Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 525

Chương trước
Chương sau


Chương 530

Hai chân Bảo Ngọc cong lên, cô ôm lấy đầu gối, một bộ dáng yên tĩnh làm cho Tiêu Tuyệt không muốn quấy rầy.

Anh ta thích loại cảm giác này khi ở bên cạnh của cô, rất an nhàn, rất thoải mái và dễ chịu, giống như thời gian cũng ngừng lại.

Nếu như bom cứ nổ tung như vậy, khiến thời gian dừng lại một giây này giữa anh ta và cô, cho dù là lên trời hay xuống đất thì một màn này đều sẽ biến thành vĩnh hằng, suy nghĩ đó cũng không tệ.

… Không.

Anh ta không nỡ để cho cô chết.

“Hai năm trước, tôi yêu một người đàn ông.” Bảo Ngọc lẵng lặng mở miệng, giọng nói trầm xuống gây chấn động đến chai rượu đang nằm trong hầm rượu.

Tiêu Tuyệt nghiêng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, trong mắt lại tràn ra chút nghi ngờ. Cuộc sống của Bảo Ngọc, anh ta có thể nói là mình rõ như lòng bàn tay, bởi vì cô xinh đẹp gợi cảm, bối cảnh cũng tốt, lúc học đại học chính là một nhân vật có tiếng được rất nhiều bạn nam theo đuổi, mặc dù cô có thích nhưng chưa bao giờ kết giao một người bạn trai chân chính.

Cho đến khi cô gặp Tiêu Mặc Ngôn…



Bảo Ngọc hoàn toàn lâm vào hồi ức vào hai năm trước, cô bình tĩnh kể lại từ khi cô thông qua Đỗ Thu Nghi mà quen biết với Bắc Khởi Hiên, bởi vì giúp anh ta mà không tiếc lợi dụng quyền lực của ba, lại vì sự xúi giục của Bắc Khởi Hiên mà cố gắng giúp anh ta rút ngắn khoảng cách với Tiêu Mặc Ngôn, sau khi đạt được mục đích lại hất anh ra…

Cô ôm lấy ký ức xưa kia, ký ức không tính là tốt đẹp gì lại khắc cốt ghi tâm, cô hoàn toàn chìm vào bên trong thế giới của mình.

Mới đầu, Tiêu Tuyệt vẫn là nghi ngờ lắng nghe, dần dần ánh mắt của anh ta đã thay đổi, ánh mắt cũng thay đổi từ kinh ngạc đến kinh ngạc.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Một giây cuối cùng trước khi tôi mất đi ý thức, người mà tôi nhớ đến, lại là anh ta…” Bảo Ngọc Tiếp tục nói, cho đến khi mở hai mắt ra, trở lại hai năm trước một lần nữa, cho đến thời điểm mà tất cả những việc này chưa xảy ra…

Ánh mắt Tiêu Tuyệt khiếp sợ có hơi thu liễm lại, thấy không rõ cảm xúc ở nơi đó, cả người đều trầm tĩnh đến đáng sợ. Chuyện này hoàn toàn chính xác không thể tưởng tượng nổi, có điều không biết tại sao chỉ cần là cô nói thì anh ta liền tin, mà lại là tin tưởng không hề nghi ngờ chút nào.

Bảo Ngọc nâng đôi mắt phượng xinh đẹp lên nhìn thẳng vào anh ta: “Tiêu Tuyệt, anh có biết sinh mạng lần này đối với tôi mà nói có ý nghĩa như thế nào không? Chỉ là tôi không thể cứ sống đơn giản như vậy, tôi cần phải đem tất cả sai lầm của mình nhập vào quỹ đạo, để cho người nhà của tôi không bởi vì tôi mà nhận tất cả tra tấn, để Tiêu Mặc Ngôn có thể khỏe mạnh mà đứng lên… Cho nên, đừng để sinh mạng lần này của tôi trở nên vô nghĩa nữa.”

Thật lâu sau Tiêu Tuyệt mới nâng mắt lên, trong mắt đã tràn ngập loại hy vọng và mâu thuẫn đan xen phức tạp: “Người mà cô muốn tìm thật sự là cậu ta sao?”

Bảo Ngọc lắc đầu, có lẽ là không xác định, có lẽ cũng không hề quan trọng, ánh mắt cô nhìn anh ta giống như cách một tầng sa mỏng, không có cách nào nhìn thấu được, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi yêu Tiêu Mặc Ngôn, chuyện này đã thành sự thật.”

Trên gương mặc đẹp trai giận dữ kia lập tức bao phủ hơi thở yếu đuối mỏng manh, mang theo sự tức giận không cam lòng.

“Tiêu Tuyệt, tôi không muốn anh tổn thương.” Bảo Ngọc có chút nhấn mạnh: “Mặc kệ là hai năm trước hay là hai năm sau, mặc kệ là ở bên trong đó anh nhận lấy nhân vật nào, tôi đều không hi vọng anh vì tôi mà làm ra bất cứ chuyện nào gây thương tổn cho bản thân.”
Chương trước
Chương sau