Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 75: Ngươi vẫn muốn đợi mãi như vậy sao?

Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Hồ Nguyệt Nhi mơ màng, thiếu chút nữa mất mạng trong tay Quân Kỳ Ngọc, còn chưa tỉnh hồn.

Mà Quân Kỳ Ngọc mới vừa rồi còn tức giận ngập trời, lúc này lại bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm môi nàng……

“Điện hạ……”

Hồ Nguyệt Nhi mờ mịt không hiểu.

“Đừng động.”

Quân Kỳ Ngọc nhìn giọt máu đã chảy xuống cằm nàng, nhíu mày, sau đó vươn ngón tay ra, nhanh chóng lau đi giọt máu.

Chút nữa, chút nữa thì rơi xuống lễ phục của Tống Lễ Khanh rồi.

Cũng may không có làm bẩn.

Hồ Nguyệt Nhi bị hắn chạm cằm, cả người sởn tóc gáy, vừa rồi người muốn giết người là hắn, bây giờ làm động tác mập mờ dịu dàng cũng là hắn.

Hồ Nguyệt Nhi hoàn toàn đoán không ra, rốt cuộc hiện tại hắn đang nghĩ gì?

“Điện hạ…… Thần biết sai rồi, thần không biết lễ phục này, lễ phục này không phải chuẩn bị cho thần.”

Hồ Nguyệt Nhi bị dọa sợ, hai đầu gối vẫn còn mềm nhũn.

Nàng lã chã chực khóc, lập tức muốn quỳ xuống nhận sai, ít nhất giữ được mạng rồi nói sau.

Nhưng Quân Kỳ Ngọc nắm lấy đầu vai nàng, không cho nàng quỳ xuống.

“Cởi lễ phục ra.” Quân Kỳ Ngọc ra lệnh.

“Được, được ạ!”

Hồ Nguyệt Nhi không dám trái lời, vội vàng tháo mũ miện vàng ngọc trên đầu, luống cuống cởi nút áo, nhưng càng nóng vội càng không cởi được, nàng dùng sức kéo nút buộc, cả người run lẩy bẩy.

“Chậm thôi.”

Quân Kỳ Ngọc nhìn thế thì lo lắng, siết chặt bả vai Hồ Nguyệt Nhi.

Bờ vai mảnh khảnh của Hồ Nguyệt Nhi đau đớn, xương giống như bị bóp gãy.

“Vâng……”

Hồ Nguyệt Nhi cuối cùng cũng thuận lợi cởi lễ phục ra, trả lại cho Quân Kỳ Ngọc, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi lau nước mắt.

Quân Kỳ Ngọc treo lễ phục trên tay, cẩn thận vuốt phẳng từng nếp gấp.

“Điện hạ, nếu ngài chê thần làm bẩn, thần có thể giặt sạch lại cho ngài.”

Hồ Nguyệt Nhi vội vàng lấy lòng.

Quân Kỳ Ngọc mới giương mắt lên, đôi mắt như vực sâu.

Dựa theo tính khí của hắn, hắn nhất định phải xử tử nữ nhân không biết chừng mực, lỗ mãng này.

Làm lễ phục của Tống Lễ Khanh dính đầy mùi tạp nham.

Sau lưng Hồ Nguyệt Nhi giống như có gai, hai chân đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy.

“Ngươi còn đứng đó làm gì?” Quân Kỳ Ngọc trầm giọng nói, “Cút xa một chút.”

Ngữ khí tuy rằng không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng nhặt về một mạng, Hồ Nguyệt Nhi như được đại xá, lúc thi lễ còn loạng choạng một cái, xin cáo lui giống như chạy trốn.

Quân Kỳ Ngọc ngồi xuống mép giường, phải mất một lúc sau mùi hương dính trên y phục mới tan đi.

“Lễ Khanh, ta biết ngươi không thích ta giết người bừa bãi…… Nếu như ngươi ở đây, nhất định sẽ bảo ta tha mạng cho nàng.”

“Ngày vui như vậy, chúng ta không nên thấy máu.”

