Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 78: Say rượu, hôn môi

Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Không được ăn quá nhiều.”

Cuối cùng Quân Kỳ Ngọc cũng thỏa hiệp, chủ động để Tống Lễ Khanh càn quét trong thiện phòng.

Tài nghệ nấu nướng của đầu bếp Tây Vực quả thực một lời khó nói hết, cách làm xù xì, so với sự tinh tế và đa dạng của Cảnh Quốc, đúng là không đáng để nhắc tới.

Đây là thiện phòng dành cho vương tộc Lâu Lan.

Quân Kỳ Ngọc chọn vài món vừa mắt, bưng hết lên bàn.

“Ngươi ăn đi, ta đi hóng mát.”

Quân Kỳ Ngọc giọng ồm ồm nói.

Sau đó cổ tay của hắn liền bị Tống Lễ Khanh nắm lấy.

Cảm giác mềm mại lành lạnh từ cổ tay truyền đến, khiến Quân Kỳ Ngọc cảm thấy tê dại khắp người.

Bao lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tống Lễ Khanh chủ động tiếp xúc hắn.

Tuy rằng dưới tình huống che giấu thân phận.

Nhưng nhịp tim của Quân Kỳ Ngọc vẫn đập dồn dập, hắn nhớ cảm giác da thịt kề cận này rất lâu rồi.

“Đừng đi, tiểu biểu đệ. Muộn vậy rồi sẽ không có ai phát hiện đâu.” Tống Lễ Khanh mời hắn nói, “Lại đây, ngồi xuống, chúng ta cùng nhau ăn.”

“Ta……”

Quân Kỳ Ngọc không dám quá thân mật với y.

Nhưng hắn làm sao nỡ từ chối lời mời của Tống Lễ Khanh chứ.

“Không sao đâu mà, nếu thật sự có người phát hiện, ngươi chạy là được. Nếu Tinh Húc ca ca trách tội xuống dưới, ta sẽ tự gánh hết, tuyệt đối sẽ không khai ra ngươi.” Tống Lễ Khanh thuyết phục, “Huống chi ta còn phải phiền ngươi gắp thức ăn giúp ta.”

Tống Lễ Khanh cầm chiếc đũa giống như con cua giơ càng, kẹp không khí hai lần.

“Có được không. . .”

Giọng y mềm mại kéo dài, kiểu làm nũng mà Quân Kỳ Ngọc chưa từng nghe thấy bao giờ, khiến thần trí Quân Kỳ Ngọc nhất thời rối bời, y nói gì cũng đồng ý hết.

Hai người bắt đầu ăn uống say sưa, các món ăn béo ngậy và đậm gia vị, Tống Lễ Khanh ăn đến miệng dính đầy dầu.

“A…… Ợ, có hơi nghẹn.” Tống Lễ Khanh lại nói, “Tiểu biểu đệ, ngươi đi tìm xem, có cái gì để uống không, làm trơn họng.”

Quân Kỳ Ngọc đứng dậy, tìm quanh thiện phòng một vòng.

“Không có, chỉ có một ít rượu.”

“Rượu cũng được.” Tống Lễ Khanh nói.

“Ngươi có thể uống rượu?”

Quân Kỳ Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy y say rượu, trong ấn tượng của hắn, ngay cả trên bữa tiệc Tống Lễ Khanh cũng chỉ lễ phép chạm môi một chút.

“Rượu sữa Lâu Lan không cay, uống không say, còn giải khát.”

Quân Kỳ Ngọc cau mày: “Thân thể của ngươi chịu được sao? Một ly rượu xuống bụng, dược thiện ban ngày ăn không phải biến thành công cốc hết sao?”

“Sữa là sữa, làm sao lại có hại cho sức khỏe chứ? Đúng không?”

Đối với Tống Lễ Khanh cưỡng từ đoạt lí, Quân Kỳ Ngọc một chút biện pháp cũng không có.

“Chỉ được uống một ly thôi.”

Quân Kỳ Ngọc thở dài, lấy một bình rượu sữa cho y.

“Hả?” Tống Lễ Khanh kỳ quái nói, “Tiểu biểu đệ, sao ngươi lại thích quản ta vậy chứ?”

