Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 114: Tinh trong tinh tú, Húc trong nhật húc

Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Bùi Tinh Húc khóc đến mệt, vô lực dựa đầu vào thành nhà giam, há miệng thở dốc.

“Lễ Khanh, có phải ta rất vô dụng không?” Bùi Tinh Húc ngơ ngẩn nói, “Lâu Lan suy tàn ở trong tay ta, phụ sự kỳ vọng của phụ vương đối với ta, ta vừa không thể làm một minh quân, vừa không phải là một người con có hiếu, ngay cả tình yêu cũng thế, thất bại thảm hại.”

Tống Lễ Khanh vươn ngón tay, vuốt mái tóc rối bù trên trán giúp hắn.

Trạng thái của Bùi Tinh Húc rất kém, tóc nâu nhạt khô xơ, tựa như đã là đèn cạn dầu.

Hắn rốt cuộc nhịn không được, phun ra một ngụm máu.

Chỉ là máu này đặc sệt màu đen.

Tống Lễ Khanh không biết phải làm sao, quay đầu xin sự giúp đỡ của Quân Kỳ Ngọc.

“Quân Kỳ Ngọc, có thể cứu hắn không? Tề Mạc ca ca ở ngay bên ngoài thành, lấy y thuật của hắn, hắn nhất định có biện pháp, ngươi giúp ta.”

Quân Kỳ Ngọc mặc dù không biết y thuật, nhưng nhìn thấy Bùi Tinh Húc nôn ra máu bầm là đã biết nội tạng của hắn bị tổn thương, chảy máu, cộng thêm bệnh huyết kiệt, Bùi Tinh Húc đã hết cách cứu chữa.

“Lễ Khanh, vận số của hắn đã hết.”

“Còn chưa thử cơ mà, ngươi làm sao biết? Ít nhất phải chờ Tề thái y……”

Tống Lễ Khanh vẫn ôm một tia hy vọng, bất chợt Bùi Tinh Húc nắm lấy tay y.

“Lễ Khanh, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.” Bùi Tinh Húc khó khăn nở nụ cười với y, “Ngươi dẫn ta đi phơi nắng đi, ở trong ngục giam này đã lâu, rất lạnh, ta muốn ra ngoài phơi nắng.”

“Được.”

Tống Lễ Khanh đỡ hắn dậy, nhưng hai chân của Bùi Tinh Húc run run, không thể tự đứng, Quân Kỳ Ngọc thấy thế chủ động bước tới.

“Để ta.”

Lúc Quân Kỳ Ngọc cõng Bùi Tinh Húc ra khỏi nhà giam, trời đã tối, nào còn ánh mặt trời, song bên ngoài đỏ rực, chiếu rọi khắp nơi, hơi nóng ập đến.

Tống Lễ Khanh sửng sốt, theo như y nhìn thấy, xa xa đã thành biển lửa, với cả đã bắt đầu lan đến nhà giam vương cung.

Gió Tây thổi một cái, từng con rồng lửa bay lên trời, điên cuồng càn quét như muốn nuốt chửng vạn vật.

Quân Kỳ Ngọc thả Bùi Tinh Húc xuống, gật đầu ra hiệu với Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh biết hắn muốn đi tìm đường ra, nếu không bọn họ đều sẽ táng thân trong biển lửa.

“Ấm thật đấy…”

Bùi Tinh Húc dựa vào tường nâng cằm lên, cảm nhận hơi nóng từ xa truyền đến.

“Chắc hẳn hôm nay trời nắng đẹp lắm nhỉ?”

Tống Lễ Khanh không đành lòng phơi bày sự thật phũ phàng, ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Trời quang đãng.”

Bùi Tinh Húc vươn tay ra, nắm lấy tay Tống Lễ Khanh, chỉ là hắn không có sức nắm chặt, Tống Lễ Khanh liền hơi đáp lại.

Bùi Tinh Húc giật giật khóe miệng, nói: “Ta biết ngươi có tình cảm với ta, nhưng mà là tình cảm đệ đệ đối với ca ca, ngươi xem ta là huynh trưởng của ngươi, đúng không?”

Tống Lễ Khanh không nói được, tình cảm y dành cho Quân Kỳ Ngọc quả thật khác tình cảm y dành cho Bùi Tinh Húc, đây là điều đến tận hôm nay y cũng mới hiểu rõ.

Bùi Tinh Húc thở hổn hển nói: “Kỳ thực ta đã sớm biết, chỉ là ta không cam lòng. Ta không nên tham lam, liều mạng muốn có tình yêu của ngươi, liều mạng muốn chứng minh ngươi yêu ta, chuyện này sao có thể miễn cưỡng được chứ. Ta vẫn luôn nghĩ, ta rốt cuộc thua kém Quân Kỳ Ngọc ở chỗ nào? Giờ cuối cùng ta đã hiểu.”

“Tinh Húc, ngươi đừng nói như vậy, ngươi không thua kém bất kỳ ai hết, ngươi có tài hoa sự dịu dàng mà Quân Kỳ Ngọc không có, cần gì phải so với hắn? Nếu không phải vì ta, ngươi đã có tình yêu viên mãn, một cuộc sống tốt đẹp rồi.”

“Đúng vậy.” Bùi Tinh Húc yếu ớt nói, “Nhưng ta không hề hối hận. Ta chỉ thua một chút…… Đó là gặp ngươi muộn hơn Quân Kỳ Ngọc.”

