Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 90: Anh thích em, làm bạn đời của anh được không?

Chương trước
Chương sau
“Hả?” Tiêu Liêu cười cười, thản nhiên trả lời: “Thích chứ, tất nhiên là thích rồi. Ai mà không thích người đẹp.”

Sau đó cậu trêu chọc véo má hắn, nghịch ngợm nói: “Anh trưởng thành đẹp như vậy, sao có thể không thích? Có phải trước kia anh luôn sinh hoạt với thân hình thú nhân thoái hóa nên hơi tự ti không? Ôi trời, anh đừng tự ti! Dáng vẻ hiện tại của anh thật sự rất đáng yêu. Anh có những kỹ năng mà mấy thú nhân khác không có. Hơn nữa đuôi và tai không biến mất, cực kỳ đáng yêu.”

Đôi tay kia véo má hắn lắc lắc chơi đùa: “Đẹp quá đi!”

Cụ bất đắc dĩ mặc cho cậu véo má mình, thở dài nói: “Em… Em…”

Sau đó, Cụ chợt vươn tay ôm Tiêu Liêu vào lòng, vùi mặt vào cổ Tiêu Liêu, tham lam hít sâu một hơi. Sau đó hắn cất giọng trầm thấp mà kiên quyết: “Không phải là thích như thế. Anh thích em, thật sự rất thích em! Như cách cha thích ba vậy. Anh thích em lâu lắm rồi nhưng anh là thú nhân thoái hóa, em xứng đáng nhận được những điều tốt hơn. Anh… Nên anh không dám nói. Anh… Anh thật sự… Thật sự rất thích em. Bây giờ anh đã có hình người bình thường, anh cảm thấy mình có tư cách. Hôm nay mấy thú nhân kia làm vậy với em, anh thật sự không chịu được.”

“Anh vừa nghĩ đến em ở bên cạnh người khác thì cảm thấy khó thở, giống như bị người khác bóp nghẹn vậy. Không phải em nói anh có tai và đuôi rất đáng yêu sao? Vậy em… em có nghĩ anh đáng yêu không?”

Nghệ thuật ngôn ngữ nằm ở chỗ là cùng một từ, chỉ cần giọng điệu và ngắt câu khác nhau thì sẽ xảy ra phản ứng tuyệt vời.

Cụ thận trọng hỏi nhưng Tiêu Liêu nghe vậy thì cơ thể cứng đờ.

Tôi coi anh là anh em mà anh lại coi tôi là vợ sao?

Vừa rồi bị bốn thú nhân ngăn cản thổ lộ tập thể cũng không đả kích bằng một mình Cụ thổ lộ với cậu. Tiêu Liêu bị lời thổ lộ bất thình liệt này làm choáng ngợp. Đến bây giờ đầu óc cậu vẫn còn mờ mịt, hoàn toàn trống rỗng.

Đầu óc Tiêu Liêu rối bời, qua một lát mới tỉnh táo được. Cậu còn chưa kịp trả lời hay phản ứng gì khác thì lại nghe…

“Tiểu Tiêu! Tụi chú… Về… Rồi…” Lan Loan mở cửa vào ngây ngẩn cả người, mấy chữ cuối cũng mất hút, giọng càng lúc càng nhỏ.

“Đại Phong!” Lan Loan sững sờ nhìn Cụ đã có hình người bình thường, đột nhiên thét một tiếng chói tai.

Tiêu Liêu sợ tới mức đẩy mạnh Cụ ra, bản thân mình còn lảo đảo suýt ngã, vô cùng xấu hổ đứng sang một bên. Mặt cậu đỏ bừng như bôi thuốc nhuộm, đầu cúi gằm xuống, hai tay siết chặt vào nhau, móng tay còn bị cậu bất cẩn làm gãy.

Lan Loan bước nhanh về phía trước, Để vừa kinh ngạc vừa vui mừng theo sau. Lan Loan khóc không thành tiếng, hai tay run rẩy vịn bả vai của Cụ, đánh giá hắn.

