Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 64: Ngươi thật sự cho rằng ta không hận ngươi sao?

Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Quân Kỳ Ngọc, ngươi muốn làm gì? !”

Ngay cả Bùi Tinh Húc bản tính ôn hòa, cũng trợn trừng mắt.

Trên người Quân Kỳ Ngọc tỏa ra địch ý với tất cả mọi người, giống như một con sói đơn độc chiến đấu một mình.

“Y là của ta.”

“Ngươi…” Bùi Tinh Húc vội la lên,

“Ta nói, y là của ta!”

Quân Kỳ Ngọc gầm lên giận dữ, mày kiếm sắc lẹm.

“Đúng là không nói lý lẽ!” Bùi Tinh Húc mắng, “Bệnh huyết kiệt của Lễ Khanh đang phát tác, giờ quan trọng nhất chính là tìm đại phu cho y, ổn định bệnh tình, ngươi đừng có làm loạn!”

“Ta biết đại phu bình thường không chữa được bệnh huyết kiệt cho y, cho nên mới phải dẫn y đi!”

Quân Kỳ Ngọc không chậm trễ nữa, xoay người muốn đi.

Bùi Tinh Húc đuổi theo, ngăn ở trước mặt hắn.

“Quân Kỳ Ngọc! Ngươi đưa y về Cảnh Quốc cũng vô dụng thôi! Trên đời này ngoại trừ huyết thung dung ra, căn bản không còn thuốc nào trị được bệnh huyết kiệt nữa!”

“Ta dẫn y đi tìm huyết thung dung.” Quân Kỳ Ngọc lạnh lùng nói, “Ngươi tránh ra.”

“Ngươi tưởng ta không tìm sao? Giữa sa mạc mênh mông, nếu huyết thung dung dễ tìm như thế, ta cần gì phải kéo dài đến tận bây giờ!”

Bùi Tinh Húc tức giận đến cực điểm, Quân Kỳ Ngọc là một người bốc đồng và ngang ngược, ai nói lý lẽ với hắn, hắn cũng không nghe!

Quân Kỳ Ngọc không hề lay chuyển, vung đao về phía trước, Bùi Tinh Húc vội vàng tránh, võ công của hắn không bằng Quân Kỳ Ngọc, đao xé gió lướt qua mặt hắn.

Tên man rợ này điên lên, thật sự có thể giết người!

Quân Kỳ Ngọc đã dẫn Tống Lễ Khanh cưỡi lên hãn huyết bảo mã, giật dây cương, hãn huyết bảo mã phi như bay.

Bùi Tinh Húc đuổi theo vài bước đã bị bỏ lại.

“Quân Kỳ Ngọc!” Bùi Tinh Húc giận dữ hét lên, “Đồ ngu nhà ngươi! Hoàng thất Lâu Lan chúng ta bị bệnh huyết kiệt hành hạ, không thoát khỏi lời nguyền chết yểu. Đến nay, dùng thế lực cả nước mới tìm được hai cây huyết thung dung. Một mình ngươi dẫn Tống Lễ Khanh đi tìm là muốn hại chết y! Ngươi nghe thấy không hả? Là muốn hại chết y….”

Bóng người Quân Kỳ Ngọc dần dần biến mất trong trận bão tuyết.

“Người đâu! Người đâu!” Bùi Tinh Húc vội vàng ra lệnh, “Bắt hắn trở về!”



“Quân Kỳ Ngọc, ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Tống Lễ Khanh bị Quân Kỳ Ngọc ôm chặt trước người, cả người y mềm nhũn, thở không ra hơi.

“Ta chắc chắn sẽ tìm được, trên đời này không có chuyện gì là ta không làm được, ngươi tin ta.”

Quân Kỳ Ngọc thề thốt, mặc dù trong lòng hắn cũng đang mờ mịt.

Tống Lễ Khanh biết tính khí ngông cuồng tự cao tự đại này của hắn, chuyện mò kim đáy biển hắn cũng nói chắc chắn như vậy.

Thực tế thì không có khả năng.

“Ta không đi, ta muốn ở bên Tinh Húc, ta đã đồng ý với hắn qua năm mới sẽ thành hôn.”