Cổ họng Tống Lễ Khanh mặn chát, y đè nén chua xót.

Số phận đã an bài là chuyện bất lực nhất trên đời.

Bùi Tinh Húc cười nhàn nhạt, nói: “Nếu sớm một chút, thì tốt rồi. Cho nên ta không trách ai cả, muốn trách thì trách ông trời tạo hóa trêu ngươi, xếp ta đến sau. Nếu ta đến trước, kết cục…… Kết cục hẳn là sẽ khác với bây giờ nhỉ.”

Tống Lễ Khanh nhìn thành quách bốc cháy rừng rực, ánh lửa nhảy múa trong mắt.

“Ta thật sự, thật sự chưa bao giờ muốn làm tổn thương ngươi, ta làm như vậy, là vì muốn Quân Kỳ Ngọc nhớ rõ, người vất vả lắm mới có được phải biết quý trọng. Lễ Khanh, Quân Kỳ Ngọc đã khác trước, hắn sẽ đối xử tốt với ngươi. Nhưng ngươi…… Cũng đừng quên ta……Trên đời này từng có một người yêu ngươi sâu đậm, tên là Bùi Tinh Húc. Ha, ta thật là mâu thuẫn, hi vọng ngươi quên ta, lại sợ rằng người quên ta hoàn toàn.”

Quân Kỳ Ngọc quay lại, dắt theo một con chiến mã.

“Phải đi rồi.” Quân Kỳ Ngọc nhẹ nhàng nói.

Tống Lễ Khanh gật đầu, ngọn lửa đã nhấn chìm một nửa cung điện.

“Tinh Húc, Tề thái y ở ngay ngoài thành, y thuật của hắn ngươi cũng biết, hắn có thể diệu thủ hồi xuân, chúng ta cùng đi đi.”

Tống Lễ Khanh muốn đỡ hắn dậy cùng đi, nhưng Bùi Tinh Húc lại buông tay y ra.

“Lễ Khanh, các ngươi đi đi.”

Tống Lễ Khanh mở miệng muốn khuyên hắn, Bùi Tinh Húc lại lắc đầu.

“Vương thành Lâu Lan sắp bị cháy rụi rồi nhỉ?” Bùi Tinh Húc nói, “Mặc dù ta đã mất đôi mắt, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh, tiếng lửa lớn như vậy, sao có thể là mặt trời được? Cảm ơn ngươi đã dỗ ta vui vẻ, Lễ Khanh, ta thấy mãn nguyện rồi.”

Tống Lễ Khanh cảm thấy vô cùng bất lực.

Bùi Tinh Húc đã mất hết ý niệm muốn sống.

Như hắn đã nói, hắn đã mất tất cả.

Ngay cả chút ấm áp mà hắn khao khát, cũng là đốt cháy quốc gia, nhà của hắn đổi lấy.

Chút nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy, cũng phải bỏ ra một cái giá quá đắt.

Quân Kỳ Ngọc nhịn không được nói: “Bùi Tinh Húc, ngươi tội gì phải thế? Lúc đó Lễ Khanh…. còn chút hy vọng ngươi cũng không từ bỏ. Bây giờ đến lượt ngươi, ngươi lại dễ dàng từ bỏ vậy sao?”

“Kết thúc, kết thúc rồi.” Bùi Tinh Húc mở đôi môi khô khốc, “Vạn vật đều có lúc hưng lúc tàn, Lâu Lan quốc truyền thừa mấy trăm năm, đã sớm già rồi, nếu ta không giữ được nó, thôi thì cùng nó hôi phi yên diệt đi.”

Quân Kỳ Ngọc nhìn ngọn lửa càng ngày càng gần, sóng nhiệt cuồn cuộn, làm mặt người bỏng rát, bọn họ không còn thời gian để trì hoãn nữa.

“Lễ Khanh, đi thôi.”

Tống Lễ Khanh rề rà, không nhúc nhích.

“Lễ Khanh, không đi thì không kịp nữa đâu.”

Tống Lễ Khanh bị Quân Kỳ Ngọc kéo lên lưng ngựa, mọi thứ lùi dần về sau, nhanh chóng cách xa y, bao gồm cả Bùi Tinh Húc.

Tiếng xà nhà sụp xuống van lên khắp nơi, tiếng lửa bắn ra bốn phía, ầm ầm, át cả tiếng khóc của Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh một mực ngoảnh đầu lại, thấy Bùi Tinh Húc lặng lẽ dựa vào lan can, vẻ mặt bình thản như đang thưởng thức ánh hoàng hôn, y trơ mắt nhìn Bùi Tinh Húc và toàn bộ Lâu Lan, biến thành tro bụi.

Tống Lễ Khanh chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Bùi Tinh Húc, khi đó đôi mắt hắn sáng như ngọc, anh tuấn phong độ, cả người cao quý, dịu dàng như tắm trong gió xuân, chủ động giới thiệu tên với mình.

“Ta sẽ nhớ kỹ, ngươi tên là Bùi Tinh Húc……Tinh trong tinh tú (sao trên trời),Húc trong nhật húc (mặt trời ấm áp).”

Tống Lễ Khanh lẩm bẩm, một giọt nước mắt từ cằm lăn xuống, biến mất trong ngọn lửa.
Chương trước
Chương sau