“Đại Phong, con của ba. Cuối cùng con của ba cũng tỉnh rồi, Đại Phong của ba. Hu hu hu hu…”

“Ba, ba sao vậy? Ba… Ba đừng khóc nữa được không?”

Cụ luống cuống tay chân, hắn không biết vì sao Lan Loan lại khóc thảm thiết như vậy nên chỉ có thể dùng ánh mắt bất lực nhìn sang Để đang đứng bên cạnh. Mà mắt Để cũng rưng rưng khiến hắn càng choáng váng. Rốt cuộc… Chuyện gì xảy ra vậy?- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

Dường như nhìn ra con trai mình không biết làm sao. Vì thế Để tiến lên kéo bả vai Lan Loan ôm vào lòng mình, để Lan Loan vùi trong ngực mình khóc. Để dịu dàng an ủi: “Được rồi, con tỉnh lại là chuyện tốt mà em lại khóc thảm như vậy làm gì? Em thấy không? Đại Phong bị em dọa cho choáng váng rồi.”

“Em… Em… Tại em vui quá thôi. Khóc vì vui không được sao?” Lan Loan lau nước mắt ngẩng đầu, còn giơ tay đánh lên lồng ngực Để một cái để phát tiết sự bất mãn của mình.

“Cái này... Ba, cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mọi người đều nói con đã tỉnh lại? Không phải con chỉ bị đập ngất xỉu một lát thôi sao? Hơn nữa sao hai người lại nhận ra dáng vẻ này của con?”

“Thằng nhỏ ngốc, con do một tay ba nuôi lớn, sao có thể không nhận ra con? Cho dù con có hóa thành tro ba cũng có thể nhận ra.” Lan Loan vừa lau nước mắt vừa nói.

Uh... Cái này... Có hóa thành tro cũng nhận ra? Thật ra cũng đừng nói như vậy chứ.

Vốn Tiêu Liêu còn đang hỗn loạn, nghe Lan Loan nói vậy thì lại không tự chủ được mà thầm phàn nàn.

Ngay cả mặt Để và Cụ cũng đen kịt. Nói gì vậy chứ? Cái gì gọi là có thành tro cũng nhận ra?

Nhưng Lan Loan nói cũng có lý. Chung quy Cụ vẫn do họ nuôi lớn, dù dáng vẻ có thay đổi thế nào thì người làm cha luôn có thể nhận ra con mình trước nhất.

Vì thế nên họ bỏ qua vấn đề sao lại nhận ra Cụ mà quyết định nói về nghi ngờ của Cụ - tại sao nhiều người thấy hắn, câu mở đầu luôn là: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”

“Nghe này Cụ, từ lúc con bị đập ngã đến giờ đã hôn mê nửa tháng. Suốt mười lăm ngày, con luôn nằm trên giường không nhúc nhích. Chú Liễu của con vẫn luôn trị liệu cho con nhưng nhiều ngày đều không có chuyển biến. Ba người chúng ta thay phiên nhau trông con ngày đêm. Cha là thú nhân nên cơ thể tốt, mấy ngày nay còn có thể chịu được nhưng ba con và Tiểu Tiêu thì khác. Con xem, họ đều rất tiều tụy gầy gò, nhất là ba con. Họ đều rất lo lắng cho con, ngày đêm vất vả chăm sóc con. May là cuối cùng con cũng tỉnh lại.” Để trầm giọng nghiêm túc giải thích nghi ngờ trong lòng Cụ.

“Con hôn mê nửa tháng sao?” Cụ lẩm bẩm tự hỏi, không dám tin. Sau đó hắn hơi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời: “Con nhớ rõ lúc đó cũng là chạng vạng nên tưởng mình chỉ ngủ một lát thôi. Vậy mà đã nửa tháng rồi sao?”