Quân Kỳ Ngọc cầm bình rượu, đang chuẩn bị rót, bị Tống Lễ Khanh hỏi như vậy, suýt chút nữa vãi cả rượu.

“Biểu ca nói thân thể ngươi không khỏe.”

Quân Kỳ Ngọc chỉ nói một câu, nhiều lời quá sẽ dẫn đến sai lầm, tốt hơn là hắn nên nói ít đi vài câu.

“Ta khỏe lắm.”

Tống Lễ Khanh đón lấy ly rượu sữa nhỏ, nhấp một ngụm trước, vỗ miệng vài cái, sau đó chìa ly rượu ra.

“Nào, cụng ly, sau này chúng ta cùng một phe rồi.”

“Cùng một phe?”

Mặc dù hắn không biết cùng một phe gì, nhưng Tống Lễ Khanh đã để hắn trở thành một phe với y.

Quân Kỳ Ngọc lập tức cảm thấy có sứ mệnh trên người, chủ động nâng ly rượu lên.

Tống Lễ Khanh cụng ly với hắn một cái.

“Cùng phe ăn trộm.”

“……”

“Ha ha!” Tống Lễ Khanh đắc ý nói, “Giờ chúng ta đã là người trên cùng một thuyền rồi, ngươi cũng không dám đi chỗ Tinh Húc ca ca tố cáo ta nữa, đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta, nhớ chưa?”

“Được, nhớ rồi.”

Bí mật này đúng là rất nhỏ.

Giống như trò chơi gia đình vậy.

Quân Kỳ Ngọc không chơi cùng bạn trang lứa, thú vui của hắn chính là đánh giặc giết người, một bí mật nhỏ như vậy khiến lòng hắn dâng lên chút ấm áp.

Niềm vui tuổi thơ của hắn trôi qua lâu quá rồi, lâu đến nhớ không ra.

Kỳ thật những ngày tháng vui vẻ nhất của Quân Kỳ Ngọc, chẳng phải cũng là những ngày ở thư viện với Tống Lễ Khanh sao?

Lúc đó, lần đầu tiên hắn rời khỏi hoàng cung, thoát khỏi sự giám sát của phụ hoàng, lần đầu tiên không kiêng nể gì mà nghịch ngợm gây sự, thỏa sức khoe khoang.

Sau khi đến Tây Vực rồi, hắn cũng không còn cơ hội trẻ con nữa, Tây Bắc hoang vu man rợ, đầy gió cát chính là phông nền cả tuổi thanh xuân của hắn.

Vì vậy Quân Kỳ Ngọc cũng không có hứng thú gì hết, Tống Lễ Khanh bỗng nhiên mang một dòng nước linh động đến trái tim khô cằn của hắn.

Quân Kỳ Ngọc vui vẻ uống một hơi cạn sạch, loại rượu này đối với hắn mà nói chẳng khác gì đồ uống, hoàn toàn không có mùi rượu.

“Nào nào, rót đầy rót đầy, tiểu biểu đệ.”

Tống Lễ Khanh uống rượu xong, hiển nhiên thả lỏng hơn rất nhiều, ngay cả nói chuyện cũng không kìm nén giọng nữa.

“Nói cho ngươi một bí mật nhỏ nữa.”

Tống Lễ Khanh ra vẻ thần bí, ngoắc ngoắc ngón tay.

Quân Kỳ Ngọc tiến lại gần: “Cái gì?”

“Thật ra ta từ trên trời đến.” Tống Lễ Thanh vừa nói vừa ợ một cái thật dài, “Ợ——”

“Hả?”

Quân Kỳ Ngọc thấy hai má y ửng hồng, mới uống một ly rượu sữa, y đã say rồi.

Quả nhiên cứ dính tới rượu là say.

