Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 94: Ngươi chính là may mắn của ta

Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Đừng để Quân cẩu chạy thoát!”

Tiêu Thái tử một lòng chỉ có giết Quân Kỳ Ngọc, làm sao dễ dàng để hắn lao ra ngoài như vậy, dưới trướng hắn đông đảo, hắn ra lệnh một tiếng, lập tức vô số tinh binh vây lấy.

Nếu không phải Quân Kỳ Ngọc khí lực kinh người, cho dù võ nghệ có cao cường đến đâu, cũng chỉ có thể chết dưới loạn đao.

Quân Kỳ Ngọc tuy hung hãn, nhưng hắn cũng là người bằng xương bằng thịt, cũng có lúc sức cùng lực kiệt, Tống Lễ Khanh cảm giác động tác của hắn nặng nề, thỉnh thoảng máu bắn tung tóe, rải lên mảnh đất khô cằn, Tống Lễ Khanh đếm không nổi Quân Kỳ Ngọc đã giết bao nhiêu người.

Tay phải Tề Mạc cầm đao, tay trái đỡ Tề lão đại nhân, gian nan đi theo phía sau Quân Kỳ Ngọc và Tống Lễ Khanh.

Bọn họ chạy về hướng Đông, cuối cùng có một dòng sông chảy ngang trước mặt bọn họ.

Mặt sông tuy rằng không rộng, chỉ rộng bốn trượng, nhưng mùa này tuyết tan nhiều, nước sông đục ngầu như vó ngựa phi, sóng dữ đủ để cuốn một con voi xuống đáy bùn.

“Là…..Là tử lộ!”

Tề Mạc nhìn dòng nước cuồn cuộn, nổi từng trận bọt sóng đen ngòm, bỗng cảm thấy tuyệt vọng, hắn vốn là văn thần, có thể chạy tới nơi này đã là cực hạn. Thể lực của Tề lão đại nhân càng không chống đỡ nổi, lê lết thân thể già nua, khom người thở dốc, khó khăn nói một câu.

Tống Lễ Khanh nhìn từ trên xuống dưới, nhưng trong đêm tối, khó tìm được lối thoát khác.

“Chỗ này là…”

“Là Khô Mộc Hà.”

Quân Kỳ Ngọc nắm rõ địa hình của Tây Vực như lòng bàn tay, vả lại vùng đất rộng lớn này cũng không có nhiều sông, hắn dựa vào trí nhớ có thể đoán ra đại khái vị trí.

Tiếng truy binh đuổi giết càng ngày càng gần, Tống Lễ Khanh lo lắng hỏi: “Quân Kỳ Ngọc, phải đi đâu?”

“Nguồn nước ở Tây Vực rất hiếm, dọc theo dòng sông có rất nhiều dân du mục tụ cư, nhất định sẽ có cầu qua Khô Mộc Hà. Lễ Khanh, ngươi chỉ một hướng cho ta đi.”

Làm sao Tống Lễ Khanh biết hướng nào có cầu.

“Ta không biết, cái này…”

Quân Kỳ Ngọc hơi quay đầu nói: “Không sao, ta tin ngươi ở bên cạnh ta, vận may của ta sẽ không xấu.”

Bọn họ không có thời gian ở chỗ này do dự, Tống Lễ Khanh chỉ có thể dựa theo cảm tính, chọn đại một hướng.

“Hạ lưu.”

“Được, nghe ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc thật sự đi xuôi dòng theo dòng sông, Tống Lễ Khanh cẩn thận nhìn mặt đất, chỉ đường tránh chướng ngại vật cho hắn.

“Quân Kỳ Ngọc, ta không nhìn thấy rõ…Bọn họ giống như sắp đuổi kịp rồi.”

Trừ phi là ngày trăng tròn, nếu không ban đêm ở sa mạc luôn đen kịt, Tống Lễ Khanh lại không quen thuộc sa mạc này, việc chỉ đường cho Quân Kỳ Ngọc trở nên khó khăn.

Ánh lửa truy binh tới gần, Quân Kỳ Ngọc bước nhanh hơn, nhưng Tề lão đại nhân lảo đảo cả đường, đi không nổi nữa.

Tống Lễ Khanh quay đầu, Quân Kỳ Ngọc cũng dừng chân lại.

“Tề lão đại nhân…”

“Điện hạ… Các ngài đi trước đi, không cần… Quan tâm đến thần.”

Tề lão đại nhân khàn giọng nói xong, thở ồ ồ.

“Cha yên tâm, con sẽ không bỏ cha đâu.”

Tề Mạc cắn răng dứt khoát cõng Tề lão đại nhân lên, mới miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của Quân Kỳ Ngọc.

“Có một cây cầu!”

Tống Lễ Khanh vui mừng hét lên, làm mấy người khác phấn chấn hẳn lên.

Đến gần hơn, không phải là cây cầu, mà là một cây gỗ hồ dương ngã xuống sông.

Cây hồ dương là loại cây được mệnh danh là ba ngàn năm không chết, sau khi chết ba ngàn năm không đổ, sau đó ba ngàn năm không mục. Cây hồ dương này không biết là vô tình trôi dạt đến đây hay là có người cố ý dùng nó làm cầu, nửa chìm trong nước, thân cây vẫn cứng cáp chắc nịch.

“Ta bảo mà ngươi chính là may mắn của ta, Lễ Khanh.” Quân Kỳ Ngọc dịu dàng nói.