Sau đó Cụ chợt quay sang nhìn thoáng qua Lan Loan. Hắn phát hiện quả thật Lan Loan không còn rạng rỡ như trước nữa, ngược lại trên mặt mang theo sự đau lòng và tiều tụy mà mắt thường có thể thấy được.

Thoáng chốc hốc mắt Cụ đỏ ửng. Cụ quỳ gối thẳng tắp trước mặt Lan Loan, ôm eo hắn nghẹn ngào: “Xin lỗi ba, con xin lỗi ba! Con còn tưởng con chỉ ngủ có một lát thôi, không ngờ con lại hôn mê lâu như vậy. Khiến ba lo lắng cho con nhiều ngày như vậy, con xin lỗi, con xin lỗi ba!...”

Vốn Lan Loan đã ngừng khóc nhưng lúc này nước mắt lại rơi xuống. Bàn tay Lan Loan run rẩy xoa đầu Cụ, vừa khóc vừa cười nói: “Thằng ngốc, xin lỗi gì chứ? Ba là ba của con, đó là chuyện ba nên làm. Chỉ cần con khỏe mạnh là ba đã vui rồi. Mau đứng lên đi, đừng quỳ nữa! Mặt đất vừa bẩn vừa cứng. Con mau đứng lên đi!”

Lan Loan hơi dùng sức, Cụ đã chủ động đứng lên. Vóc dáng cao lớn của hắn cúi đầu đỏ mắt trước mặt Lan Loan giống như một đứa trẻ lớn chịu uất ức.

Lan Loan đau lòng lau nước mắt cho hắn, trêu ghẹo nói: “Ôi Đại Thạch Đầu, anh nhìn thằng nhóc Đại Phong này. Lớn như vậy rồi mà còn khóc trước mặt em, xấu hổ không?”

Lan Loan nắm mặt Cụ lắc nhẹ, dường như tất cả trở về lúc Cụ còn nhỏ.

Mà ban nãy Tiêu Liêu vô cùng xấu hổ đứng sang một bên thì lúc này không còn cảm thấy xấu hổ nữa mà thay vào đó là sự ấm áp, hốc mắt cậu cũng đỏ lên. Tiêu Liêu nhớ tới người mẹ viện trưởng của mình, lặng lẽ cúi đầu lau khóe mắt.

Trùng hợp là Để lại thấy cảnh này, hắn vỗ vỗ bả vai Lan Loan, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lan Loan và Cụ.

“Đúng rồi Đại Phong. Chuyện chăm sóc con, Tiểu Tiêu có không ít công lao. Thằng bé còn lo lắng cho con hơn ba, chăm sóc con vô cùng tận tình. Con mau đi cảm ơn thằng bé đi! Mau đi đi!” Lan Loan lau nước mắt, đẩy Cụ về phía Tiêu Liêu.

Nghe vậy Tiêu Liêu ngẩng đầu, vô tình đối diện với Cụ. Cậu sợ tới mức vội vàng cúi đầu, ánh mắt hốt hoảng. Cậu không dám nhìn Cụ, hơn nữa một câu cũng không dám nói.

Lan Loan còn tưởng biểu cảm của cậu là ngượng ngùng nên không dám nhìn Cụ mà hình như Để lại phát hiện ra gì đó. Để nhướng mày, vẻ mặt mang theo chút chế nhạo nhìn Cụ một cái.

Mà Cụ thấy ánh mắt của cha thì cũng thấy ngượng ngùng. Hắn hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí đi về phía Tiêu Liêu.

Đột nhiên Cụ kéo tay Tiêu Liêu, hai tay nắm tay cậu rồi quỳ một gối trước mặt cậu.

Để và Lan Loan, ngay cả Tiêu Liêu đều ngây ngẩn cả người.

Tiêu Liêu vội vàng muốn kéo hắn nhưng một tay bị nắm không thể động đậy, tay kia lại không kéo được hắn. Tiêu Liêu vội đến sắp khóc, chỉ có thể liên tục làm cho hắn đứng lên. Thỉnh thoảng cầu còn dùng vẻ mặt luống cuống quay sang nhìn Để và Lan Loan xin giúp đỡ.

