Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 93: Lòng tò mò

Chương trước
Chương sau
Kiều Kiều thần thần bí bí lôi kéo Tiêu Liêu. Cậu ấy liếc nhìn Cụ một cái rồi quay sang nhìn Tiêu Liêu, càng nhìn vẻ mặt càng sáng, càng hài lòng, còn gật gật đầu.

Vẻ mặt Tiêu Liêu nghi ngờ. Tình huống gì đây? Ý cậu ấy là sao?

“Em cảm thấy hai người rất xứng đôi, không ngờ hình người của Cụ lại đẹp như vậy.” Kiều Kiều dùng vẻ mặt tám chuyện nói với Tiêu Liêu.

Hả? Tiêu Liêu nghiêng đầu nghi ngờ.

“Đẹp? Này bảo bối, trông anh không đẹp sao?” Không biết Sơn xuất hiện sau lưng Kiều Kiều từ lúc nào, hắn u ám hỏi.

Tiêu Liêu và Kiều Kiều giật mình.

Kiều Kiều vỗ má hắn một cái, trợn trắng mắt, nói: “Anh dọa em, chẳng qua em chỉ nói người ta đẹp mắt thôi. Sao vậy? Không cho em nói? Sự thật mà.”

Sơn bị vỗ má mà vẫn nhe răng cười nịnh nọt. Hắn ôm thắt lưng Kiều Kiều, cúi đầu thân mật với cậu ấy trước mặt Tiêu Liêu.

“Không có, không có, không có, anh không có ý này. Em đừng tức giận! Đừng tức giận!”

Chậc... Rải thức ăn cho chó ngược đãi chó, Tiêu Liêu lắc đầu bất đắc dĩ.

“Anh tránh ra! Anh cản trở em với anh Tiểu Tiêu nói chuyện rồi. Một thú nhân như anh nghe lén Á Chủng chúng em nói chuyện mà không biết xấu hổ sao? Anh đi đi!” Kiều Kiều đẩy Sơn, vẻ mặt ghét bỏ.

“Được rồi, anh đi, anh đi.” Bị ghét bỏ như vậy, Sơn cũng chỉ có thể buông tay rời đi.

Chỉ có Tiêu Liêu bĩu môi nhìn họ. Cái gì gọi là “một thú nhân như anh nghe lén Á Chủng bọn em nói chuyện mà không biết xấu hổ sao”? Sao họ có thể không cùng giới tính? Tuy ở thế giới này, “giới tính” của họ không giống nhau nhưng điều này vô dụng với Tiêu Liêu. Cậu vẫn luôn có niềm tin vững vàng về việc mình cùng giới tính với thú nhân. Đừng tranh cãi! Vì cậu vui vẻ cho là vậy, haiz…

“Nói thật, em cảm thấy anh và Cụ rất xứng đôi. Vốn dĩ người ta cũng có ý với anh, hơn nữa phẩm chất, tính cách cũng không tệ. Bây giờ lại có hình người đẹp như vậy. Này, anh có đồng ý không?” Kiều Kiều hóng chuyện khiến cậu không thể nhìn thẳng vào cậu ấy.

Nhưng mà… “Vốn dĩ người ta cũng có ý với anh” nghĩa là… Cụ đơn phương cậu à? Có rõ ràng thế không? Chẳng lẽ chỉ mình cậu coi hắn là anh em đơn thuần? Nếu thật vậy thì… Đoán chừng tất cả mọi người đều cho là vậy. Ôi trời! Vậy hình tượng trai thẳng của cậu đã mất lâu rồi sao?

Tiêu Liêu đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không nghe rõ lời của Kiều Kiều nên đã thuận miệng nói ba chữ “đồng ý rồi“.

Và rồi… Cậu liền nghe được Kiều Kiều ngạc nhiên hét lên: “Đồng ý rồi?”

“Hả? Cái gì?”

Tiếng hét kia làm Tiêu Liêu giật mình. Cậu cuống quít nhìn Kiều Kiều, hỏi lại: “Sao vậy?”

Sau đó ngay cả Lan Loan, Để, Thành Man và Đại Xuyên đứng cách đó không xa cũng quay đầu về phía Kiều Kiều, hình như đang nhìn họ.

