Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 105: Đào góc tường

Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Lễ Khanh!”

Đang lúc Tống Lễ Khanh không biết trả lời thế nào, Tề Mạc vừa hay lớn tiếng gọi y, Tống Lễ Khanh không dám ở lại giây nào nữa, chạy mất dạng.

“Tới đây!”

“Này! Tiểu thái y kia! Chờ ngươi trở về cho ta một câu trả lời…”

Võ đầu to muốn gọi y lại, nhưng chớp mắt đã không thấy bóng dáng người thương đâu.

Tề Mạc gọi Tống Lễ Khanh ra khỏi doanh trướng, hỏi: “Lễ Khanh, đi dạo với ta một chút không?”

“Đi mau đi mau!”

Tống Lễ Khanh kéo hắn, tựa như chạy trốn, sắc mặt hoang mang rối loạn, chạy đến cây khô bờ sông, Tống Lễ Khanh mới thở hổn hển dừng lại.

“May mà ngươi giải vây giúp ta, Tề Mạc ca ca.”

“Chuyện gì mà đáng sợ thế? Gặp quỷ hả?” Tề Mạc đùa hỏi.

“Không có việc gì, ha ha!”

Tống Lễ Khanh lấy lại tinh thần, cảm thấy chơi cũng vui, bật cười lớn.

Y không cảm thấy Võ đầu to đã xúc phạm mình, những tên lỗ mãng bọn họ đều như vậy, thẳng thắn chính trực, đáng yêu hơn mấy người vòng vo tam quốc, khẩu phật tâm xà trong kinh thành.

Tống Lễ Khanh cùng Tề Mạc đi dọc theo bờ sông một lúc, đến một gốc cây hồ dương thì dừng lại.

“Lễ Khanh, ngươi còn nhớ nơi này không?” Tề Mạc đi tới trước gốc cây nói: “Cha ta chết ở chỗ này.”

“Ừm.”

Đêm đó bọn họ bỏ trốn, Tề lão đại nhân đã bị Tiêu Thái tử giết ở chỗ này.

“Ta chủ động làm quân y đi theo, là muốn quay trở lại chỗ này, xem xem còn có thể nhặt được ít di hài của cha không.”

Nói xong, Tề Mạc cúi người tìm kiếm rất lâu bên cạnh gốc cây, thậm chí còn quỳ xuống lục lọi trong đống lá rụng cả buổi, nhưng đáng tiếc là không tìm thấy gì.

Tống Lễ Khanh không biết an ủi hắn thế nào, nỗi đau mất người thân không phải chỉ dăm ba câu của người ngoài là có thể giải trừ.

Tề Mạc cười lắc đầu, đứng dậy phủi đất trên người, sau đó nhặt một lá cây hồ dương, cẩn thận bỏ vào trong túi áo.

“Có lẽ hài cốt của cha ta đã chìm dưới đáy sông, hoặc là biến thành bùn, ai biết được.” Tề Mạc chậm rãi nói.

“Tề Mạc ca ca, nén bi thương.” Tống Lễ Khanh nhẹ giọng nói.

Tề Mạc ngồi trên gốc cây, nhìn dòng nước cuồn cuộn đục ngầu, như trút bỏ tâm sự, hoặc giống như tự độc thoại.

“Thật ra, trước kia ta từng ước ông mau chết sớm đi……Ông quản giáo ta nghiêm lắm, ép ta học những thứ ta không muốn học, hơi tí là đánh đập mắng mỏ, suốt ngày lải nhải Tề gia ba đời độc đinh này kia, văn sĩ thanh lưu, ép ta đi thư viện. Sau đó ta bỏ văn theo y, ông trực tiếp trở mặt với ta, tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con, 5 năm sau đó ta không đặt chân đến Tề phủ nữa, đến tận khi Tề gia phái ngươi nói cho ta biết mẫu thân ta bị bệnh nặng, ta mới vội vàng chạy trở về.”

Tề Mạc nhắc tới mẫu thân, thoáng nghẹn ngào ngừng lại.

“Nhưng ta học y thuật lâu như thế, ấy vậy mà bó tay trước bệnh tình của mẫu thân ta, trơ mắt nhìn bà nhắm mắt, cho nên ta hận cha ta, hận ông làm được quyết tuyệt như thế, hận ông chờ đến khi mẫu thân ta sắp chết mới nói cho ta. Lúc đó trong đầu ta có một suy nghĩ độc ác, giá như ông chết thay mẫu thân thì tốt rồi….Sau đó có một ngày ông bị bệnh nặng, lúc ấy trong Thái Y viện chỉ có mình ta, bèn mềm lòng đi Tề phủ, Tề đại nhân uy phong thường ngày, lại nằm liệt trên giường, nói cũng khó nói, ta tưởng ta sẽ cười trên nỗi đau của người khác mà châm chọc ông vài câu, kết quả ta không nói gì cả, chỉ cảm thấy một Tề phủ lớn như thế, trống không, Tề đại nhân nghiêm khắc, già đi nhiều so với ấn tượng của ta, nhìn giống như là…… Giống như là một người sắp nghìn tuổi. Từ ngày đó, ta mới bắt đầu nói chuyện lại với ông, xem như giải hòa.”

“Giờ ông đã chết như mong muốn của ta, ta lại không vui vẻ nổi, thậm chí còn cảm thấy hối hận…… Ta hối hận bởi vì nhất thời nóng nảy, xa nhà nhiều năm, lãng phí mất bao nhiêu thời gian. Ta chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của cha, người ông muốn là một người con trai đọc sách làm quan! Nhưng đêm đó……Ông thà để ta sống, ông thà để ta sống, Lễ Khanh.”

