Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 67: Hồ Tư Ly Mục

Chương trước
Chương sau
Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi

***

Quân Kỳ Ngọc ngẩng đầu lên, bọn thổ phỉ biểu cảm kỳ quái, tiếng cười bừa bãi trêu chọc, đặc biệt chói tai.

Tính tình hắn kiêu ngạo như vậy, cả đời chỉ đứng trên người khác, cho dù là trước mặt Huyền Đế, hắn cũng ngang ngược, trước nay chỉ có Quân Kỳ Ngọc nắm giữ mạng sống của kẻ khác chứ chưa bao giờ bị người khác làm nhục.

Đây là một sự sỉ nhục lớn nhất của hắn.

“Các ngươi không giết ta, chỉ là muốn làm nhục ta? !” Hai mắt Quân Kỳ Ngọc sắc lên.

Thủ lĩnh thổ phỉ chỉ vào Tống Lễ Khanh nói: “Lúc ngươi dẫn binh Cảnh Quốc cướp nữ nhân của bọn ta, không nghĩ tới có một ngày Thái tử phi của mình sẽ trở thành món đồ mua vui cho nhiều người như vậy đúng không?”

Quân Kỳ Ngọc nhìn Tống Lễ Khanh, quần áo y rách rưới, giống như một con nai con đang sợ hãi.

Nếu như chỉ có mình hắn, hắn thà chết chứ không để người khác nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của mình.

Đến hôm nay hắn mới biết thì ra từ bỏ tôn nghiêm của bản thân lại khó khăn đến như vậy.

Quân Kỳ Ngọc mơ hồ nhớ đến đêm tân hôn của bọn họ, hắn không chịu cùng Tống Lễ Khanh thành hôn, còn bắt Tống Lễ Khanh phải quỳ xuống.

Lúc ấy Tống Lễ Khanh thậm chí còn sẵn sàng dập đầu một nghìn lần để cầu xin hắn.

Khi đó y phải chịu nhục nhã trước mặt Hồ Nô Nhi, so ra còn gian nan đau khổ hơn hắn, nhưng Tống Lễ Khanh thậm chí còn không do dự.

Bởi vì y không có khí phách, không có tôn nghiêm sao?

Không, là bởi vì Tống Lễ Khanh yêu hắn.

Vì yêu, y sẵn sàng buông bỏ tôn nghiêm của mình.

Y là người đọc sách, chưa từng khom lưng uốn gối trước bất kỳ ai, niềm kiêu hãnh của y chưa bao giờ thua kém hắn.

Nhưng hắn lại tùy ý giẫm đạp y, nghiền nát sự kiêu hãnh này, vò nát ném xuống đất, thậm chí còn phỉ nhổ nó.

Có một số chuyện, chỉ khi bản thân trải qua, mới thấu hiểu được.

Hai mắt Quân Kỳ Ngọc ươn ướt.

Tống Lễ Khanh yêu hắn nhiều thế nào mới có thể bao dung đến mức đó.

Lẽ nào hôm nay, vì “tôn nghiêm” mà mình trơ mắt nhìn y bị thổ phỉ làm nhục sao?

Không.

Quân Kỳ Ngọc mím môi, giọng khô khốc khàn khàn: “Được.”

Bọn thổ phỉ hú hét ầm lên.

Thái tử địch quốc quỳ lạy bọn chúng, đủ khiến bọn chúng phấn khích đến khó tả, phấn khích vì trả được nỗi nhục xưa.

“Người ta đều nói, Thái tử Cảnh Quốc là một ma đầu, nghe tiếng đã sợ mất mật. Ta còn tưởng xương cốt ngươi cứng rắn thế nào, thì ra cũng chỉ có thế thôi. Ngươi rất quan tâm người này sao?”

Thủ lĩnh thổ phỉ cầm đao nhỏ chỉ trán Tống Lễ Khanh, rồi từ từ trượt xuống má y.

“Vậy thì ngươi dập đầu cho cẩn thận, ta vui sẽ bỏ qua cho y, còn không vui… Ha ha, khuôn mặt xinh đẹp này biến thành mặt sẹo thì không đẹp nữa đâu.”

