Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi

Chương 30: Đã nhân từ rồi (3)

Chương trước
Chương sau
Tiếp theo sau đó thì Âu Hàn cũng đã bắt cô ta nằm dài trên một cái ghế dài, còn lấy cho Kiều Ái Hân một cây gậy rất lớn, đây có thể xem như là cây thước bảng của những người lính khi xưa.

Chu Khiết Quỳnh bắt đầu run rẩy, cô ta nhìn Kiều Ái Hân, nói:

- Bà đã hứa với anh hai của tôi rồi, lẽ nào bà định nuốt lời sao?

- Cho dù tôi nuốt lời thì Chu Thành Nhân cũng chẳng làm gì được tôi. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu.

- Bà nói vậy là sao?

Kiều Ái Hân không đáp, không chỉ vậy mà bà ấy còn cầm trên tay một cái roi da rất lớn, liên tục đánh vào bao cát ở bên cạnh, hành động đó của Kiều Ái Hân đã làm cho Chu Khiết Quỳnh sợ hãi, nhưng còn chưa kịp để cô ta định thần thì Âu Hàn ở bên cạnh đã tốt bụng giải thích:

- Trên đời này có một loại gọi là Âm Thương Quyền, tức là khi tác động vào cơ thể của người nào đó đều không để lại vết thương trên da thịt, nhưng nội tình bên trong sẽ tổn thương rất lớn, nếu như xấu nhất có thể đột tử.

Hai mắt Chu Khiết Quỳnh mở to, cô ta bây giờ cũng biết sợ rồi, liền nhanh chóng muốn cầu xin tha mạng, nhưng Âu Hàn tới nói cũng không nói, trực tiếp đem một miếng vải lớn nhét vào miệng của cô ta.

Nhìn Âu Hàn bạo lực như vậy thì cả An Quân Triệt và Kiều Ái Hân đều nhìn cậu ta rồi lắc đầu, nói:

- Bảo sao cậu chưa có bạn gái, thô lỗ quá đấy.

Nhưng Âu Hàn đâu có quan tâm, thô lỗ thì thô lỗ, dù sao thì hiện tại cậu ta cũng chưa có ý định nghĩ đến chuyện yêu đương mà, cứ vui vẻ là được.

Tiếp theo đó thì An Quân Triệt và Âu Hàn cũng rời đi để tiếp tục nói chuyện công việc. Trong tầng hầm bây giờ chỉ còn lại Kiều Ái Hân đang cầm gậy và liên tục đánh vào người của Chu Khiết Quỳnh, hiển nhiên là ban đầu cô ta sẽ không thấy đau đớn gì, nhưng dần dần sau đó cơn đau cứ như là có ai đó đang cứa vào da thịt, liên tục dày xéo cô ta đến mức không thở được.

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng thì cô ta đã ngất xỉu rồi. Lúc đó Kiều Ái Hân cũng cười nhẹ, lại nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của Chu Khiết Quỳnh, nói:

- Nửa tiếng, chịu đựng cũng kém thật đó, ngày mai hi vọng rằng cô sẽ chịu được lâu hơn, tôi rất mong chờ.

[…]

Và cứ như thế, Chu Khiết Quỳnh đã bị Kiều Ái Hân nhốt ở dưới tầng hầm của An gia suốt một tuần mà không ai hay biết ngoại trừ người trong cuộc. Tới khi đã đến ngày trả về thì Kiều Ái Hân cũng để Âu Hàn “hộ tống” cô ta về lại Chu gia, đương nhiên là còn cảnh cáo cô ta không được bén mảng đến gần tiểu thư nhà mình rồi.

Chu Thành Nhân vừa gặp lại em gái liền đưa cô ta đi xét nghiệm, tuy rằng bên ngoài không có thương tích, phải nói rằng là nguyện vẹn như lúc bị đưa đi. Nhưng kết quả kiểm tra đã cho thấy rằng nội tạng bên trong đã sớm bị tổn thương rồi, cũng may là Kiều Ái Hân ra tay nhẹ, nếu không thì e rằng Chu Khiết Quỳnh đã đột tử từ lâu rồi kìa.

Nằm trên giường bệnh, Chu Khiết Quỳnh vẫn không biết hối cãi, cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói:

- Mụ đàn bà điên đó dám đánh em, em nhất định sẽ để mụ ta trả giá!

- Quỳnh Quỳnh, không được làm bậy nữa, ngày mai anh sẽ đưa em ra nước ngoài, đời này em đừng quay về Đế Đô nữa!

- Không được! Em không đi! Em muốn gả cho Thầy Tiểu Lôi, em nhất định phải gả cho anh ấy, anh hai, lẽ nào anh quên lời hứa của anh với cha mẹ rồi sao? Anh định bỏ mặc em sao?

Chu Thành Nhân thật sự cảm thấy rất bất lực, chỉ vì cứu cậu ta nên cha mẹ mới qua đời, từ đó trở đi cậu ta đã hứa sẽ bảo vệ đứa em gái Chu Khiết Quỳnh này bằng cả mạng sống. Vì lẽ đó cho nên dù rằng biết em gái đã gây ra rất nhiều tội lỗi nhưng cậu ta vẫn chỉ nhắm mắt cho qua mà thôi.

Bây giờ, người mà Chu Khiết Quỳnh đang nhắm đến là An gia đó, nếu như không cẩn thận còn có thể mất mạng, cậu ta tuyệt đối không để chuyện này xảy ra được.

Chu Thành Nhân đang định nói gì đó thì Lôi Tuấn Kiệt đã đến, cậu ấy đưa mắt nhìn Chu Khiết Quỳnh, sau đó lại nhìn sang Chu Thành Nhân, nói:

- Chu Thành Nhân, chúng ta là bạn tốt nên tôi khuyên cậu một câu, đừng có để em gái cậu chạy lung tung nữa. Nếu như Chu Khiết Quỳnh lại tìm đến chị dâu thì thứ cậu nhận lại là tro cốt của cô ta đấy!

Chu Thành Nhân cũng chỉ biết cúi đầu, nhưng Chu Khiết Quỳnh lại nói:

- Nhị thiếu, anh có muốn làm gia chủ Lôi gia không? Tôi giúp anh, chỉ cần anh đưa Thầy Tiểu Lôi cho tôi là được.

Lôi Tuấn Kiệt chỉ liếc một cái, lại nói:

- Chu Thành Nhân, em gái cậu điên rồi, nếu như cậu còn dung túng cô ta… Thì kẻ phải chịu hậu quả không chỉ có cô ta đâu, cả cậu cũng không thoát được tội!
Chương trước
Chương sau