“Đừng có mơ tưởng.”

Quân Kỳ Ngọc bực bội nói.

“Liên quan gì đến ngươi?” Tống Lễ Khanh bất mãn nói, “Ta ở bên ai, yêu người nào, không khiến ngươi xen vào! Quân Kỳ Ngọc, ngươi không tư cách quản ta… Khụ khụ…”

Tống Lễ Khanh ho khan, hơi thở y dồn dập, thở dốc không ngừng.

“Giờ ngươi đang bệnh nặng, ta không cãi nhau với ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc ngậm miệng lại.

“Vậy ngươi thả ta về!” Tống Lễ Khanh ra lệnh cho hắn, “Cho dù ta chết, cũng phải ở bên Bùi Tinh Húc, chứ không muốn chết ở trước mặt ngươi!”

“Đừng có treo từ đó lên miệng….” Quân Kỳ Ngọc nhíu mày kiêng kị nói, “Ta không cho phép.”

Quân Kỳ Ngọc lại bắt đầu giở trò vô lại, Tống Lễ Khanh không làm gì được hắn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cắn một ngụm lên ngực Quân Kỳ Ngọc.

Quân Kỳ Ngọc khẽ cau mày, không nói tiếng nào giục ngựa ra khỏi vương thành, chạy về phía đồng hoang.

Tống Lễ Khanh dùng hết sức lực cắn Quân Kỳ Ngọc, thậm chí còn thấy máu rỉ ra từ chỗ vết răng, thấm qua áo trong của Quân Kỳ Ngọc, nhưng Quân Kỳ Ngọc vẫn bất động.

Tống Lễ Khanh nhụt chí buông miệng ra.

“Lễ Khanh, môi ngươi lạnh vậy, có phải do lạnh quá không?”

Quân Kỳ Ngọc kéo áo choàng lên, bọc Tống Lễ Khanh kín mít, gió lạnh bị chặn ở bên ngoài, chỉ lộ ra khuôn mặt của Tống Lễ Khanh. Đầu óc y mơ màng, không có sức lực giãy giụa, nhắm mắt lại, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Quân Kỳ Ngọc biết trên lưng ngựa lắc lư, vừa rời khỏi thành liền thả chậm tốc độ.

Truy binh Lâu Lan ngay lập tức đuổi theo, kỵ binh bọn họ dũng mãnh thiện chiến, tốc độ nhanh hơn nhiều so với một con hãn huyết bảo mã lưng đeo hai người, đội kỵ binh nhanh chóng bao vây Quân Kỳ Ngọc.

“Bùi Tinh Húc muốn ra tay với ta? Hắn nghĩ kỹ cái giá phải trả chưa, còn muốn giữ liên minh giữa Lâu Lan và Cảnh Quốc không?”

Thủ lĩnh kỵ binh đáp: “Vương ra lệnh đón vương hậu tương lai trở về, xin điện hạ châm chước cho, nếu chẳng may làm Thái tử điện hạ bị thương đối với bên nào cũng không tốt!”

“Vương hậu? Bọn họ còn chưa đến mức nói chuyện thành hôn đâu!”

Quân Kỳ Ngọc bị hai chữ này kích thích, dẫn đầu phát động công kích, hắn trực tiếp cầm đao nhắm về phía điểm yếu của đối phương, giơ tay chém xuống, kỵ binh kia giương trường mâu lên đỡ, keng một tiếng, một lực khổng lồ truyền từ trường mâu đến cổ tay, xương cổ tay kỵ binh kia lập tức gãy lìa, đau đớn hét lên một tiếng, bị đánh ngã xuống ngựa.

“Hắn…Hắn mạnh quá!”

Lúc này thủ lĩnh kỵ binh mới nhớ tới uy danh của Quân Kỳ Ngọc trên chiến trường, vội nói: “Thái tử Cảnh Quốc trời sinh thần lực, mọi người cẩn thận!”

Quân Kỳ Ngọc không dám ở lại lâu, dây dưa càng lâu, truy binh sẽ càng nhiều.