Kiều Kiều bị dọa lập tức che miệng lại, cẩn thận dùng ánh mắt vô tội nhìn họ một cái, sau đó cúi đầu như nhận sai.

Chờ Kiều Kiều lặng lẽ dùng khóe mắt liếc nhìn họ, tới khi tầm mắt của mọi người không còn trên người mình nữa mới vui vẻ định tiếp tục cười nói với Tiêu Liêu thì lại thấy biểu cảm không nói nên lời của cậu.

“Sao vậy anh?” Kiều Kiều nghiêng đầu, đôi mắt to vụt sáng, ngốc đến mức làm cho Tiêu Liêu hơi thương tiếc.

“Không có gì, chỉ là muốn nhìn em thôi. Bây giờ em bé động đậy rồi sao?” Tiêu Liêu có ý đồ chuyển đề tài. Cho dù vừa rồi cậu không nghe rõ Kiều Kiều nói gì nhưng trực giác nói cho cậu biết vẫn nên bỏ qua những lời kia là tốt nhất. Không thể tiếp tục nữa.

“Dạ, em cũng cảm nhận được bụng em dần lớn lên nhưng bây giờ không còn động đậy nữa. Trừ lúc động đậy khi em ngủ ra thì bình thường em không có cảm giác gì cả.”

Nói đến đề tài này, Kiều Kiều không kìm lòng được sờ sờ bụng đã nhô lên, trên mặt tràn đầy sự yêu thương.

“Vậy à? Nói không chừng nhóc nhà em nghịch ngợm nên mới vậy. Đâu, để anh cảm nhận thử xem.”

Tiêu Liêu trêu Kiều Kiều rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dán mặt lên bụng hơi nhô lên của Kiều Kiều. Tiêu Liêu vừa nghĩ đến cậu và em bé đáng yêu cách nhau một cái bụng thì cảm thấy rất thần kỳ. Em bé trong bụng đàn ông khiến cậu cảm thấy rất mới mẻ, rất tò mò.

“Thằng nhóc lớn nhà em đâu? Sao anh lại không thấy?”

“Chắc là treo trên bả vai hay cổ của cha nó. Cũng không biết sao gần đây nó rất thích vậy.”

Kiều Kiều chỉ hướng cho Tiêu Liêu, cậu quay đầu nhìn kỹ thì thật sự thấy gấu trúc nhỏ treo trên người gấu trúc lớn. Nhưng gấu trúc nhỏ này không phải là gấu trúc trắng đen cậu thường thấy mà là loài gấu trúc đỏ điển hình chứ không phải gấu trúc trắng đen nhỏ khi còn bé.

“Này, đúng rồi! Anh thật sự đồng ý Cụ theo đuổi sao?” Kiều Kiều chợt hưng phấn hỏi.

Xong rồi! Không thể bỏ qua chuyện này được phải không? Tiêu Liêu hơi bất lực, chỉ có thể bất đắc dĩ nói từng câu từng chữ: “Em phải nói lại vừa rồi em mới nói gì đã, anh không nghe rõ nên mới trả lời lung tung.”

“Hả? Hai người vẫn chưa chính thức bên nhau sao? Vậy sao nãy anh lại nói vậy?”

Này… Có thể hiểu lời người ta nói được không vậy? Đây là được cài đặt hệ thống tự chọn lọc à? Tiêu Liêu nói không nên lời.

“Không có, không có ở bên nhau. Anh chỉ mới đồng ý cho anh ấy theo đuổi thôi, còn chưa có quan hệ thân mật gì đó. Cái đầu nhỏ này của em toàn suy nghĩ gì đâu không.” Tiêu Liêu bất đắc dĩ đứng dậy chỉ chỉ đầu Kiều Kiều.

“Em không có, em đang nghĩ cho anh mà.” Kiều Kiều bĩu môi, không đau nhưng vẫn che đầu.- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

“Được rồi. Chuyện này à? Cứ thuận theo tự nhiên, nghĩ nhiều vậy làm gì.”

“Anh tốt như vậy nên em muốn thành người một nhà với anh. Tuy anh lớn hơn em nhưng Sơn nhà em lại lớn hơn Cụ mà. Đến lúc đó nói về vai vế thì anh còn phải gọi em một tiếng anh dâu, hì hì.” Kiều Kiều nói xong thì cười đắc ý.

