Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 71: Ngài ấy chưa từng nói một câu không tốt về điện hạ

Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi

***

Quân Kỳ Ngọc cào tuyết ra hai bên, ôm Tống Lễ Khanh bò ra ngoài.

Hắn thở dốc vài cái, nhìn quanh bốn phía.

Đây là một sơn động, nói chính xác hơn là một không gian giống như hang động, lối ra rất nhỏ, cho nên bất kể bên ngoài gió thổi lớn thế nào, tuyết dày đều bị ngăn ở bên ngoài, giống như bước vào một thế giới yên tĩnh khác.

Mặc dù bên trong không ấm áp như gió xuân, nhưng nhiệt độ ấm hơn bên ngoài rất nhiều, ít nhất khác xa hoàn cảnh khắc nghiệt ngoài kia.

Bốn phía đều là vách đá nhẵn bóng, chắc chắn đã được hình thành qua nhiều năm, Quân Kỳ Ngọc chạm vào một cây cột, phát ra âm thanh lanh lảnh, hắn mới kinh ngạc phát hiện, đây không phải vách đá, mà là tường ngọc! Nói cách khác, toàn bộ sơn động này là một khối ngọc thạch lớn.

Quân Kỳ Ngọc ôm Tống Lễ Khanh đi vào bên trong, bóng của bọn họ chiếu trên ngọc thạch bóng loáng.

Một bệ ngọc giống như một chiếc giường xuất hiện trước mặt, bề mặt nhẵn nhụi, Quân Kỳ Ngọc đã nhìn thấy vô số bảo vật, nhưng cũng chưa từng thấy khối ngọc lớn như vậy.

“Đây là Hàn Ngọc đài……”

Quân Kỳ Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có thể tìm được nơi này, chứng tỏ tin đồn đã đúng một nửa.

Quân Kỳ Ngọc ôm Tống Lễ Khanh đặt lên Hàn Ngọc đài.

Khuôn mặt Tống Lễ Khanh yên tĩnh yên bình, bộ dáng giống như đang ngủ.

Quân Kỳ Ngọc nán lại chỗ này một lúc lâu, hắn phải xuống núi, nhưng lại không yên tâm Tống Lễ Khanh, hắn lo lắng nơi này sẽ có nguy hiểm gì khác, lại lo lắng truyền thuyết là giả, chờ đến lúc hắn quay lại, Tống Lễ Khanh đã thành bộ xương khô.

Quân Kỳ Ngọc ngồi bên cạnh Hàn Ngọc đài, nói chuyện cùng Tống Lễ Khanh.

“Lễ Khanh, ta để ngươi ở chỗ này, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chờ ta trở lại được không?”

“Lễ Khanh, một mình ngươi ở chỗ này có sợ không? Ta lo lắng cho ngươi.”

“Ta nhất định sẽ quay lại đón ngươi.”

“Cái này ngươi còn nhớ không? Là quà phụ hoàng ban cho chúng ta lúc lễ tân hôn, nói là phong tục của miền Nam, xúc xắc đậu đỏ tượng trưng cho tình yêu bất tận. Tiểu Địch nói, kết tóc của chúng ta đã bị ngươi đốt rồi, chỉ để lại khối ngọc này, ta vẫn luôn mang theo bên người.”

“Lễ Khanh, ta hẳn là người phu quân tệ nhất trên đời này, cũng không tìm được ai khốn nạn hơn ta nữa.”

“Ta để ngọc bội này trong tay ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng quên ta, được không?”

Quân Kỳ Ngọc nắm lấy tay Tống Lễ Khanh, để y cầm miếng ngọc bội này.

Quân Kỳ Ngọc cúi người, hôn nhẹ lên trán Tống Lễ Khanh một cái.

“Lễ Khanh, xin lỗi.”

Đấu tranh suốt một ngày, Quân Kỳ Ngọc mới nhai một miếng thịt khô, uống nước tuyết nuốt xuống, khôi phục chút thể lực, mới quyết định xuống núi.

……

Bảy ngày sau, tại Lâu Lan quốc phía Đông sa mạc, Bùi Tinh Húc đứng ở trước kệ sách, lật giở từng quyển sách cổ, tìm kiếm bất cứ thông tin gì liên quan đến huyết thung dung.

