Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 97: Cửu tử nhất sinh cũng đáng

Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Tống Lễ Khanh đã vắt óc, gom hết những câu thô tục mà đời này y học được, nhưng Quân Kỳ Ngọc giả vờ như không nghe thấy, thờ ơ ôm y vào thành.

Tống Lễ Khanh ghét cực kỳ, cắn một cái lên cánh tay hắn, cánh tay Quân Kỳ Ngọc rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn rất khó cắn, Tống Lễ Khanh ngậm nó trong miệng không buông.

“Ô a a ( buông ta ra )!”

Tống Lễ Khanh hung dữ uy hiếp, Quân Kỳ Ngọc mím môi mỏng.

“Việc gì ta cũng có thể nghe ngươi, nhưng riêng việc này thì không.” Quân Kỳ Ngọc nói.

“Dưới thành là người nào!”

Trên tường thành truyền đến một tiếng hét nghiêm khắc, chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người.

Không cần nghĩ cũng biết là tướng sĩ thủ thành trực đêm.

Quân Kỳ Ngọc ngẩng đầu lên, cao giọng nói: “Uất Trì, mắt chó của ngươi bị mù rồi hả, còn không cút xuống mở cổng thành.”

Quai hàm của Tống Lễ Khanh đã cắn mỏi nhừ, buông Quân Kỳ Ngọc ra.

“Mình cũng mù mà còn mắng người ta……” Tống Lễ Khanh mang theo tức giận lẩm bẩm một tiếng.

Tuy là đang mắng Quân Kỳ Ngọc, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần gần gũi thân thiết.

Quả nhiên người nọ cũng lập tức nhận ra giọng nói của Quân Kỳ Ngọc, vui vẻ ló đầu ra khỏi tường thành, là một vị tướng quân có gương mặt chữ điền, lông mày rậm.

“Thái tử điện hạ! Là Thái tử điện hạ!”

Uất Trì tướng quân vừa mừng vừa sợ ra lệnh cho thủ hạ mở cửa thành, bản thân cũng hớn hở chạy ra ngoài, một đội thị vệ xếp hàng hai bên nghênh đón họ.

“Đúng là Thái tử điện hạ! Sao Điện hạ lại chạy đến Ngọc Môn Quan này? Bên người cũng không có hộ vệ đi cùng?”

Uất Trì tướng quân vừa gặp đã hỏi không ngừng, đợi đến gần nhìn thấy đống vết thương trên người Quân Kỳ Ngọc, tức khắc hít một hơi khí lạnh, lông mày rậm dựng thẳng lên.

“Điện hạ! Ngài đây là bị người nào đả thương?! Đôi mắt của ngài…… Là tên khốn kiếp nào làm! Thần dẫn người đi đánh chết hắn!”

Uất Trì tướng quân lập tức hô đánh hô giết, không nói chuyện Thái tử mù là cực kỳ nghiêm trọng, dựa vào cảm tình hắn đi theo Quân Kỳ Ngọc nhiều năm, cũng đủ để tên mãng phu như hắn nổi trận lôi đình.

“Tây Vực xuất hiện một tên tự xưng là Hoàng tử tiền triều, hắn khởi chiến ở Lâu Lan, giết tất cả sứ thần của Cảnh Quốc.” Quân Kỳ Ngọc tiến vào cửa thành liền ngắn gọn phân phó nói, “Trước tiên ngươi chuẩn bị cho gia một chiếc xe ngựa, phải là tốt nhất.”

“Hoàng tử tiền triều?!” Uất Trì tướng quân hưng phấn nói, “Có chiến!”

Xe ngựa tốt ở biên quan không được sử dụng nhiều, nhưng Uất Trì tướng quân cũng tìm được một chiếc coi như là rộng rãi thoải mái, lại kết hợp với bốn con chiến mã tính tình ôn thuận.

“Uất Trì, ngươi đi hạ chiến lệnh, lệnh tất cả biên quan chuẩn bị chiến đấu, tập kết nhân mã lương thảo, chờ gia đưa Lễ Khanh trở về phủ Kỳ Lân, sẽ tự mình suất binh đánh đến Lâu Lan, lấy mạng chó của hắn.”

“Điện hạ không ở lại Ngọc Môn Quan dưỡng thương sao?” Uất Trì tướng quân hỏi.

Quân Kỳ Ngọc lắc đầu nói: “Chiến sự hỗn loạn, Ngọc Môn Quan chưa chắc đã an toàn, để tránh sai sót, Lễ Khanh không thể ở lại đây.”

“Dạ!”

Uất Trì tướng quân chắp tay nghe lệnh, hắn không biết người trong lòng Quân Kỳ Ngọc là ai, chỉ ha ha cười.

“Điện hạ còn có một mặt dịu dàng cẩn thận như vậy, chứng tỏ ôn nhu hương làm mềm lòng người……” Uất Trì tướng quân tới gần nhỏ giọng nói, “Tiểu mỹ nhân này ngài cướp từ đâu ra vậy? Trông ngài xem như bảo bối.”

Quân Kỳ Ngọc nhướng mày nói: “Tiểu mỹ nhân?”

“Lớn lên thật không tệ……” Uất Trì tướng quân vô lại nói, “Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng không tình nguyện, đi theo điện hạ của chúng ta, về sau hưởng không hết phúc khí, điện hạ của chúng ta sẽ thương ngươi thật tốt.”

Quân Kỳ Ngọc cười lạnh nói: “Gan chó của ngươi càng ngày càng lớn, dám dùng lời bẩn thỉu xúc phạm Thái tử phi của gia.”

