Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi

Chương 24: Thà rằng như thế

Chương trước
Chương sau
Sau khi tốt nghiệp hai năm, anh và cô gái kia từng gặp lại ở một thương vụ làm ăn ở nước ngoài. Khi đó cô ấy mới kể lại chuyện năm đó cho anh nghe. Hinh Nhi, em phải tin anh, giữa anh và Chu Khiết Quỳnh không hề có quan hệ gì cả. Trước kia cũng vậy và bây giờ càng không có gì.

An Như Hinh chỉ có vài suy nghĩ, vốn dĩ một cô gái có gia thế như Chu Khiết Quỳnh tại sao lại ám ảnh bởi Lôi Gia Hào như vậy chứ? Lẽ nào trong chuyện đó còn có uẩn khúc gì sao?

Nhưng mà bất chợt, thứ An Như Hinh nghĩ qua lại không phải là chuyện Lôi Gia Hào và Chu Khiết Quỳnh có quan hệ gì, mà là tại sao cô lại muốn biết chuyện đó chứ? Cô và Lôi Gia Hào có quan hệ gì đâu chứ? Tại sao… Tại sao cô lại phải quan tâm anh như vậy chứ?

Hơn nữa cô… Trái tim đập nhanh như vậy làm gì? Cô cũng đâu có nói là muốn hiểu hết về quá khứ của anh? Đúng là điên mà, cô thật sự điên rồi!

- Được rồi… Chuyện của anh và Chu Khiết Quỳnh tôi không có hứng thú quan tâm. Nhưng theo anh nói thì… Bang Hồng Tước gì đó rất nguy hiểm đúng không?

- Ừ, có thể xem là vậy, nhưng em đừng lo, Chu gia không dám làm hại người của Lôi gia đâu.

- Tôi không lo về Lôi gia… Nhưng cha mẹ của tôi thì…

Lôi Gia Hào bây giờ không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới đúng nữa, ha… Hai người họ á?

An Quân Triệt? Là thủ lĩnh của mafia ở nước ngoài, quy mô còn kinh khủng hơn cả bang Hồng Tước, nói đúng hơn là ngay cả chính phủ cũng phải kiêng dè ông ấy vài phần. Sự ngang ngược, hống hách thì Chu Khiết Quỳnh phải gọi bằng cụ!

Còn về Kiều Ái Hân cũng đâu có thua kém chồng mình, chị đại của Los Angeles, còn là Chủ tịch tập đoàn Dolly, nơi mà ai ai cũng ao ước được một lần hợp tác, thân thủ không tồi, lại còn có thêm ám vệ bảo kê.

Chỉ có kẻ ngu với động vào họ thôi, chứ người bình thường sẽ không ai ngu như thế.

Trái lại thì người cần lo lắng chắc là hai kẻ chuyên gây rắc rối An Thải Thuần và Quách Tư Thấm kia kìa, vốn dĩ đã không có chút tài cán gì mà suốt ngày gây sự. Nhưng mà với những kẻ như vậy thì chỉ là đáng đời thôi.

- Em đừng lo, cha mẹ của em không dễ bắt nạt đâu.

Mặc dù An Như Hinh bây giờ vẫn chưa biết công việc của cha mẹ mình là gì, nhưng cô có thể lờ mờ nhận ra hai người họ thật sự không dễ bắt nạt thật. Từ trước đến nay dường như chưa từng có ai khiến cho An Thải Thuần phải im miệng, nhưng từ khi cha của cô xuất hiện thì An Thải Thuần giống như là biến mất khỏi An gia vậy, nhiều khi còn không dám hó hé gì nữa mà.

Theo đó là mẹ của cô, vốn dĩ là dâu con trong nhà nhưng quyền lực thì phải nói là rất nhiều, rất ngầu, mẹ cô đúng là ngầu chết đi được.

- Hinh Nhi đừng lo, anh đảm bảo rằng Chu Khiết Quỳnh sẽ không dám làm gì đâu. Trừ khi cô ta không muốn sống nữa.

- Lôi Gia Hào, anh… Tại sao anh lại không thích cô ấy? Rõ ràng cô ấy thích anh vậy mà?

- Thích gì chứ, loại người như cô ta làm sao biết cách thích một người. Thứ cô ta muốn là sự chiếm hữu thôi.

Nói đến đây đột nhiên Lôi Gia Hào cũng tự mình chột dạ, đừng nói tới Chu Khiết Quỳnh, ngay cả anh cũng chưa biết cách yêu một người cơ mà. Tới cả người mình thích mà còn nhận sai, anh làm sao có tư cách trách móc người khác chứ?

Đến đây anh lại muốn hỏi:

- Hinh Nhi, tại sao năm đó rõ ràng em là người đánh đàn, tại sao lại không nói ra?

- Vì trong mắt mọi người Như Hảo là hoàn hảo nhất, còn Như Hinh là đứa phế vật vô dụng. Nếu tôi quá nổi trội thì sau khi tiệc kết thúc tôi mới là người lãnh hậu quả.

- Họ đánh em sao?

- Thà rằng như thế.

Lôi Gia Hào nhíu mày, “thà rằng như thế” là có ý gì?

Lẽ nào họ còn làm chuyện quá đáng hơn?

Mặc dù rằng mọi chuyện đã kết thúc cách đây hai năm, kể từ khi An Như Hinh được xác định là gả cho Lôi Gia Hào thì họ cũng đã không đày đọa cô nữa, tuy nhiên thì cho đến tận bây giờ, chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc khi đó đôi cũng đủ làm cho An Như Hinh phải run rẩy không ngừng, gương mặt cũng hiện rõ lên hai chữ “sợ hãi”, một nổi ám ảnh đen tối kia luôn là cái gai trong mắt của cô.

Nếu có thể, An Như Hinh thật sự rất muốn nhổ cái gai đó ra khỏi mắt mình, nhưng cô biết rằng đó là chuyện phạm pháp, sẽ không thể nào cô ra tay được.

Chó cắn mình thì mình cũng đâu thể nào cắn lại chó được.

Chuyện đã qua rồi, An Như Hinh cũng muốn để nó trôi qua một cách êm đềm nhất, ít nhất thì tâm của cô cũng sẽ thoải mái hơn, nhưng chuyện sau đó… Thì cứ để sau đó rồi tính vậy.

Chuyện quá khứ đã qua, chuyện tương lai sắp đến, cô nhất định phải sống thật tốt cho tương lai này!
Chương trước
Chương sau