“Dừng tay.” Quân Kỳ Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải ngươi muốn nhìn ta dập đầu sao? Được, cởi trói cho ta, chỉ cần ngươi đừng động vào y.”

“Chậc chậc, khó trách Trung Nguyên các ngươi có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thái tử Cảnh Quốc cũng khó tránh khỏi.” Tên thủ lĩnh không lập tức cởi trói cho hắn, “Ta biết ngươi võ công cao cường, muốn lừa ta cởi trói cho ngươi, để ngươi chạy trốn sao?”

Quân Kỳ Ngọc mắng: “Một đám người mà còn sợ ta? Lũ chuột nhắt nhát gan, gia dập đầu cho các ngươi mà các ngươi còn không có cái gan để hưởng!”

Bị Quân Kỳ Ngọc khiêu khích như vậy, bọn thổ phỉ bắt đầu chửi bới ầm ĩ, tên thủ lĩnh còn đang do dự, lũ thổ phỉ đã đồng thanh hét lớn.

“Quỳ! Quỳ! Quỳ!”

Thủ lĩnh lũ thổ phỉ bình tĩnh hơn so với bọn chúng, chỉ ra hiệu cho người tháo dây thừng ở chân cho Quân Kỳ Ngọc, còn cổ tay của hắn vẫn bị trói dây thừng.

“Quỳ xuống!”

“Để cho hắn tạ tội với đồng bào đã chết của chúng ta!”

“Tội nhân!”

Máu của bọn thổ phỉ nổi lên, Quân Kỳ Ngọc bị đẩy đến trước mặt tên thủ lĩnh.

Yết hầu Quân Kỳ Ngọc căng lên, ngay khi hắn quỳ xuống, kiêu ngạo và tôn nghiêm của hắn sẽ bị đánh nát tan.

Có tên thổ phỉ kích động cầm gậy đập thẳng vào chân Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc nhất thời không để ý, hai đầu gối lún xuống cát.

“A!!”

“Ha ha ha ha!”

“Thái tử Cảnh Quốc quỳ xuống rồi!”

“Ha ha!”

Bọn thổ phỉ mừng rỡ, hưng phấn hơn cả ngày lễ.

Hai tay của Quân Kỳ Ngọc bị trói, chật vật quỳ trên cát, giống như đang cúi đầu chịu thua, điều này khiến bọn thổ phỉ trông như một bầy linh cẩu ăn mừng vì săn được con mồi.

Ngay cả tên thủ lĩnh cũng buông lỏng cảnh giác, trước đó bởi vì đói nên Quân Kỳ Ngọc ngất xỉu trên sa mạc, mới bị bọn chúng bắt sống, một người võ công cao cường đến đâu, không có cơm ăn cũng không phát huy được sức lực.

Vì thế, không ai đề phòng Quân Kỳ Ngọc sẽ bất ngờ phản đòn, chứ đừng nói đến sức mạnh của hắn có thể trực tiếp vùng khỏi sợi dây. Lúc bọn chúng nhìn thấy một đống cát bay lên thì vô thức che mắt lại.

Tên thủ lĩnh mới chớp mắt một cái, Quân Kỳ Ngọc đã lao tới trước mặt hắn, ánh mắt như ưng đang nhìn còn mồi, nhìn trừng trừng hắn.

Tên thủ lĩnh phản ứng nhanh nhạy, giơ con dao trên tay đâm qua, cố gắng đẩy lùi Quân Kỳ Ngọc đang gần trong gang tấc.

Nhưng Quân Kỳ Ngọc đã tránh thoát, hắn như một con báo đã ngủ đông quá lâu, động tác nhanh nhạy và mạnh mẽ, tóm lấy cổ tay của tên thủ lĩnh, bẻ gập lại.

“A!!”

Tên thủ lĩnh hét lên, bị Quân Kỳ Ngọc bóp cổ, cướp đi con dao trên tay.

Đến khi bọn thổ phỉ cầm vũ khí la hét lao đến, thì Quân Kỳ Ngọc đã lùi đến bên cạnh Tống Lễ Khanh.

Con dao trong tay Quân Kỳ Ngọc đâm nhẹ vào cổ tên thủ lĩnh, máu chảy ra.

“Đến gần thì ta sẽ giết hắn!”