Tống Lễ Khanh bắt đầu nói mê sảng, không rõ ràng: “Thật ra thì ta chết rồi, ợ, đúng, ta chết rồi. Sau khi chết, ta bay lên trời, trên đó lạnh lắm, lạnh đến mức ta không mở mắt ra nổi, nhưng ta biết chắc chắn đó là ở trên trời. Có lẽ ta không tin Phật Tổ, nên Phật Tổ không đưa ta về Tây Phương cực lạc mà ném ta vào địa ngục cực hàn, cả đời ta chưa từng làm việc gì ác…”

Đây là…cảm nhận của Tống Lễ Khanh khi y đang hấp hối.

Quân Kỳ Ngọc nhìn y nói năng lộn xộn, hai tay khua loạn, nhất thời thất thần.

Quân Kỳ Ngọc bị khí chất sạch sẽ như tờ giấy trắng của y thu hút….Cho dù thần trí không bị tổn thương, y cũng là người đơn thuần chân thành nhất, chỉ là y luôn giả vờ hiểu chuyện, chu toàn tất cả mọi người.

“… Sau đó ta ngủ thiếp đi rất lâu, rất lâu, ta cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.” Tống Lễ Khanh mơ hồ không rõ nói: “Chờ ta mở mắt ra, ta đã trở lại nhân gian rồi. Ngươi nói có thần kỳ không, ta không có đầu thai.”

“…… Đúng là rất thần kỳ.”

Quân Kỳ Ngọc đón ý hùa theo y nói.

“Đúng không ợ……”

Tống Lễ Khanh say đến mức cúi thấp đầu, thỉnh thoảng nấc lên một tiếng, phun cả bọt rượu sữa.

Bình rượu rỗng rồi lại đầy, đầy rồi lại rỗng, chủ yếu là Quân Kỳ Ngọc uống, Tống Lễ Khanh thì mơ màng nói đông nói tây, cuối cùng trực tiếp nằm gục xuống bàn.

Quân Kỳ Ngọc không biết y say đến bất tỉnh nhân sự, hay là ngủ rồi.

Hắn vỗ nhẹ bả vai Tống Lễ Khanh một cái.

Ngay lúc Quân Kỳ Ngọc cho rằng y đã bất tỉnh, Tống Lễ Khanh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ.

Quân Kỳ Ngọc thoáng giật mình.

Chỉ nghe thấy Tống Lễ Khanh oa oa khóc lớn: “Ô ô ô…… Ta nói dối, ta ăn vụng, ta uống rượu, trước kia ta chưa bao giờ dám, ta không còn là một đứa bé ngoan nữa rồi.”

Quân Kỳ Ngọc cố nén cười.

Hóa ra y say thành như vậy, vẫn còn biết chột dạ.

“Không, mặc dù ngươi nói dối ăn vụng uống rượu, nhưng ngươi vẫn là một đứa bé ngoan.” Quân Kỳ Ngọc chỉ có thể dùng giọng cưng chiều trấn an y.

“Tại sao?” Tống Lễ Khanh tạm thời ngừng khóc.

“Ít nhất. . . Ít nhất ngươi còn biết hổ thẹn.” Quân Kỳ Ngọc không biết làm thế nào để an ủi người khác, gượng gạo nói, “Khi ta làm chuyện xấu, ngay cả cảm giác tội lỗi cũng không có, yên tâm thoải mái.”

Tống Lễ Khanh nghe xong, càng khó chịu hơn: “Ô ô ô, bộ dạng này của ta, lão phu tử sẽ không thích ta, ông sẽ đuổi ta ra khỏi thư viện, cha cũng sẽ không thích ta, đuổi ta đi, ta…… Ta sẽ không có nhà nữa ô ô ô……”

Quân Kỳ Ngọc đột nhiên cảm thấy đau lòng, hắn có thể tự tin thỏa sức làm bậy, bởi vì hắn là Thái tử Cảnh Quốc, toàn bộ hoàng cung, thậm chí toàn bộ Cảnh Quốc đều là nhà của hắn.

Còn Tống Lễ Khanh thì sống trong nơm nớp lo sợ, bởi vì từ lúc sinh ra y đã trôi giạt khắp nơi.

Tống Lễ Khanh khóc một hồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn…… Đều do hắn!”

“Do ai?” Quân Kỳ Ngọc thấp giọng hỏi.