Nhưng từ xưa đến nay mới xuất hiện hai cây, cho nên ghi chép đã ít lại càng ít.

Bùi Tinh Húc chán nản ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào kệ sách.

Vương tộc Lâu Lan bị bệnh huyết kiệt nguyền rủa nhiều năm, bất kể nam hay nữ, tất cả đều sống không lâu, ngoại trừ một vị tổ tiên ăn huyết thung dung sống thọ đến cuối đời ra, còn lại lâu thì sống đến bốn mươi năm mươi tuổi, ngắn thì chết trẻ.

Phụ vương hắn băng hà khi bốn mươi lăm tuổi, đã là trường thọ, thực tế ông có thể sống lâu hơn, nhưng ông đã mang huyết thung dung hiếm có trong thiên hạ luyện chế thành đan dược, đưa hết cho Bùi Tinh Húc bị bệnh huyết kiệt phát tác.

Bởi vì hắn là người kế thừa, niềm hi vọng duy nhất của Vương tộc Lâu Lan.

Nhưng những viên đan dược kia đã được sử dụng hết để cứu Tống Lễ Khanh.

Nhớ đến Tống Lễ Khanh, Bùi Tinh Húc lại lo lắng.

Hắn dùng khăn tay che miệng, ho khan kịch liệt, khi lấy ra chiếc khăn tay đã dính đầy máu.

Bùi Tinh Húc siết chặt chiếc khăn tay.

“Phụ vương, con cảm thấy hổ thẹn với người, hổ thẹn với tổ tiên, hổ thẹn với con dân Lâu Lan…… Đợi con chết, Lâu Lan lâm nguy, quốc nội sụp đổ, Cảnh Quốc cũng sẽ không ngồi yên không nhìn đến, nhất định thu vào trong túi, Lâu Lan rất nhanh sẽ không còn nữa! Cơ nghiệp mấy trăm năm, sợ là phải hủy trong tay con…… Khụ khụ ——”

“Nhưng…… Con không hối hận! Nếu được chọn lại lần nữa, con vẫn sẽ làm như vậy.”

Bùi Tinh Húc nhớ tới người nhìn như lạnh lùng bất cận nhân tình, thực ra lại dịu dàng và tốt bụng kia, hắn vĩnh viễn không thể buông.

Hắn yêu bao nhiêu, trong lòng lại khó dằn bấy nhiêu.

Lúc Quân Kỳ Ngọc đến Lâu Lan tìm Tống Lễ Khanh, Bùi Tinh Húc không cương quyết ngăn cản bọn họ gặp mặt.

Lúc Quân Kỳ Ngọc bắt Tống Lễ Khanh đi, hắn lựa chọn rút binh.

Ngoại trừ buông tay ra, hắn không còn cách nào khác.

Bởi vì bệnh huyết kiệt của hắn đã tái phát, hắn biết mình không thể trốn thoát khỏi số mệnh, nếu có ai trên đời này cứu được Tống Lễ Khanh thì người đó chỉ có thể là Quân Kỳ Ngọc.

Cửa Tàng thư điện bị đẩy ra, người hầu vội vàng đi vào.

“Vương, hắn…… Hắn một hai muốn xông vào.”

Bùi Tinh Húc thấy người đang đến, ánh mắt chợt cứng lại.

Là Quân Kỳ Ngọc.

Áo choàng cẩm bào trên người Quân Kỳ Ngọc đã rách tả tơi, khuôn mặt hắn đầy phong sương, râu mọc lởm chởm, vẻ bá đạo đã biến mất khỏi gương mặt hắn, trông không khác gì một tên ăn xin.

Khiến Bùi Tinh Húc kinh ngạc chính là, hai mắt hắn bịt vải kín, trên tay cầm một cây gậy chống thay nạng.

Bùi Tinh Húc nhìn phía sau Quân Kỳ Ngọc.

Hắn một mình tới.

Lẻ loi.

Trái tim Bùi Tinh Húc bỗng nhiên trống rỗng, hắn khó khăn đặt ra một câu hỏi đã có câu trả lời.

“Tại sao chỉ có một mình ngươi…… Lễ, Lễ Khanh đâu?”