Quân Kỳ Ngọc nằm nghiêng trên giường, ôm lễ phục của Tống Lễ Khanh vào trong lòng, thực ra nó đã không còn mùi hương thanh nhã của Tống Lễ Khanh từ lâu, nhưng dán sát lại gần, Quân Kỳ Ngọc phảng phất có thể ngửi được.

Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt hắn.

Một đêm không ngủ, Quân Kỳ Ngọc mặc kệ bản thân đắm chìm trong những nỗi nhớ. Ngày hôm sau, lúc bước ra khỏi chính viện, trên mặt Quân Kỳ Ngọc không lộ chút mệt mỏi, ngược lại tràn đầy năng lượng, tựa như một tân lang gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái.

Lúc hắn đi đến thư phòng, Tiểu Địch trình cho hắn một phong thư giấy nến.

“Điện hạ, đây là sáng sớm tín sứ Lâu Lan đưa thư tới, nói là nhất định phải tự ngài mở.”

“Ừm.”

Quân Kỳ Ngọc mở phong thư ra, bên trong là một tấm thiệp mời.

“Thiệp mời thành hôn?”

Quân Kỳ Ngọc ngạc nhiên một lúc, tiếp đó lập tức nhét thiệp mời trở lại phong thư, ném lên bàn.

“Bùi Tinh Húc muốn cử hành hôn lễ, mời ta đến uống rượu mừng……” Quân Kỳ Ngọc cau mày nói, “Nhanh như vậy đã có ý trung nhân thành thân, ta còn tưởng hắn yêu Lễ Khanh sâu đậm, đến chết không phai thế nào.”

Tiểu Địch nhỏ giọng hỏi một câu: “Lâu Lan Vương muốn lấy Vương hậu?”

“Ừm.”

Tâm trạng Quân Kỳ Ngọc phức tạp, không có tên tình địch Bùi Tinh Húc, hắn nên vui mới phải.

Nhưng không hiểu sao hắn lại có hơi tức giận.

Tiểu Địch cũng thất vọng nói: “Bùi điện hạ trước kia…..Đối với công tử rất tốt, không nghĩ tới cũng đã quên công tử.”

“Một số người ngoài miệng chỉ giỏi nói lời dễ nghe.” Quân Kỳ Ngọc cười chế nhạo nói, “Một lòng một dạ đến già không phải mấy câu hoa ngôn xảo ngữ là có thể làm được.”

Tiểu Địch lầm bầm hỏi: “Tại sao điện hạ lại tức giận như vậy chứ?”

“Ta tức hắn, mới có hai năm hắn đã từ bỏ Lễ Khanh!”

Quân Kỳ Ngọc kìm nén tức giận nói, Bùi Tinh Húc làm như vậy, giống như đang biểu thị, Tống Lễ Khanh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, sau một thời gian, tự nhiên sẽ quên đi, tìm một người mới thay thế.

“Ha ha.”

Quân Kỳ Ngọc lại cảm thấy bản thân nực cười.

Hắn kích động tức giận như vậy làm gì?

“Cũng đúng, vương thất Lâu Lan bọn họ tuổi thọ không dài, còn không mau lập gia thất, vương tộc bọn họ liền đoạn hương hỏa, lấy Vương hậu cũng dễ hiểu, ta nên đi tặng hắn một phần đại lễ chúc mừng.”

Quân Kỳ Ngọc sai người đến nhà kho chuẩn bị rất nhiều trân bảo giá trị liên thành, đóng thành hai rương lớn, theo xe ngựa Quân Kỳ Ngọc rời khỏi Cảnh Quốc, đến Lâu Lan.

Quân Kỳ Ngọc ở phủ Kỳ Lân Tây Bắc cách khá gần, ba ngày sau đã đến vương đô Lâu Lan, tiến vào trong thành.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bùi Tinh Húc, Quân Kỳ Ngọc hơi kinh ngạc.

Bọn họ đã hơn một năm không gặp, Bùi Tinh Húc thoạt nhìn….Giống như không được khỏe.