Tề Mạc xúc động, nước mắt đảo quanh hốc mắt, chưa đợi nó rơi xuống, Tề Mạc đã đưa tay lau đi.

Hắn kìm nén đau buồn, nói: “Hận một người chỉ khiến ngươi quay cuồng trong vòng luẩn quẩn, ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho hắn, thật ra là đang tự cầm tù chính mình. Không thể quay lại ngày hôm qua, mỗi một giây ngươi sống đều là khởi đầu, ngươi hiểu chứ Lễ Khanh?”

Tề Mạc quay đầu, nhìn gương mặt mờ mịt mà lại nghiêm túc của Tống Lễ Khanh, không khỏi bật cười, duỗi tay xoa đầu y.

“Ta nói với ngươi những thứ này làm gì? Giờ sao ngươi hiểu được. Đi thôi, về đi, còn mấy chục người bị thương chờ được chữa trị cơ.”

Tống Lễ Khanh đi theo phía sau Tề Mạc, trong lòng như có một tia sáng khuấy động, tựa như hiểu lại tựa như không hiểu, Tống Lễ Khanh nghĩ đến đau cả đầu, bèn thôi không nghĩ nữa.

……

Sau khi trở lại soái trướng, Quân Kỳ Ngọc vẫn bị ám ảnh bởi mùi hương đó, rất chân thật, hắn không nghĩ đó là ảo giác!

Đợi đến khi trời tối, Quân Kỳ Ngọc quyết định một mình đi tìm hiểu.

Hắn không đi thẳng vào doanh trướng quân y, mà nghe ngóng ở bên ngoài một lúc, xác định nghe thấy loáng thoáng giọng của Tống Lễ Khanh, mới dùng dao rạch một lỗ nhỏ, tháo mảnh vải bịt mắt xuống, nhìn cho rõ.

Quả nhiên Tống Lễ Khanh ở bên trong.

Thế mà y dám giấu hắn, bí mật trà trộn vào trong quân doanh, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả!

Quân Kỳ Ngọc tức giận không nhẹ, hắn sợ Tống Lễ Khanh va trái đập phải, y ngược lại thì hay rồi, lấy thân mạo hiểm, không coi trọng bản thân.

Lúc này, trong doanh trướng còn có một người, trên tay cầm một cái bọc, nhét vào trong tay Tống Lễ Khanh.

Không ai khác, chính là người thích Tống Lễ Khanh, Võ đầu to.

“Tiểu thái y, đây là mấy năm làm lính ta tích góp được, không nhiều lắm nhưng cũng không ít, nếu ngươi đồng ý thì nhận lấy đi.”

Trong cái bọc Võ đầu to dâng lên có không ít thỏi bạc, còn có mấy tờ ngân phiếu.

“Ta không cần.” Tống Lễ Khanh không nhận.

“Ngươi chê ít sao? Ta biết, ngươi từ kinh thành tới, xem thường chút bổng lục ít ỏi của ta.” Võ đầu to có hơi nhụt chí, “Có điều ta thật lòng, ngươi suy xét lại được không?”

Tống Lễ Khanh lắc đầu kịch liệt: “Ai thèm làm nhân tình của ngươi? Ngươi tìm người khác đi.”

“Không làm nhân tình, chúng ta sống chung, vừa hay ta là binh lính, ngươi là quân y, chúng ta môn đăng hộ đối, trời đất tác hợp.” Võ đầu to cực lực rao bán bản thân, “Vả lại trong trại chúng ta vừa chết một người chỉ huy, nghe nói Uất Trì tướng quân đang muốn đề cử ta, về sau ta là võ tướng, làm quan, ngươi đi theo ta rồi tiền đồ vô lượng, đảm bảo ngươi cơm ngon rượu say.”

Quân Kỳ Ngọc cuối cùng cũng hiểu, tên Võ đầu to chết tiệt này, nhanh như thế đã nghía đến người của hắn!

“Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng, thế mà dám đào góc tường nhà gia, còn muốn làm chỉ huy, có cái rắm!”

Quân Kỳ Ngọc càng nghĩ càng tức, đầu bốc cả khói.

Hắn không chú ý phía sau xuất hiện một người, gào lớn một tiếng.

“Tên tiểu tặc kia! Nhìn lén cái gì?!”

Là giọng nói của Uất Trì tướng quân.

“Suỵt—— Mau câm miệng!” Quân Kỳ Ngọc đè giọng quát.

Uất Trì tướng quân lại gần, thấy là hắn, cười nói: “Ủa, là Thái Tử điện hạ hả, thần còn tưởng tên nào lén la lén lút.”

Có điều không còn kịp nữa, Uất Trì tướng quân vừa đến, ngươi bên trong có thể đã nghe thấy.

“Bên trong có mỹ nhân, ngươi nhìn thử đi.”

Quân Kỳ Ngọc vội vàng rút lui trước.

Uất Trì tướng quân chưa từng thấy Thái tử điện hạ chật vật, chạy thục mạng như thế bao giờ, cười không khép được miệng, thấy doanh trướng có một lỗ, tò mò ghé mắt nhìn.

“Tên tặc tử kia! Nhìn cái gì?!”

Lúc này nghe thấy động tĩnh, Võ đầu to khập khiễng bước ra ngoài.

“Ta…… Không phải, kia cái đó, ta.” Uất Trì tướng quân hết đường chối cãi, “…… Ta mẹ kiếp.”
Chương trước
Chương sau