Quân Kỳ Ngọc mấp máy môi, nhưng không trả lời.

Bùi Tinh Húc đứng dậy, lao về phía Quân Kỳ Ngọc, túm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh.

“Ta hỏi ngươi! Lễ Khanh đâu! Người khác đâu?!”

Quân Kỳ Ngọc bị lôi kéo cả người lung lay, nhưng lần này hắn không đánh trả.

“Ngươi nói đi! Quân Kỳ Ngọc!” Bùi Tinh Húc giận dữ hét, “Ngươi đưa người đi, nhưng ngươi lại một mình trở về…… Ngươi một mình trở về! Sao ngươi còn có mặt mũi quay trở về?! Người đáng chết ở sa mạc nhất chính là ngươi!”

Bùi Tinh Húc khàn cả giọng, ho khan lui về sau một bước, bỗng nhiên dùng khăn che miệng, phun ra một ngụm máu nhỏ.

Hắn không màng vết máu trên môi, thù hận nhìn Quân Kỳ Ngọc, tiếp đó hung hăng đánh hắn một đấm.

Đây là lần đầu tiên Bùi Tinh Húc tức giận chủ động ra tay với người khác như vậy.

Quân Kỳ Ngọc không phòng thủ nên ngã ra sau, Bùi Tinh Húc cũng không dừng lại, xông tới đấm mấy phát, gương mặt Quân Kỳ Ngọc lập tức tím bầm, khóe miệng rách ra.

“Đánh! Dùng sức đánh!”

Quân Kỳ Ngọc mới nói câu đầu tiên.

Trên trán hắn hiện lên gân xanh, không phải hắn tức giận Bùi Tinh Húc, mà là tức giận chính mình.

Hầu kết Quân Kỳ Ngọc trượt lên trượt xuống.

“Y……Y nằm trong lòng ta, không có hơi thở, không có nhịp tim…”

Loại cảm giác tuyệt vọng đó, Quân Kỳ Ngọc không dám nghĩ đến, chỉ cần nghĩ đến, lồng ngực hắn đã ngột ngạt đến mức muốn nghẹt thở.

“Ta thực sự muốn một kiếm giết ngươi! Quân Kỳ Ngọc!” Bùi Tinh Húc bất chấp cơ thể khó chịu, chửi ầm lên, “Tại sao trên đời này lại có loại người như ngươi? Từ khi Lễ Khanh ở bên ngươi, chưa từng có một ngày y được hưởng thụ điều một Thái tử phi nên được hưởng thụ! Y bị bệnh huyết kiệt, đều là do ngươi một tay gây ra! Y bệnh nặng ngươi không thấy sao? Đến chết cũng bị ngươi liên lụy! Không phải ngươi lợi hại sao? Không phải cậy mạnh sao? Giỏi vậy thì cướp y từ tay Diêm Vương gia trở về đi!”

Mấy ngày này, Quân Kỳ Ngọc từ trên núi Thần xuống, bị một góc băng đâm vào mắt, lại một thân một mình, mơ hồ đi qua sa mạc, trong khoảng thời gian này, không ai nói chuyện với hắn, hắn thống khổ, chịu đựng, tựa như một cái xác không hồn.

Bùi Tinh Húc vung nắm đấm về phía hắn, đau đớn khiến Quân Kỳ Ngọc chết lặng, mới có cảm giác mình đang còn sống.

Nỗi đau dồn nén bấy lâu, có nơi để phát tiết.

“Quân Kỳ Ngọc, lúc đó ta đã nói với ngươi, một mình ngươi không thể tìm được huyết thung dung! Bây giờ, ngươi còn dám một mình trở về?! Ngươi bỏ y ở đâu! Ta phải tìm y trở về!”

“Y ở Hàn Ngọc đài trên đỉnh núi Thần, dùng thuốc giữ một hơi thở, nếu như có thể tìm được huyết thung dung, có lẽ…… Có lẽ y có thể sống lại.”

Bùi Tinh Húc sững người trong giây lát, bốn chữ “giữ một hơi thở”, ít nhất cũng cho hắn một chút ánh sáng.

Truyền thuyết về núi Thần, hắn cũng nghe kể, nhưng không cách nào nghiệm chứng thật giả.