“Thái Thái Thái tử phi?! Thái tử phi không phải……Gì ấy nhỉ, ờ…..”

Uất Trì tướng quân cả kinh lắp bắp, hắn chưa thấy Tống Lễ Khanh bao giờ, nhìn kỹ, người trong lòng Quân Kỳ Ngọc và bức họa treo thưởng trước đó mới chồng lên nhau, Uất Trì tướng quân thức thời ngậm miệng, hắn thấy Tống Lễ Khanh tay đấm chân đá, còn tưởng Quân Kỳ Ngọc bắt từ đâu về.

“Ôi chao, mạt tướng nhất thời mắt vụng về, quên mất tên húy của Thái tử phi, ờm, mạo phạm Thái tử phi, ngài xem cái miệng không biết giữ của thần……”

Uất Trì tướng quân tự tát nhẹ vào miệng mình hai cái, lông mày rậm giống như hai con sâu, cười hài hước.

“Còn lắm miệng ta cắt đầu lưỡi của ngươi.”

Uất Trì tướng quân che miệng, dáng vẻ như sợ bị Quân Kỳ Ngọc cắt lưỡi.

Quân Kỳ Ngọc mắng xong, tự mình lại không nhịn được nở nụ cười.

Người hắn mất rồi mà tìm lại được, có thể không xem là bảo bối sao?

Nếu không phải một loạt chuyện ngoài ý muốn Tiêu Thái tử cướp giết, châm ngòi chiến tranh, Quân Kỳ Ngọc có lẽ đã không hạ quyết tâm đưa Tống Lễ Khanh từ Lâu Lan trở về.

“Lần này cửu tử nhất sinh cũng đáng!” Quân Kỳ Ngọc thầm nghĩ.

Đảo lại hắn có phần cảm kích Tiêu Thái tử vì cơ hội này, khiến đầu óc hắn tỉnh táo.

Uất Trì tướng quân bị Quân Kỳ Ngọc đá mông, sai người dâng thức ăn và nước uống lên, đồng thời chuẩn bị đủ lương khô và rương thuốc Tề Mạc muốn.

Quân Kỳ Ngọc ôm Tống Lễ Khanh lên xe ngựa, mới thả y xuống.

Xe ngựa không trì hoãn nữa, tranh thủ mặt trời mọc lên đường.

“Lễ Khanh, giờ ngươi có thể yên tâm chưa?” Quân Kỳ Ngọc ngồi xổm trước người Tống Lễ Khanh hỏi.

Tống Lễ Khanh làm sao có thể yên tâm, hơn nữa nghe ý tứ của Quân Kỳ Ngọc, hắn muốn thu xếp y ở phủ Kỳ Lân, đi đi về về lại phải trì hoãn, thêm một ngày Lâu Lan lại nguy hiểm hơn một phân.

Nhưng Quân Kỳ Ngọc đã không thất hứa, ra lệnh quân Tây Bắc tập kết đi chi viện.

“Vậy ngươi…… Nhất định phải cứu Tinh Húc ca ca.”

“Được, ta đồng ý với ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc nói xong, cúi đầu ngã trên vai Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh bị hắn đè nặng, dựa vào thùng xe để không bị ngã, vất vả lắm mới đẩy được Quân Kỳ Ngọc lên, nhìn gương mặt sát gần của Quân Kỳ Ngọc, mới phát hiện hai mắt hắn nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự, rõ ràng là đã hôn mê.

“Quân Kỳ Ngọc!”

Tim Tống Lễ Khanh bỗng treo lên, Quân Kỳ Ngọc chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trước mặt y, tinh thần hắn luôn sáng láng, bộ dáng không thể đánh bại.

Y luôn cảm thấy Quân Kỳ Ngọc sẽ không gục ngã, Tống Lễ Khanh mềm lòng một chút, hắn cũng là người bằng xương bằng thịt, sao có thể không mệt không đau chứ?

Tề Mạc lập tức đỡ Quân Kỳ Ngọc nằm xuống, cũng may xe ngựa này đủ rộng rãi, có điều Quân Kỳ Ngọc to cao, chỗ ngồi có vẻ chật chội.

Tống Lễ Khanh ngồi rúc trong góc, để Quân Kỳ Ngọc gối đầu lên đùi.

“Đừng lo lắng, chỉ là vết thương chồng chất nên mới hôn mê, không nguy hiểm đến tính mạng.” Tề Mạc xem mạch xong cảm thán nói, “Đổi lại là người khác đã sớm gục ngã rồi, điện hạ lại có thể kiên trì đến bây giờ.”

Tề Mạc mở rương thuốc, lấy ra rất nhiều đồ, lập tức xử lý vết thương cho Quân Kỳ Ngọc, lát sau hắn đã bị băng bó kín mít, có thể thấy trên người hắn có bao nhiêu vết thương.

Biên quan có nhiều kim sang thảo dược, Tề Mạc dùng không tiếc tay.

Tống Lễ Khanh vẫn luôn duy trì dáng ngồi, không nhúc nhích, nhưng đầu Quân Kỳ Ngọc nặng, đè đến đùi y tê dại, động một tí là đau không thôi, y đành hơi dịch mông, kết quả vừa động một cái, tay lập tức bị Quân Kỳ Ngọc nắm lấy.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Giọng nói Quân Kỳ Ngọc gấp gáp, như là sợ y chạy mất.

Tay của Tống Lễ Khanh bị bao bọc trong lòng bàn tay Quân Kỳ Ngọc, những ngón tay thô ráp hơi dùng sức.
Chương trước
Chương sau