Cây hồ dương này chỉ cách đó vài trăm mét, nếu đi ngược dòng, không biết phải đi bao nhiêu dặm mới tìm thấy cầu.

Tống Lễ Khanh chỉ dẫn Quân Kỳ Ngọc bước lên cây hồ dương, khúc gỗ này tuy vững chắc, nhưng có độ cong, Quân Kỳ Ngọc giẫm lên trên coi như ổn định, Tề Mạc lại cõng một người trên lưng, khó mà giữ thăng bằng, hắn vừa mới giẫm lên đã lảo đảo mấy cái, suýt chút nữa ngã xuống.

Tống Lễ Khanh cũng bị dọa một phen, lo lắng nói: “Tề Mạc ca ca, cẩn thận!”

Trán Tề Mạc đổ mồ hôi đầm đìa, hít sâu một hơi, chuẩn bị bước lên lần nữa.

“Mạc Nhi, thả ta xuống.”

Tề lão đại nhân đột nhiên nói.

“Cha…”

“Thả ta xuống!”

Tề lão đại nhân nghiêm giọng nói, Tề Mạc đành phải thả ông xuống.

Tề lão đại nhân cũng không đi, dứt khoát ngồi ở đầu cầu độc mộc.

“Các ngươi đi đi.”

“Cha!” Tề Mạc biết ông đang suy nghĩ gì, vội vàng nói, “Phía trước là đường sống, lãnh thổ Cảnh Quốc ngay gần rồi! Người không thể bỏ cuộc!”

Tề lão đại nhân cực kỳ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ và Thái tử phi không thể chết ở chỗ này, bọn họ bị thương, ngươi tốt xấu gì cũng có thể trợ giúp bọn họ chút lực mỏng, coi như không phụ ngươi bỏ văn tòng y, khổ học mấy năm qua, lão già ta đi theo chỉ tổ vướng víu thôi.”

“Nhưng thân là con trai, sao con có thể bỏ cha?!” Tề Mạc kích động nói.

“Đó là đánh đổi!”

Tề lão đại nhân tức giận hét lên, tát một cái vào mặt Tề Mạc.

“Thiên địa quân thân sư, thần chết vì quân có gì không thể? Tề gia ta thế đại trâm anh! Cả nhà khí phách, còn sợ chết sao? Ngươi đừng dong dài nữa!”

Tề Mạc mấp máy miệng, hốc mắt đỏ lên, nhưng không phản bác.

Tề lão đại nhân mềm lòng, vuốt ve mái tóc hắn.

“Mạc Nhi, nhà chúng ta ba đời độc đinh, con phải sống sót trở về, biết không? Sau này phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn một chút, nhưng cũng không cần gánh quá nặng, không thẹn với trời đất, không thẹn với lòng là được.”

Nước mắt Tề Mạc lăn xuống, gật mạnh đầu, nhưng không nói gì.

Quân Kỳ Ngọc xoay người lại.

“Tề lão đại nhân.” Quân Kỳ Ngọc trịnh trọng nói, “Năm xưa Kỳ Ngọc không hiểu chuyện, gây không ít phiền toái cho quý phủ, có điều xin ngài yên tâm, Quân Kỳ Ngọc ta còn ở một ngày, Tề gia sẽ không suy bại.”

“Có lời hứa hẹn như vậy của điện hạ, thần còn có gì lo lắng chứ? Đa tạ điện hạ.” Tề lão đại nhân phất tay nói, “Mau đi đi, quân địch sắp đuổi kịp rồi.”

Quân Kỳ Ngọc khẽ gật đầu, sau đó đi về phía đầu kia của cầu độc mộc.

Tề Mạc không dám chần chừ nữa, vừa đi đến giữa cây cầu, truy binh của Tiêu Thái tử đã vượt qua cồn cát phía sau, đuổi tới.

“Ha ha ha, Quân Kỳ Ngọc, ngươi chạy giỏi đấy…”

Tiêu Thái tử cũng nhìn thấy trên sông chỉ có một cây độc mộc này, lập tức hạ lệnh bỏ ngựa, vượt sông đuổi giết.

Nhưng đến gần cây cầu, mới phát hiện Tề lão đại nhân nằm bò trên cây hồ dương, nhìn tư thế là muốn ngăn người qua sông.

“Ha ha ha, lão đầu, ngươi không sợ chết sao?”

Tề lão đại nhân hừ một tiếng.

“Ta là văn thần, nhưng văn nhân cũng có thể dũng mãnh không sợ chết, cũng có ngạo cốt hi sinh vì nước!”

“Là một người trung thành, nhưng tận trung cũng phải tìm đúng người, bổn Thái tử mới là hoàng tộc chính thống thiên hạ.”

Tiêu Thái tử nở nụ cười tàn nhẫn, sau đó giơ một chân lên, trực tiếp giẫm lên người Tề lão đại nhân.

“Cha!”

Tề Mạc nhìn thấy cảnh này, đôi mắt như muốn nứt ra.

Tề lão đại nhân mặc dù bị sỉ nhục, nhưng chết không buông tay, ôm chặt lấy cây hồ dương.

“Điện hạ! Chém đứt cây cầu đi! Chém đứt!”

Tề lão đại nhân hét lên, Tiêu thái tử nghe thấy sắc mặt liền thay đổi.
Chương trước
Chương sau