Quân Kỳ Ngọc đe dọa bọn chúng bằng tiếng Tây Vực ít ỏi của mình.

Bọn thổ phỉ ném chuột sợ vỡ bình, không dám hành động sơ suất.

Quân Kỳ Ngọc thoáng yên tâm, hắn đoán không sai, thiếu niên trẻ tuổi này có thể trở thành thủ lĩnh của bọn thổ phỉ hung hãn, là vì thân phận cao quý của hắn, hơn nữa còn có mắt màu lam, Quân Kỳ Ngọc càng thêm chắc chắn.

Những người này đã đánh giá thấp sức mạnh trời ban của Quân Kỳ Ngọc, thật sự dám cởi trói cho hắn.

“May mà các ngươi đút thức ăn, bảo toàn tính mạng.” Quân Kỳ Ngọc hung tợn nói, “Tây Vực các ngươi cũng có một câu, đừng khiêu khích một con sói đói, vì nó còn hung tàn hơn cả sư tử. Xem ra các ngươi không nhớ lời người xưa dặn nhỉ.”

Tên thủ lĩnh tự biết mình mắc bẫy, chẳng buồn phản kháng, hầm hừ như không hiểu lời Quân Kỳ Ngọc nói, ánh mắt tóe ra lửa hận.

“Lễ Khanh.” Quân Kỳ Ngọc nhẹ nhàng nói, “Cách tay phải ngươi hai mét có một con ngựa, ngươi còn có thể lên ngựa không?”

Tống Lễ Khanh không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng y biết tình thế cấp bách, đứng dậy lảo đảo đến bên ngựa, dùng chút sức lực cuối cùng leo lên.

Quân Kỳ Ngọc nhặt sợi dây, tròng thẳng vào cổ tên thủ lĩnh, sau đó nhảy lên ngựa, thúc ngựa nghênh ngang phóng đi.

Tên thủ lĩnh bị tròng quanh cổ, để tránh bị thít cổ, hắn chỉ có thể dùng hai tay nắm lấy sợi dây. Cứ như vậy, hắn vô lực trốn thoát, chỉ có thể bị kéo lê trên cát.

May mắn là cát mềm, nếu không hắn không bị siết cổ chết thì cũng mất mạng.

Con ngựa cuối cùng của bọn thổ phỉ bị cướp đi, nên chúng chỉ có thể hai chân đuổi theo, lạc đà lúc này cũng không giúp được gì.

Chẳng mấy chốc, Quân Kỳ Ngọc đã bỏ xa bọn chúng, bọn thổ phỉ mất dấu vết của hắn, trừ tức giận chửi ầm lên thì không còn cách nào khác.



Bình minh lên rất muộn.

Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện ở chân trời, một chút màu sắc khác cuối cùng cũng xuất hiện trong sự hoang vắng điêu tàn nơi đây.

Kia là một hồ nước, mặt hồ bị tuyết phủ trắng xóa nhưng vẫn lộ ra một màu xanh huyền bí.

Những ngọn núi phủ tuyết hùng vĩ đứng sừng sững ở bên kia hồ, tưởng chừng như vừa gần lại vừa xa, giống như những vị thần đã tồn tại từ xa xưa, vĩnh viễn quan sát chúng sinh.

“Lễ Khanh, đến hồ Tư Ly Mục rồi! Núi Thần ở ngay phía đối diện, ngươi có nhìn thấy không?”

Quân Kỳ Ngọc vui mừng quá độ, quên mất sự thật là Tống Lễ Khanh đã bị mù.

Một chút gió tuyết phả vào mặt, ẩm ướt lạnh lẽo, Tống Lễ Khanh khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười thoải mái.

“Ta nhìn thấy, trắng và xanh, hẳn là rất đẹp.”

“Đúng vậy, ngươi chắc chắn sẽ thích.” Quân Kỳ Ngọc thì thầm vào tai Tống Lễ Khanh.

“Ngươi nhìn giúp ta xem, núi Thần cao bao nhiêu?” Tống Lễ Khanh hỏi.

“Nó phải cao một ngàn trượng.”

Điều mà Quân Kỳ Ngọc vui là Tống Lễ Khanh có thể nói chuyện với hắn một cách bình tĩnh như vậy, giống như người yêu bình thường, nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt giản dị.