Nhưng kỵ binh đuổi theo không buông, vốn dĩ Quân Kỳ Ngọc không định giết người, khi bên kia thiếu chút nữa làm Tống Lễ Khanh bị thương, mới chọc hắn điên lên, hắn không hạ thủ lưu tình nữa. Chỉ chốc lát sau, xác của hai kỵ binh bị bỏ lại bên vệ đường, đầu lìa khỏi cổ.

Lúc Bùi Tinh Húc dẫn binh đuổi theo, nhìn thấy từng cỗ thi thể bên vệ đường, trái tim hắn càng ngày càng lạnh. Cuối cùng, tìm thấy người còn sống duy nhất là thủ lĩnh kỵ binh bị chặt đứt một cánh tay.

“Thái tử Cảnh Quốc võ lực cao cường, chúng thần làm nhục sứ mệnh của Vương.”

“Hắn chạy hướng nào?” Bùi Tinh Húc hỏi.

“Hướng Tây ạ.”

Bùi Tinh Húc nhìn về phía phương xa.

Toàn bộ vương đô Lâu Lan là một ốc đảo, núi tuyết tan tạo thành dòng sông mẹ nuôi dưỡng, xung quanh đều là sa mạc, đặc biệt là phía Tây dân cư thưa thớt, dù lạc đà có đi vào cũng khó ra.

Dấu vó ngựa của Quân Kỳ Ngọc đã bị gió cát che phủ, khó mà lần theo dấu vết.

Bùi Tinh Húc lẩm bẩm nói: “Hắn thế mà không về Cảnh Quốc, thật sự đi sa mạc…”

“Vương, chúng ta còn đuổi theo không ạ?”

Ánh mắt của Bùi Tinh Húc trở nên bi thương.

“Rút quân đi.”



Ba ngày sau, giữa cát vàng đầy trời, dưới ánh chiều tà xuất hiện một con ngựa lẻ loi. Hãn huyết bảo mã tuy là một con ngựa tốt, nhưng chạy liên tục ba ngày, cộng thêm không ăn không uống, móng trước không cẩn thận dẫm phải một bãi cát lún, vô lực quỳ xuống.

Người trên lưng ngựa lăn xuống.

Thân hình cao lớn của Quân Kỳ Ngọc trở thành đệm thịt, bảo vệ Tống Lễ Khanh ở trước ngực.

Tống Lễ Khanh cũng bị lắc lư tỉnh lại, hai ngày qua thời gian y hôn mê còn nhiều hơn cả thời gian y tỉnh.

Y ngồi dậy, túm phải một nắm cát.

Tống Lễ Khanh không nhìn thấy, chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai, cát đập vào mặt đau rát.

“Lễ Khanh, ngươi không sao chứ?”

Quân Kỳ Ngọc bò dậy, vỗ vỗ cát trên người Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh không nói gì.

Quân Kỳ Ngọc nhìn ánh mặt trời, mặt trời sắp lặn, lát nữa trời tối sa mạc sẽ rất lạnh, hắn tìm một gò cát có thể tránh gió, dắt hãn huyết bảo mã qua, sau đó bố trí ổn thỏa cho Tống Lễ Khanh ở phía trước ngựa.

“Ta đi tìm cái gì ăn, Lễ Khanh, ta chỉ ở ngay gần đây thôi, ngươi đừng sợ.”

Tống Lễ Khanh vẫn không trả lời hắn.

Quân Kỳ Ngọc không dám đi quá xa, để Tống Lễ Khanh luôn ở trong tầm mắt của hắn. Sa mạc khan hiếm đồ ăn, Quân Kỳ Ngọc trở về tay không, hắn chỉ có thể tìm một ít cỏ khô đút cho hãn huyết bảo mã ăn, đồng thời nhặt một đống củi, dùng đá lấy lửa đốt một đống lửa.

Đống lửa xua tan giá lạnh, tay chân lạnh cóng của Tống Lễ Khanh cũng ấm lên một chút.

Quân Kỳ Ngọc lấy túi nước, đưa tới bên môi Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh vẫn bất động như cũ.

Quân Kỳ Ngọc ngồi xuống bên cạnh y, giọng nói đầy dịu dàng.

