Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 92: Ta chỉ thua ở trong tay ngươi

Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Máu Quân Kỳ Ngọc theo đoản kiếm nhuộm đỏ tay Tống Lễ Khanh, cảm giác trơn trượt ấm áp, khiến Tống Lễ Khanh rùng mình một cái, giống như chạm phải vật nóng, buông lỏng tay ra.

“Quân, Quân Kỳ Ngọc……Tại sao ngươi…… Không tránh?!”

“Tránh?” Quân Kỳ Ngọc mở miệng, đột nhiên nói, “Làm sao ta có thể tránh ngươi?”

“Ngươi võ công lợi hại như thế, nhất định có thể tránh, ngươi nhất định có thể tránh!” Tống Lễ Khanh nói năng lộn xộn, “Ta cũng không biết ta bị làm sao……Xin……”

“Đừng nói xin lỗi.”

Quân Kỳ Ngọc ngăn lời y lại, không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu, trên đôi môi khô dính máu đỏ tươi.

Tống Lễ Khanh thấy hắn hộc máu, không đứng vững nổi nữa, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa khụy xuống đất, nhưng cơ thể lại được một bàn tay vững chắc đỡ lên.

Tống Lễ Khanh dán sát vào một bên ngực của Quân Kỳ Ngọc.

Cái ôm vô cùng trúc trắc đã lâu không gặp, Tống Lễ Khanh thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người hắn, đánh thức rất nhiều ký ức mà y trốn tránh, không dám nhớ lại.

“Tại sao?” Mắt của Tống Lễ Khanh đỏ lên, “Quân Kỳ Ngọc, ngươi đừng…… Ta thiếu chút nữa đã giết ngươi! Nếu ngươi muốn đánh trả, thì cứ việc tới giết ta đi.”

Quân Kỳ Ngọc ghé sát tai y nói chuyện, hơi thở phả lên da.

“Đừng nói lời ngu ngốc nữa, không phải ngươi cố ý, ta không trách ngươi.”

Tống Lễ Khanh cắn môi, lớn tiếng lại run rẩy nói: “Ngươi biết gì mà nói cố ý hay không cố ý? Ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao? Một người hận ngươi như ta, ngươi lại không tránh……Tại sao ngươi lại ngu ngốc như vậy?! Nếu ngươi chết ở đây….”

Một nụ hôn rơi xuống môi Tống Lễ Khanh, khiến y không nói được câu nào nữa.

Tống Lễ Khanh trợn to hai mắt, suy nghĩ đình chỉ, mọi thứ xung quanh giống như đều biến mất, không một tiếng vang, chỉ có thời gian trống rỗng thật dài trôi qua.

Lúc sau y mới hoàn hồn lại, lại bị Quân Kỳ Ngọc dùng sức giữ eo, không động đậy nổi.

“Đừng……Ưm…… Đừng chạm vào ta!”

“Ta không nhịn được muốn hôn ngươi, Lễ Khanh, dù ngươi có chĩa kiếm vào ta, dù ngươi có thật sự giết ta, ta cũng không để ý. Đời này, ta chỉ thua ở trong tay ngươi, Lễ Khanh.”

Quân Kỳ Ngọc nói rất tùy hứng, nhưng cũng rất kiên quyết.

Tống Lễ Khanh sững sờ, y không nghĩ được nữa, chỉ cảm thấy cả người sợ hãi, không biết một đao này có lấy mạng của Quân Kỳ Ngọc không?

“Quân Kỳ Ngọc…… Ngươi sẽ không chết chứ?”

Tống Lễ Khanh thật sự nhịn không được, giọng mũi còn mang theo tiếng nức nở, bây giờ y rất sợ.

“Đương nhiên là không.” Quân Kỳ Ngọc ôn nhu nói.

“Nhưng ngươi bị thương, bọn họ……”

“Yên tâm, không ai giết được ta hết, trừ phi ta cam tâm tình nguyện.” Quân Kỳ Ngọc nói.

Tống Lễ Khanh không biết hắn lấy ở đâu ra tự tin lớn như vậy.

Hay là hắn biết mình đã rơi vào đường cùng, nói lời này để tự trấn an mình?

Tiêu Thái tử thấy Tống Lễ Khanh thật sự đâm Quân Kỳ Ngọc bị thương, không đợi thêm được nữa, lập tức giương cung, gắn mũi tên nhọn, lặng lẽ nhắm thẳng Quân Kỳ Ngọc.

Vụt ——

Tên dài phá không mà đi, nhưng phương hướng lại không được chính xác, mũi tên bay thẳng vào lưng Tống Lễ Khanh, lỗ tai Quân Kỳ Ngọc khẽ động, lập tức vung đao đánh hạ mũi tên.

Nếu mắt hắn còn lành lặn thì có thể dễ dàng ngăn cản mũi tên, nhưng dù sao hắn cũng chỉ dựa vào âm thanh để xác định phương hướng ám khí, mặc dù bị chém một đao nhưng mũi tên vẫn không suy giảm, vẫn bắn vào sau lưng Tống Lễ Khanh.

“Lễ Khanh!”

Quân Kỳ Ngọc thần sắc hoảng sợ, hét lên.

Tống Lễ Khanh đau đớn rên rỉ một tiếng, y cố nén đau nói: “Ta không… không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

May mắn, uy lực của mũi tên đã bị đao của Quân Kỳ Ngọc cắt giảm hơn nửa, lúc này chỉ xuyên qua một tấc da thịt, tuy đau nhưng Tống Lễ Khanh có thể cảm nhận được vết thương không nghiêm trọng.