“Tiểu ma đầu, hắn dạy hư ta.” Tống Lễ Khanh buồn bực nói, “Nếu không phải hắn, ta mới không dám uống rượu nói dối, đều do đồ xấu xa nhà hắn……”

Quân Kỳ Ngọc dở khóc dở cười, hắn chính là đồ xấu xa mà Tống Lễ Khanh nhớ mãi không quên kia, đến cả Quan Sinh cũng nghe quen tai.

Tống Lễ Khanh thật sự say đến lợi hại, lên án một lúc xong, mệt mỏi nằm úp lên bàn ngủ thiếp đi.

Quân Kỳ Ngọc liếc nhìn ánh trăng bên ngoài, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Hắn đứng dậy bế Tống Lễ Khanh đang ngủ mê man lên, cơ thể Tống Lễ Khanh vẫn gầy gò, vùi trong lồng ngực hắn một chút trọng lượng cũng không có.

Nhưng trong lòng Quân Kỳ Ngọc lại cảm thấy chân thực.

Người quan trọng nhất đang ở trong ngực hắn, trái tim phiêu bạt hơn một năm của hắn cuối cùng cũng ổn định trở lại.

Quân Kỳ Ngọc không biết phòng của Tống Lễ Khanh ở đâu, nên đành phải đưa y đến phòng khách Bùi Tinh Húc thu xếp cho chính.

Mới vừa đặt Tống Lễ Khanh lên giường, Quân Kỳ Ngọc còn chưa kịp đứng thẳng dậy, Tống Lễ Khanh đột nhiên bừng tỉnh, ôm lấy cổ hắn.

“Ưm……”

Tống Lễ Khanh phát ra thanh âm mộng mị, cả người Quân Kỳ Ngọc cứng đờ ở đó, không dám động đậy.

Quân Kỳ Ngọc trợn to hai mắt, bởi vì Tống Lễ Khanh choàng lấy cổ hắn ngồi dậy, ngửi ngửi ở trên người hắn.

Bởi vì cách quá gần, Quân Kỳ Ngọc thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của y, khiến da hắn ngứa ran, lại có một loại cảm giác thoải mái lâu rồi không được cảm nhận.

Chóp mũi Tống Lễ Khanh chạm vào yết hầu của Quân Kỳ Ngọc, đầu óc Quân Kỳ Ngọc trở nên trống rỗng.

“Hả? Mùi này… quen… quen quá.”

Tống Lễ Khanh nói lời say xỉn, ánh mắt y mê mang, nhưng trong sự mê mang đó lại có có một tia lạnh lùng quyến rũ, khiến người khác muốn tìm hiểu thân cận, đôi môi đỏ mọng hơn bình thường hơi chu ra, vết rượu trên mặt giống như ánh ban mai vừa hạ xuống, mềm mại ướt át.

Quân Kỳ Ngọc nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên trượt xuống.

Hắn thiếu chút nữa đã quên hết tất cả mà hôn xuống.

“Giống như…… Giống như……”

Lông mi Tống Lễ Khanh khẽ run lên, như thể đang cố gắng nhớ lại, nhưng hiện tại y không cách nào suy nghĩ được, ngập ngừng nửa ngày không nói ra được.

Quân Kỳ Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

“Say rồi…… Có phải ngày mai sẽ không nhớ không?”

Kích động muốn hôn môi y của Quân Kỳ Ngọc không giảm, làm thế nào cũng không kìm chế được.

Bản thân hắn chưa từng say bao giờ, nên hắn cũng không chắc liệu hôm sau Tống Lễ Khanh có nhớ những gì mình đã làm hay không.

Quân Kỳ Ngọc đấu tranh một lúc, bản năng chiến thắng lý trí.

Môi hắn phủ lên môi Tống Lễ Khanh, chỉ là chạm nhẹ, không mang theo bất kỳ động tác khêu gợi gì.

Nhưng chỉ một nụ hôn đơn giản như vậy, cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Tống Lễ Khanh, khiến Quân Kỳ Ngọc lần đầu tiên cảm nhận được thế nào gọi là trời long đất lở, nhật nguyệt điên đảo.
Chương trước
Chương sau