Ít nhất vào thời điểm này, y không coi hắn là kẻ thù.

“Lễ Khanh, ngươi chờ một chút.”

Quân Kỳ Ngọc nhảy xuống ngựa trước, kéo tên thủ lĩnh đang sống dở chết dở đến.

Tên thủ lĩnh bị kéo lê suốt đêm, thân thể tiều tụy, trên mặt có vài vết xước, mở mắt hấp hối, bị Quân Kỳ Ngọc kéo đi như cái bao tải rách.

Quân Kỳ Ngọc nhìn hắn, ánh mắt lộ ra hung ác, nhưng không phải tức giận vì bị sỉ nhục, mà là Tống Lễ Khanh suýt nữa đã bị bọn chúng làm ô uế.

“Ngươi bây giờ đã vô dụng.”

Trong lời nói của Quân Kỳ Ngọc lộ ra sát khí, hắn túm lấy cổ tên thủ lĩnh, chỉ cần dùng một lực nhỏ là có thể bẻ gãy cổ hắn.

Tên thủ lĩnh lộ vẻ sợ hãi.

“Đừng… đừng giết ta.”

Hắn gian nan thốt ra mấy chữ.

Quân Kỳ Ngọc hơi dừng lại, vì tên thủ lĩnh nói tiếng Trung Nguyên.

“Ngươi biết tiếng Trung Nguyên.”

Thủ lĩnh thổ phỉ thừa nhận: “Đúng…”

“Đây cũng không phải lý do để tha mạng cho ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc sống ở Tây Vực nhiều năm, vốn tàn bạo nên không thể nào buông tha cho kẻ đã sỉ nhục mình còn suýt giết chết Tống Lễ Khanh.

Quân Kỳ Ngọc nhấc hắn lên, tên thủ lĩnh lơ lửng trong không trung, hắn không thể thở nổi, mặt đỏ bừng, trán nổi lên gân xanh, hai chân đá loạn xạ nhưng vô ích.

“Quân Kỳ Ngọc.”

Tống Lễ Khanh đột nhiên lên tiếng, lệ khí trên người Quân Kỳ Ngọc bỗng nhiên biến mất một nửa.

“Lễ Khanh, ngươi biết ta sẽ không bỏ qua cho kẻ dám hại ngươi. Loại man di Tây Vực này, đều là sói đội lốt người, nếu thả hắn đi, quay đầu lại hắn sẽ cắn ngươi.”

Cho đến nay, Quân Kỳ Ngọc làm việc luôn nhổ cỏ tận gốc, nếu không thì sao có thể khiến đám người Hồ này nghe danh đã sợ mất mật?

“Ừm.”

Tống Lễ Khanh không phản đối cách làm của hắn. Khi đối mặt với kẻ thù, nhân từ chắc chắn không phải là lựa chọn tốt.

“Ngươi giữ cho hắn một mạng, có hắn trong tay, ở khu vực này gặp người Hồ, ngươi không cần phải lo lắng nữa.” Tống Lễ Khanh hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Trước kia, hắn là vương tộc của Y Lệ quốc, có lẽ là người thân của Hồ Nô Nhi.”

Lời này vừa nói ra, tên thủ lĩnh trợn to hai mắt, mặt tràn đầy kinh hãi.

“Làm sao ngươi biết…! Làm sao ngươi biết?!”

“Hắn vốn tên là Ô Y Cổ, họ Y Lan. Mặc dù ta không hiểu tiếng Hồ, nhưng thuộc hạ của ngươi từng vô tình gọi họ của ngươi một lần, mắt ta không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào tai để nghe, chắc là sẽ không nghe lầm… Ô Y Cổ là ca ca của ngươi, đúng không?”

Cổ họng Tống Lễ Khanh bị khí lạnh xâm nhập, nhẹ nhàng ho khan.



Tác giả có chuyện muốn nói:

Trước tiên, tôi chưa bao giờ viết Quân Kỳ Ngọc là một người đa mưu túc trí …

Vốn dĩ hắn là một thiếu niên cần trưởng thành.

Ngoài ra, tôi thích công ngu ngốc hahaha…
Chương trước
Chương sau