Thằng nhóc này! Đến bây giờ Tiêu Liêu cũng hết cách với Kiều Kiều. Cậu chỉ có thể cố lôi kéo cậu ấy sang đề tài khác. Nếu thật sự không qua được, đoán chừng cậu sẽ bứt rứt chết mất.

Mà bên kia Cụ vừa gặp Liễu Phong thì đã bị kéo đi kiểm tra cơ thể, kiểm tra xong Liễu Phong mới thở phào nhẹ nhõm dựa vào người Thành Man. Liễu Phong vừa mừng vừa lo nói: “Theo em thấy Đại Phong không sao rồi, cơ thể rất khỏe mạnh. Trong thời gian này mọi người chăm sóc thằng bé rất tốt nhưng mà… Chúng ta chưa biết sao thành bé lại lột xác thành người được. Em chỉ sợ…”

Lan Loan là người đầu tiên lên tiếng cắt lời Liễu Phong, hắn cười nói: “Không sao, em nghĩ nhiều vậy làm gì, cái này gọi là “nhân họa đắc phúc”1. Khi đó nó ngủ hơn nửa tháng, anh còn cho rằng nó không tỉnh được nữa. Nói không chừng lúc nó ngủ đã dần có sự thay đổi.”

1Ám chỉ việc gặp phải tai họa nhưng vì lý do nào đó nó lại khiến người ta được lợi.

“Ừm, anh cũng thấy vậy. Em còn nhớ có vài đứa nhỏ trước khi lột xác thành hình người sẽ có một khoảng thời gian rất buồn ngủ không?”

Những lời này làm cho ánh mắt Liễu Phong và Thành Man sáng lên, Liễu Phong vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Nói không chừng Đại Phong nhà chúng ta cũng không phải là thú nhân trời sinh thoái hóa. Chỉ là thời gian thằng bé thành hình người chậm hơn người khác vài năm thôi.”

“Đúng, chỉ chậm hơn hai mươi năm thôi. Cũng không sao, chỉ cần A Kiều thích là được.” Cụ nghĩ.

Họ nói chuyện trên trời dưới đất, cũng biết bây giờ Cụ đang theo đuổi Tiêu Liêu nên nhao nhao tỏ vẻ cổ vũ. Sau khi nghe chuyện họ chia phòng ngủ thì đều tỏ vẻ đáng tiếc. Mọi chuyện đều bình thường cho đến khi Để nói buổi sáng hắn thấy Cụ đi ra từ phòng Tiêu Liêu. Trước mặt mọi người, Để giả vờ bình tĩnh hỏi Cụ chuyện gì xảy ra khiến mọi người đều trở nên tò mò muốn hóng chuyện.

Lại đang giả vờ.

Trong lòng Thành Man khinh thường. Sao hắn có thể không nhìn ra biểu cảm đắc ý của Để khi nói những lời này. Chỉ biết giả vờ đứng đắn nhưng thật ra không hề đứng đắn. Đây rõ ràng là đang khoe khoang.

“Dạ? Cha… Cha… Cha thấy sao?” Cụ nghe Để hỏi thì giật mình.

“Ừm.” Để thản nhiên đáp.

“Khi nào?” Cụ vội truy vấn.

“Đương nhiên là buổi sáng. Cha cũng không có thói quen hơn nửa đêm đi xem con ngủ thế nào lại thuận tay đắp chăn cho con.”

Bị Để liếc một cái khiến Cụ chột dạ. Hắn còn tưởng buổi tối mình nằm sấp trên bệ cửa sổ bị cha nhìn thấy. Nếu là buổi sáng thì không sao, không quá mất mặt.

Thấy Cụ cúi đầu, Để nói tiếp: “Sáng ba con khát nước mà trong phòng không có nên cha ra ngoài tìm thì thấy được.”

“À.” Cụ vẫn không dám ngẩng đầu, không biết vì sao hắn luôn có dự cảm không lành.

“Hay rồi người anh em, em giỏi thật đấy. Sao làm được vậy?” Sơn chợt chen tới, gian tà đặt tay lên cổ Cụ.