“Anh làm gì vậy? Mau đứng lên đi! Anh đứng lên đi! Đứng lên đi, anh đứng lên! Anh thế là… Tôi… Anh đứng lên đi! Cụ, anh đứng lên đi! Hai chú đều nhìn anh kìa. Anh đứng lên đi!”

Tiêu Liêu sắp khóc tới nơi, kéo không nổi, nói cũng không được. Suýt nữa cậu đã quỳ chung với hắn.

Ngay khi cậu sắp quỳ xuống thì nghe Cụ nói: “A Kiều, em đừng vội, nghe anh nói đã!”

Cụ dùng sức nắm tay Tiêu Liêu, cậu đành phải dừng lại, khóc không ra nước mắt nhìn hắn.

“Anh nhớ rõ em đã từng nói ở nơi của em, khi một người muốn thổ lộ cầu hôn người kia để hai người thành bạn đời thì sẽ làm động tác này, quỳ một gối trước người kia, thành kính bày tỏ tình cảm và suy nghĩ của mình. Cho nên…”

“Cái gì?” Tiêu Liêu kinh ngạc kêu một tiếng, cắt ngang lời của Cụ. Cậu thầm nghĩ: “Đây là đang cầu hôn sao? Đùa giỡn kinh thiên động địa gì vậy?”

“A Kiều, anh thật sự rất muốn làm bạn đời của em. Em đồng ý với anh được không? Trước kia anh cảm thấy mình không xứng với em nên chưa từng biểu đạt tình cảm này nhưng giờ thì khác. Anh có hình người rồi, anh… Anh có dũng khí ở bên em. Em đồng ý được không?” Vẻ mặt Cụ rất thành khẩn, trên mặt hiện rõ vẻ chờ mong và thấp thỏm.

“Tiểu Tiêu, tuy rằng Cụ là con trai của chú nhưng chú vẫn luôn muốn cháu nghĩ rõ lòng mình rồi hẳn quyết định có đồng ý với nó hay không. Dù sao lựa chọn cũng là tự do cá nhân, tụi chú cũng không thể ép buộc cháu. Thế nên cháu trả lời mấy câu hỏi của chú được không?” Vẻ mặt Lan Loan bình tĩnh lại mang theo vẻ say mê hấp dẫn mà Tiêu Liêu chưa từng thấy.

“Dạ... Cái này… Dạ được.” Tiêu Liêu nhìn thoáng qua Cụ theo bản năng. Thấy vẻ mặt hắn vẫn như vậy cùng với vẻ mặt tĩnh lặng như nước của Lan Loan, cậu đành gật đầu thỏa hiệp.

“Vậy chú hỏi cháu, cháu cảm thấy vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, thoải mái nhất khi ở bên cạnh Cụ hay là bên cạnh người khác? Ý chú là thú nhân.”

“Là Cụ, nhưng sở dĩ cháu có cảm giác như vậy khi ở cạnh anh ấy cũng là vì…”

Tiêu Liêu muốn giải thích nhưng lại bị Lan Loan giơ tay cắt ngang.

“Chú biết. Là vì cháu và Cụ quen biết sớm nhất, cũng ở chung với nó nhiều nhất. Hơn nữa cháu chưa từng tiếp xúc kiểu này với mấy thú nhân khác nhưng bình tĩnh xem xét, chú muốn biết trong lòng cháu, Đại Phong là người thế nào?”

“Anh ấy… Anh ấy rất tốt, anh ấy rất dịu dàng, rất biết chăm sóc người khác. Tuy rằng có đôi khi rất kiệm lời nhưng lại có thể giúp người ta cảm thấy rất thích hợp và thoải mái. Mấy đứa trẻ rất thích anh ấy nên cũng chứng minh được lòng anh ấy lương thiện nhưng…” Tiêu Liêu đang nói lại do dự.

“Nhưng cái gì?”
Chương trước
Chương sau