“Ngươi……Bỏ y ở đó một mình? Tin thứ đồ hư vô đó sao?!”

“Ta còn có thể làm gì?” Đôi môi Quân Kỳ Ngọc run rẩy, “Ngươi nói cho ta biết, ta còn có thể làm gì?”

Bùi Tinh Húc siết chặt tay, kêu lên răng rắc, nhưng chỉ có thể vô lực buông ra.

Quân Kỳ Ngọc đứng dậy khỏi mặt đất, nhặt gậy gỗ lên.

“Ta sẽ trở về Cảnh Quốc, mệnh lệnh toàn bộ quân Tây Bắc đi tìm huyết thung dung, nếu còn không thấy, ta lại phái thêm người!”

Quân Kỳ Ngọc xoay người, bước từng bước rời đi.

Bùi Tinh Húc ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hắn, nước mắt và máu lẫn vào trong miệng, vừa mặn lại vừa tanh.

……

Thái tử Cảnh Quốc từ Tây Bắc trở về kinh thành.

Vẫn chưa tìm được Thái tử phi trở về, cũng không ai biết ở Tây Bắc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc Thái tử Cảnh Quốc trở về toàn thân bị thương, ngay cả đôi mắt cũng bị thương, suýt chút nữa là bị mù.

Đối với một thái tử mà nói, đôi mắt cực kỳ quan trọng, vì vậy toàn bộ Thái Y viện vây lấy Quân Kỳ Ngọc, chữa trị nửa tháng.

Thái tử Cảnh Quốc mắt còn chưa bình phục hoàn toàn, đã cố chấp muốn quay trở lại Tây Bắc, Huyền Đế không lay chuyển được hắn, dứt khoát mặc kệ hắn.

Lúc Quân Kỳ Ngọc rời đi, chính là tết nguyên tiêu.

Kinh thành treo đèn lồng khắp nơi, đón mừng một năm mới bắt đầu.

Trong xe ngựa Quân Kỳ Ngọc dẫn theo một người, là thị nữ trước kia của Tống Lễ Khanh, Tiểu Địch.

Tiểu Địch tuổi còn nhỏ, chưa rời kinh thành bao giờ, một đường thấp thỏm bất an.

“Điện hạ, tại sao đang tết nguyên tiêu ngài lại muốn đi Tây Vực ạ?”

Thị lực Quân Kỳ Ngọc bị suy giảm, đèn lồng đầu đường lờ mờ, xuất hiện bóng chồng, hắn hạ rèm xe ngựa xuống.

“Ta không nhìn nổi mấy thứ màu đỏ này, nó luôn khiến ta nhớ đến y.”

Ngữ khí ôn hòa, nhưng tình ý thâm sâu.

“Tại sao ngài lại muốn dẫn nô tỳ đi cùng ạ?” Tiểu Địch lo lắng nói, “Nô tỳ chưa từng rời quê hương đi đến nơi xa như vậy.”

“Y đã quen được ngươi hầu hạ, xem ngươi như tri kỷ. Nếu một ngày nào đó y quay trở về, ta hi vọng ngươi sẽ ở bên cạnh y.” Quân Kỳ Ngọc dừng một chút, lại ôn nhu nói, “Lễ Khanh, y đã….Nói riêng với ngươi những gì? Có thể kể cho ta nghe không?”

Quân Kỳ Ngọc cảm thấy cay đắng trong lòng.

Người không còn nữa, hắn mới bắt đầu đi tìm hiểu Tống Lễ Khanh.

Tiểu Địch ngây thơ nói: “Nói rất nhiều thứ, điện hạ muốn nghe cái gì?”

“Muốn nghe…… Về ta.” Quân Kỳ Ngọc liếm đôi môi khô khốc, “Có phải y nói tính khí ta xấu? Bốc đồng, dễ giận, lại không có học thức? Hay là lúc ta đối xử tệ với y, y ghét ta hận ta? Mắng ta ta cũng muốn nghe.”

“Không có.”

Tiểu Địch phủ nhận.

“Công tử ngài ấy chưa từng nói một câu không tốt về điện hạ.”

Nước mắt Quân Kỳ Ngọc lại bắt đầu rơi.
Chương trước
Chương sau