“Tề Mạc!” Quân Kỳ Ngọc hét ra lệnh.

Tề Mạc ngầm hiểu, hắn thấy miệng vết thương của Tống Lễ Khanh tuy nông, nhưng trên tay lại không có thứ gì cầm máu nên không dám vội vàng rút mũi tên ra.

Quân Kỳ Ngọc trầm giọng ra lệnh nói: “Giúp ta chăm sóc y thật tốt.”

Mặc dù Tống Lễ Khanh không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng trên người Quân Kỳ Ngọc vẫn đằng đằng sát khí.

Tống Lễ Khanh cũng cảm nhận được sát khí của Quân Kỳ Ngọc, vội vàng nắm lấy cánh tay của hắn.

“Quân Kỳ Ngọc! Ngươi đừng đi liều mạng! Ngươi……Và cả Tề Mạc ca ca còn sống mới là quan trọng.”

“Đúng là khó đối phó……”

Tiêu Thái tử đánh lén thất bại, thất vọng nhổ nước bọt.

“Lễ Khanh, ngươi làm rất tốt, không hổ là đệ đệ tốt của bổn Thái tử, ngươi có thể trọng thương Quân Kỳ Ngọc, đã lập công lớn, xem như ngươi quy phục. Mau lại đây đi, đao kiếm không có mắt, kẻo lại bị thương.” Tiêu Thái tử cười như không cười nói.

Quân Kỳ Ngọc siết chặt chuôi đao, Tiêu Thái tử khó hiểu cảm thấy hàn khí bức người.

Nhưng chưa đợi Quân Kỳ Ngọc ra tay, một đạo kiếm đã đâm thẳng mặt Tiêu Thái tử, Tiêu Thái tử suýt nữa trúng chiêu, hắn dùng hết sức tránh, hộ vệ bên người cùng nhau động thủ, khó khắn lắm mới cản được nhát kiếm này.

Chủ nhân thanh kiếm là Bùi Tinh Húc, hắn mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Tiêu Thái tử.

Tiêu Thái tử còn chưa định lại hồn, lạnh lùng quát: “Lâu Lan Vương! Ngươi phát điên cái gì?”

“Tại sao lại đả thương y?”

“Y” tất nhiên là ám chỉ Tống Lễ Khanh.

“Ta đã nói chỉ là lỡ tay mà thôi!” Tiêu Thái tử hừ một tiếng, “Ngươi không thấy y cùng Quân Kỳ Ngọc khanh khanh ta ta sao? Người ngươi nên giết là Quân Kỳ Ngọc.”

Bùi Tinh Húc hoàn toàn không nghe hắn giải thích, giơ kiếm lên chém một lần nữa, lần này Tiêu Thái tử có phòng bị, nghiêng mình lùi về sau.

“Tại sao lại đả thương y?” Bùi Tinh Húc lặp lại.

“Làm y bị thương thì thế nào? Chỉ cần có thể giết Quân Kỳ Ngọc, đánh đổi một trăm thì thế nào?” Tiêu Thái tử bị hắn chọc giận, “Lâu Lan Vương, vì vết thương nhỏ này mà ngươi trở mặt, không muốn làm đồng minh với ta nữa sao?”

“Đồng minh? Ai là đồng minh của ngươi.”

Bùi Tinh Húc sớm đã mất hết ý chí, trong mắt tràn đầy bi thương.

“Ngươi giết Quân Kỳ Ngọc ta mặc kệ, nhưng ngươi không nên làm y bị thương.”

“Đúng là hai kẻ si tình làm việc theo cảm tính….Một tiểu tạp chủng con của phi tần có sức hấp dẫn gì chứ?”

Tiêu Thái tử thở ra một hơi trầm đục, sau đó lớn tiếng cười chế nhạo, càng lúc càng to.

“A…… Ha ha ha!!”

Tiêu Thái tử cười như điên dại, không phải tự mãn, mà là đang trút cơn giận kìm nén bấy lâu nay.

“Nếu đã đến nước này, hôm nay bổn Thái tử cũng không giấu các ngươi nữa…… Phàm là ngỗ nghịch bổn Thái tử, một người cũng chạy không thoát!”

Tiêu Thái tử nói xong, vỗ vỗ tay, mấy hơi thở sau, một đám binh lính từ cồn cát phía sau đi ra, bọn họ đều mặc quân phục của tiền triều, hành động nhìn rất chỉnh tề, phần lớn là được huấn luyện bài bản.

Sau đó đội thứ hai, đội thứ ba…Ước chừng mấy trăm ngươi, hoàn toàn bao vây nơi này.

Một tên thuộc hạ của Tiêu Thái tử rút ống hỏa trong tay, pháo hoa bắn thẳng lên trời, không lâu sau, một loạt pháo hoa khác từ xa đáp lại, hỏa diễm bay khắp trời, vào ban đêm, sa mạc trống trải trông rực rỡ lạ thường.

“Đây là……”

Hai mắt Tống Lễ Khanh lấp lánh, nhìn thấy đội quân như vậy, y cảm thấy bất lực tuyệt vọng.

Quân Kỳ Ngọc nghe tiếng pháo nổ, nói: “Đó là phương thức truyền tin tiền triều thường hay dùng, họ Tiêu rốt cuộc khởi chiến tranh rồi.”
Chương trước
Chương sau