“Ta biết ngươi đang giận ta, ta khăng khăng làm theo ý mình đưa ngươi đến nơi quỷ quái này. Lễ Khanh, bảo ta trơ mắt nhìn ngươi cùng Bùi Tinh Húc ở bên nhau so với giết ta còn khó chịu hơn.”

Quân Kỳ Ngọc nhìn chăm chú vào mắt Tống Lễ Khanh, ánh lửa nhảy nhót trong con ngươi y.

“Lễ Khanh, ta nhất định có thể tìm được huyết thung dung, ngươi có tin ta không?”

Quân Kỳ Ngọc gác tay lên vai y, Tống Lễ Khanh nghiêng người tránh.

“Đừng chạm vào ta.”

Tống Lễ Khanh lạnh giọng, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt hắn tiếp cận.

“Ngươi sợ lạnh, người ta ấm áp… Ngoan nào.”

Quân Kỳ Ngọc giống như đang dỗ một đứa trẻ đang giận dỗi.

Chính giọng điệu này đã chọc giận Tống Lễ Khanh.

“Quân Kỳ Ngọc, ngươi cho rằng ngươi dây dưa không rõ, nói vài câu dí dỏm là ta có thể tha thứ cho ngươi? Cùng ngươi hòa hảo trở lại sao?”

“Ta không có…”

Quân Kỳ Ngọc cúi đầu lẩm bẩm.

“Lễ Khanh, lúc ngươi rời khỏi ta, đi một cách dứt khoát và vội vàng như vậy, đến cả cơ hội nói lời từ biệt, thời gian để hối hận ngươi cũng không cho ta. Nếu giờ ngươi còn hận ta, muốn đánh hay muốn mắng ta cũng được, chỗ ta có một cây đao, ngươi thật sự hận ta thấu xương thì một đao giết ta đi, chỉ cần ngươi hả giận.”

Quân Kỳ Ngọc đưa đao của mình vào trong tay Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh cầm đao, ngực phập phồng, sau đó nâng tay lên.

“Được thôi, dù sao ta cũng sắp chết, nếu ngươi yêu ta như vậy thì theo ta xuống hoàng tuyền đi! Xuống dưới đó lại nói xin tha thứ với ta!”

Tống Lễ Khanh hạ đao, Quân Kỳ Ngọc trơ mắt nhìn, tránh cũng không tránh.

Cuối cùng thanh đao rơi xuống bên cạnh, vùi vào cát sỏi.

Quân Kỳ Ngọc liếc nhìn thanh đao bị chôn vùi một nửa.

“Ngươi không nỡ giết ta, Lễ Khanh, điều đó chứng minh… Ngươi vẫn còn yêu ta, đúng không?”

“Không nỡ? Ngươi tự đề cao mình quá.” Tống Lễ Khanh cười lạnh nói, “Ngươi chết thì ta cũng chết ở sa mạc này.”

“Nếu ta không tìm thấy huyết thung dung, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc quả quyết nói.

Trong sa mạc không một bóng người, trời đất bao la rộng lớn, chỉ có hai người bọn họ, cuối cùng phòng tuyến trong lòng Tống Lễ Khanh cũng bị phá vỡ.

“Quân Kỳ Ngọc! Tại sao ngươi cứ quấn lấy ta không buông chứ? ! Đời này ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, muốn an an ổn ổn trải qua quãng đời còn lại không được sao? Ngươi thật sự cho rằng ta không hận ngươi sao? Ngươi biết tận mắt chứng kiến người mình yêu, cùng người khác hàng đêm sênh ca là cảm giác gì không? Ngươi biết ta chảy máu, chịu những hình phạt kia, lúc ngươi muốn giết sạch cả nhà ta là cảm giác gì không? Vết dấu ở trên tay, lúc ta tự mình cắt đi, đau đến mức nào? ! Không phải là ta không hận ngươi, là ta không hận được, ngươi là thái tử gia kim tôn ngọc quý, là tương lai của Cảnh Quốc, ta có thể giết ngươi sao? Ta giả bộ vân đạm phong khinh, là bởi vì ta không sức lực hận ngươi…”
Chương trước
Chương sau