Cụ ghét bỏ kéo tay Sơn xuống, sau đó muốn nói một câu không có gì để nói. Đáng tiếc, hắn vừa ngẩng đầu lại phát hiện vẻ mặt tò mò của những người khác, hơn nữa họ còn dùng ánh mắt thúc giục hắn nói ra. Không hiểu sao Cụ lại có cảm giác nếu hắn không nói chắc chắn sẽ trốn không thoát.

Chuyện này… hắn lại rất vô sỉ thỏa hiệp. Dù sao cũng không phải chuyện gì.

“Thật ra… Ngày hôm qua sau khi bọn cháu tách nhau thì cháu cảm thấy hơi khó ngủ nên mới đi xem A Kiều đã ngủ chưa… Sau đó…”

Cụ rất ngoan ngoãn, ngoan ngoãn tới mức kể hết toàn bộ quá trình hắn ngủ trên giường Tiêu Liêu đêm qua.

“... Cứ như vậy, bọn cháu đều rất mệt mỏi, nằm lên giường là ngủ ngay. Sáng thì cùng nhau ra ngoài rửa mặt, lúc đó cháu không để ý đến cha.”

Cụ nói xong thì lại nhìn biểu cảm của họ. Rõ ràng là chế nhạo pha chút vui mừng.

“Được đó nhóc.” Sơn lại ôm cổ Cụ, đấm hắn một cái rồi như có điều suy ngẫm, sờ cằm nói: “Lúc trước sao anh lại ngốc như vậy nhỉ? Sao nhìn trộm mà lại không để bị phát hiện? Kiều Kiều tốt bụng như vậy, nếu em ấy phát hiện thì có phải anh cũng có thể được ngủ chung giường với em ấy không?”

“Nghĩ gì vậy? Thằng nhóc vô sỉ!” Thành Man đen mặt giơ tay đánh lên đầu Sơn một cái.

“Ai da!” Sơn bị đánh đau đến mức ôm đầu kêu lên. Hắn lập tức chạy ra xa, cảnh giác nhìn Thành Man, không cam lòng nhỏ giọng nói: “Chuyện đã qua mà còn không cho con nói sao? Hơn nữa không phải Kiều Kiều đã trở thành người của con, trong bụng đã mang thai con của con rồi, chuyện đó có là gì đâu.”

“Con nói gì vậy? Có giỏi thì lớn tiếng nữa đi!” Thành Man nghe Sơn lẩm bẩm thì trừng mắt nhìn hắn khiến Sơn sợ tới mức giật mình, lại nhảy xa thêm chút.

Sợ bị đánh, Sơn ôm chặt đầu vội vàng lớn tiếng giải thích: “Con không nói gì cả, con không nói gì cả. Con nói con nhớ Kiều Kiều nên muốn đi tìm em ấy.”

Và rồi... Sơn giậm chân chạy đi nhưng còn không cam chịu, trong lòng thầm nghĩ: “Dựa vào đâu mà thằng nhóc Đại Phong kia làm thế được mà mình nói thì không được? Hừ, thiên vị!”

Sau đó Sơn rời đi, Cụ chợt nghênh đón ánh mắt yêu thương hài lòng của Thành Man làm cho hắn hơi hoảng hốt.

“Thằng nhóc tốt! Điều này chứng tỏ thằng nhóc Tiểu Tiêu kia cũng có ý với cháu, chắc chắn hai đứa có hy vọng. Chú Thành coi trọng cháu. Sau này cố gắng thân với Tiểu Tiêu nhiều hơn, tốt với nó hơn, ân cần hơn chút nhưng đừng lộ liễu quá! Đừng cho người khác cơ hội! Chú coi trọng cháu lắm đấy.”

Lời này làm cho Cụ không khống chế được biểu cảm. Sao chú Thành đối với Sơn như vậy mà với hắn thì lại khác? Nghe nói năm đó chú Liễu rất khó theo đuổi. Chẳng lẽ chú Thành đã theo đuổi chú Liễu như vậy? Chuyện này hắn phải học tập cho tốt, vẫn nên đặt anh em gì đó sang một bên trước đi!

“Dạ! Con sẽ nghe theo. Chú Thành, năm đó chú cũng theo đuổi chú Liễu như vậy sao?”

“Đúng! Chú làm vậy đó…”

Ha ha, Liễu Phong không nói lời nào, chỉ nhìn Thành Man cười.
Chương trước
Chương sau