thuật xong, Thiên Quỳ lặng lẽ rời đi, Đại Trưởng Lão từ từ thở dài, “Hoa Linh ra tay với đồng môn, hơn nữa còn khơi phân tranh trong nội viện, người như thế không thể ở lại nội viện, xoá tên di. Sau này nàng có thể ở lại Học Viện Tụ Tinh hay không, ý của mọi người thế nào?”
Ngũ Trưởng Lão vỗ lên tay ghế, “Nó dùng phù chú của huynh ý đồ mưu hại Hạ Thanh, hiển nhiên không thể để nó ở lại Học Viện Tụ Tinh được.”
Tam Trưởng Lão thở dài, “Lão Ngũ nói đúng, nó đã nổi sát tâm, còn ra tay ác độc với đồng môn như thế, có thể thấy nếu tiếp tục giữ nó lại thì sẽ còn nguy cơ bị phân tranh.”
“Cứ như vậy đi, Lão Ngũ, đệ cũng đừng tức nữa.” Đại Trưởng Lão trấn an, Ngũ Trưởng Lão lập tức trừng mắt. “Đệ có thể không tức sao? Nếu không có ma thú hệ hoả của Vân Phong ở đó, nha đầu Hạ Thanh lỡ mà có chuyện gì thì phải làm sao đây? Nha đầu Vân Phong kia mà biết chúng ta phải ăn nói kiểu gì?”
Đại Trưởng Lão cười lúng túng, “Nói cũng phải, chỉ là nghe Thiên Quỳ diễn tả không phải là ma thú thật, chỉ là do ngọn lửa hoá thành mà thôi.”
“Có thể thấy năng lực của nha đầu Vân Phong thực sâu không lường được.” Tứ Trưởng Lão nhỏ giọng nói, những người khác cũng gật đầu, Ngũ Trưởng Lão suy tư, “Chẳng trách đệ cứ luôn cảm thấy Hạ Thanh có gì đó giống với Vân Phong… thì ra là đồ đệ của nha đầu.”
“Chuyện Hoa Linh chính là tiếng báo cảnh tỉnh với chúng ta, nội viện Tụ Tinh có thể bị khích bác chia rẽ như thế, có thể thấy lực đoàn kết vẫn chưa đủ.” Giọng Đại Trưởng Lão trầm xuống, những người khác đều gật đầu, “Nếu lực đoàn kết không đủ, Tụ Tinh sẽ lại chia rẽ, nhất là đệ tử nội viện, nếu họ không đoàn kết nữa thì làm sao nói tới những đệ tử khác?”
“Đúng thế, chúng ta nên suy tính tới vấn đề này một chút.” Các vị trưởng lão khác đều gật đầu, lúc này Dung Tâm và Vân Lạc Trần tiến vào, Dung Tâm nói, “Năm vị trưởng lão, đây là người Vân gia tới, Vân Lạc Trần.”
“Năm vị trưởng lão, lần này vãn bối tới là có chuyện.” Giọng của Vân Lạc Trần tự nhiên, năm vị trưởng lão cười, “Chuyện ngươi nói có lẽ chúng ta biết được rồi.”
Vân Lạc Trần nhíu mày, nhìn năm vị trưởng lão một hồi rồi cười, “Nếu như vậy thì vãn bối sẽ không làm phiền nữa.”
“Ừ, Vân gia bận bịu, đừng vì ở Tụ Tinh chờ chúng ta mà làm trễ nãi việc của ngươi, mau trở về đi.” Đại Trưởng Lão nói, Vân Lạc Trần ngẩng đầu, Ngũ Trưởng Lão nhìn Dung Tâm, “Tiểu tử, Hạ Thanh đâu?”
Dung Tâm ngẩng ra, sau đó gãi đầu, “Chuyện này… muội ấy đi rồi.”
“Đi rồi?” Ngũ Trưởng Lão đứng dậy, “Sao lại đi rồi?”
Dung Tâm nhún vai, “Con cũng không biết, lúc đi tiểu nha đầu chỉ nói một câu cảm tạ các vị trưởng lão Tụ Tinh đã chỉ dạy, hết rồi.”
Ngũ Trưởng Lão lập tức bước tới tán cái bốp lên đầu Dung Tâm, “Con có thể bớt vô tâm một chút đi được không? Biết sư phụ ta thu đồ đệ tốt khổ cực lắm không? Lần nào cũng lần lượt đi hết!”
Dung Tâm ngao ngán, lúc trước tiểu sư muội đi, tiểu tử Vân Khinh Thần cũng thế, giờ tới lượt tiểu nha đầu cũng vậy luôn, thật đúng là y xì nhau…
“Rời Tụ Tinh cũng chưa hẳn là xấu, tu luyện bên ngoài tốt hơn với chúng.” Đại Trưởng Lão cười ha hả nói, Dung Tâm lập tức gật đầu, Ngũ Trưởng Lão trừng mắt nhìn hắn, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, số mệnh đồ đệ thật không tốt!
Vân Lạc Trần cáo từ, Dung Tâm đưa tiễn, “Không đuổi theo sao?” Dung Tâm hỏi, Vân Lạc Trần cười khẽ, ánh mắt nhìn ra xa, đuổi theo sao? Đuổi theo hay không cũng như nhau cả thôi.
“Không, ta cũng có con đường cần đi của riêng mình.” Vân Lạc Trần thấp giọng nói, ôm quyền với Dung Tâm, “Cáo từ!” Rồi xoay người đi, rất gọn gàng, Dung Tâm đứng đó như đang nghĩ điều gì, cuối cùng lắc đầu, “Không nghĩ ra được… cái thứ tình yêu nam nữ thật đúng là phức tạp… Tiểu sư muội, khi nào thì muội trở lại đây, sư huynh vẫn cảm thấy hợp ý muội nhất, đúng rồi, còn có tên tiểu tử kia nữa…” Gương mặt Khúc Lam Y thoáng hiện trong đầu hắn, làm hắn rùng mình, “Đang êm đẹp sao lại tự nhiên nghĩ tới thằng đó… Lâu như vậy, tên tiểu tử kia chắc càng yêu nghiệt hơn…” Nghĩ tới đây, Dung Tâm không nhịn được rùng mình một phát.
Trong tháp Niết Bàn, ánh sáng trên hai con đường cũng đã tới mức cao nhất, Tộc trưởng Nạp Khê vui mừng đứng dưới nhìn lên, hai đứa trẻ này thực không hề để ông phải thất vọng. Rốt cuộc ai là người đầu tiên rời tháp Niết Bàn ra ngoài đây?
“Ong!” Hư không chấn động một hồi, ngoài tháp Niết Bàn đột nhiên xuất hiện Truyền Tống Trận, hai mắt Tộc trưởng sáng lên, một bóng người dần hiện ra từ trong ánh sáng.
“Lão đầu, sao ông cũng học ta tới đây thế?” Bóng người cao gầy, hơi thở quanh người càng trở nên lớn mạnh, vẫn là gương mặt tuấn mỹ, lại hơn nhiều tính nam nhân, đôi mắt đen sáng ngời, hơi thở hoàn toàn thu lại vào bên trong.
Tộc trưởng Nạp Khê cười lớn gật đầu, Khúc Lam Y hơi cong mắt, Tộc trưởng nhìn lên đỉnh tháp Niết Bàn, “Nha đầu kia… cũng nhanh thôi.”
Chương trước
Chương sau