Trước kia tốt xấu gì cũng có khí khái ung dung của vương tộc, coi như có mấy phần khí chất tiêu sái hào sảng, hiện tại sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, mái tóc đen khô quăn, ảm đạm không sức sống.

Bùi Tinh Húc nhìn thấy Quân Kỳ Ngọc, lộ ra nụ cười không nóng không lạnh.

“Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp.”

Bùi Tinh Húc không khỏi cảm khái trong lòng, mỗi lần hắn nhìn thấy Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc đều thay đổi rất nhiều, có lẽ là tuổi đã lớn, tính trẻ con hoàn toàn biến mất, phong thái trầm ổn nội liễm, mặc dù giữa hai mày mang theo ưu sầu nhàn nhạt.

“Thái tử điện hạ tới sớm rồi, còn 10 ngày nữa mới đến hôn lễ của ta.”

Quân Kỳ Ngọc cười nói: “Đến sớm là để thể hiện thành ý của ta, dù sao chúng ta cũng coi như là nửa tri kỷ, dĩ nhiên không thể tới muộn, cũng để gặp Vương hậu của ngươi sớm một chút.”

Đôi mắt phỉ thúy của Bùi Tinh Húc ngưng lại, ý cười không giảm.

“Việc này không cần vội, có rất nhiều cơ hội.” Bùi Tinh Húc vươn tay mời nói, “Đường xe vất vả, Thái tử điện hạ mau ngồi, uống chén trà nghỉ ngơi một chút.”

Quân Kỳ Ngọc cầm chén trà lên, nhấp một ngụm.

Đây là trà đen đến từ Cảnh Quốc, nhưng người dân ở Tây Vực không thích vị đắng của trà, cho nên cho thêm ít đường sữa, biến thành thứ nước trà hỗn hợp, trước kia ở Tây Vực Quân Kỳ Ngọc uống nó còn có thể no bụng, hiện tại ngược lại càng ngày càng không thích loại ngọt ngấy này, liền đặt chén xuống.

Bùi Tinh Húc cẩn thận, nhìn thấy vậy liền gọi người hầu tới.

“Đi đổi một chén trà hoa quế tới.”

Người hầu lập tức làm theo, một lúc sau trà nóng được bưng lên.

“Mùi thơm ngào ngạt, vị trà thanh nhã.” Quân Kỳ Ngọc nhấp một ngụm nói, “Là trà của Hương Lan phường trong kinh thành.”

“Thái tử điện hạ thật có mắt nhìn.” Bùi Tinh Húc cười nói, “Để mua một hộp trà này trong kinh thành không dễ dàng, ta cũng không nỡ uống, một hộp phải uống hơn nửa năm.”

Quân Kỳ Ngọc lại nói: “Trà hoa quế không tính là trà hảo hạng, cũng không phải là hiếm.”

“Uống trà ấy mà, hương vị là thứ yếu, quan trọng là tâm trạng uống trà.” Bùi Tinh Húc thở dài nói, “Ta thường nhớ những ngày học tập ở kinh thành Cảnh Quốc, sống động trước mắt khó mà quên. Ta vẫn nhớ cứ đến tháng 8, kinh thành Cảnh Quốc lại tràn ngập hoa quế, bánh hoa quế làm từ hoa quế mới hái là ngon nhất….Khụ, khụ khụ!”

Bùi Tinh Húc dùng khăn che miệng, ho khan liên tục.

Quân Kỳ Ngọc biết hắn nhớ không phải là bánh hoa quế, mà là người thích ăn bánh hoa quế.

Nghe Bùi Tinh Húc ho khan đến khàn cả giọng, liền biết bệnh hắn bệnh vẫn chưa khỏi, hơn nữa ho càng ngày càng nghiêm trọng.

“Xem ra ngươi cũng không tìm được huyết thung dung.” Quân Kỳ Ngọc buồn rầu nói.

“Ha……”

Bùi Tinh Húc cười một tiếng.

Quân Kỳ Ngọc không khỏi mất mát.

Đã tìm lâu như vậy, quân Tây Bắc phái đi gần như càn quét toàn bộ sa mạc Tây Vực, cộng thêm treo thưởng vàng bạc, đến nay vẫn chưa có tin tức gì về huyết thung dung.

Ngược lại, có một số kẻ gian trá mang huyết thung dung giả đến, muốn đổi lấy phần thưởng, bị Quân Kỳ Ngọc ban trượng phạt đánh đi.

“Chẳng trách ngươi muốn lập hậu, kéo dài hương khói.”

Bùi Tinh Húc khoát tay.

“Ta sẽ không có hậu tự.”

“Hả?” Quân Kỳ Ngọc im lặng đợi hắn nói tiếp.

Bùi Tinh Húc đứng dậy, đón lấy một đứa bé từ trong tay bà vú.

Đứa bé mới một hai tuổi, mới vừa bập bẹ học nói, Bùi Tinh Húc cố ý để nó tự vịn bàn đứng, nó tập tễnh đi đến với lấy điểm tâm trên bàn.

Quân Kỳ Ngọc nhìn nó sắc mặt hồng hào, đôi mắt đen bóng, dùng hai bàn tay mũm mĩm ngoạm lấy một miếng bánh ngọt, há miệng lộ ra chiếc răng cửa nhỏ, ánh mắt cong lên, phát ra tiếng cười khanh khách.

Trái tim Quân Kỳ Ngọc sinh ra chút mềm mại, đứa bé này thật sự quá đáng yêu, chọc người thích.

“Ta thành thân không phải vì hương khói.” Bùi Tinh Húc bế đứa bé đi tới, nói, “Ngôi của ta sẽ truyền lại cho Quan Sinh.”

Quân Kỳ Ngọc có chút kinh ngạc, đứa bé được nuôi dưỡng đến phấn điêu ngọc trác, có thể thấy Bùi Tinh Húc đã dành không ít tinh lực trên người nó.

“Người Lâu Lan các ngươi xem trọng dòng họ huyết thống, nó là một người Trung Nguyên.”

“Đây chính là chỗ khó xử của ta.” Bùi Tinh Húc nghiêm túc nhìn Quân Kỳ Ngọc nói: “Nói không chừng, đến lúc đó phải nhờ Thái tử Cảnh Quốc ngươi giúp đỡ một phen, giúp nó bảo vệ ngôi vị này, cũng là giúp ta bảo vệ Lâu Lan.”

Quân Kỳ Ngọc cười lắc đầu.

“Đúng là thế sự hoang đường, ngươi cầu một Thái tử địch quốc bảo vệ giang sơn cho ngươi.”

“Hoang đường thật.” Bùi Tinh Húc cũng cười rộ lên, “Ta còn có thể cầu ai đây? Đương nhiên, đến lúc đó nếu ngươi muốn chiếm Lâu Lan, cũng cứ việc tới, ta vô lực ngăn cản, việc này đối với ngươi mà nói dễ như trở bàn tay.”

Quân Kỳ Ngọc nhướng mày kiếm, nói: “Ngươi cũng biết nhìn xa trông rộng đấy.”

“Không biết nhìn thì thế nào? Thánh hiền đều nói, trong đời người, trong mười việc thì thường có đến tám chín việc là không như ý.” Bùi Tinh Húc thở dài một tiếng, “Lâu Lan vẫn luôn lung lay sắp đổ, vận số đã sắp hết, chẳng qua cố tình đến tay ta mà thôi, phụ vương cũng biết, ta không thích hợp làm một quân vương, ông ấy chắc cũng sẽ không quá trách cứ ta.”

Bùi Tinh Húc nhìn Quan Sinh cầm bánh ngọt gặm, không cắn nổi, liền bẻ một miếng nhỏ giúp nó.

“Còn ngươi thì sao? Quân Kỳ Ngọc.” Bùi Tinh Húc ngẩng đầu hỏi: “Ngươi vẫn muốn đợi mãi như vậy sao?”

“Ta chưa từng dao động.” Quân Kỳ Ngọc không chút do dự nói, “Cho dù nhìn không thấy đầu đêm tối, trông không thấy bình minh.”
Chương trước
Chương sau