Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 65: Ớt thân mến xuất hiện

Chương trước
Chương sau
Chờ Tiêu Liêu và Cụ trở về từ chỗ Liễu Phong, trên trời đã rải rác rất nhiều ngôi sao sáng, màn đêm trầm lắng, tiếng côn trùng kêu trong đêm đen yên tĩnh được phóng đại lên gấp nhiều lần, còn có làn gió mát lạnh nhẹ thổi qua.

Tiêu Liêu ngồi trên lưng Cụ, Cụ chậm rãi đi tới, tiết tấu nhẹ nhàng chậm chạp phối hợp với thời gian và bầu không khí phù hợp lúc này, khiến cả thể xác lẫn tinh thần của Tiêu Liêu đều cảm thấy thoải mái.

“Buổi tối như thế này thật khiến người khác thấy vui vẻ thoải mái, thật muốn cứ đi mãi đi mãi như vậy.” Tiêu Liêu nhắm mắt cảm thụ làn gió đêm mát lạnh.

Cụ đáp lại bằng một tiếng gầm nhẹ, hắn cũng nghĩ vậy.

“Anh cũng thấy thế sao?” Tiêu Liêu lập tức đáp lại sau tiếng gầm nhẹ, làm Cụ sợ tới mức đi đường cũng không vững.

May mắn câu nói kế tiếp của cậu làm hắn xua tan suy nghĩ Tiêu Liêu có thể nghe hiểu mình, mới bình tĩnh lại.

Tiêu Liêu nói thế này: “Tôi biết anh chắc chắn cũng thích cảm giác này, cảm giác khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy, làm gì có ai lại không thích chứ.”

“Ai, nhưng mà tôi cũng biết điều này là không thể nào, cho nên hiện tại cảm thụ một lần, hưởng thụ một lát là được, rốt cuộc thì ngày vẫn phải trôi qua, không có khả năng thời gian mãi mãi sẽ dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó.”

Cho nên sau khi nhân gian thanh tỉnh Tiêu Liêu và Cụ cùng về nhà, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, ăn xong thì dọn dẹp chiến trường đồ ăn thừa, tắm rửa xong thì đi ngủ.

Hai người rộng lượng, đặc biệt là Tiêu Liêu, thanh thản ổn định làm ấu sư của cậu, không hề biết rằng trong mấy ngày tới, cậu sẽ lại trở nên nổi tiếng trong bộ lạc.

Nguyên nhân? Đương nhiên là do người ta lợi hại a!

Dạy ra đám nhóc với kết quả khiến người ta vô cùng thỏa mãn, người ta còn biết cả y thuật, nghe nói y thật của cậu còn rất giỏi! Hơn nữa còn đối xử tốt với đám nhỏ đến nỗi đứa nhỏ về nhà cũng phải khen cậu.

Sau đó, sau đó, đương nhiên không có sau đó.

Nhiều người muốn gửi con mình lại đây như vậy, Tiêu Liêu bày tỏ chính mình không hold được! Thật sự không hold được!

Bạn có biết tại sao họ muốn gửi con cái của mình ở đây không?

An toàn!

Ừm, chính là vì an toàn. Lúc Tiêu Liêu nghe thấy câu trả lời này, biểu cảm của cậu lập tức mất kiểm soát.

Hả? An toàn? Hả? Chẳng lẽ nhìn cậu lớn lên rất có cảm giác an toàn hả? Hả?

Cái này, cái này, nhìn như thế nào, nhìn như thế nào - đều là, đều thấy Cụ có cảm giác an toàn hơn chứ, này, cậu, được rồi, cậu là một người đàn ông trưởng thành cái này không có vấn đề, vấn đề là ở cái thế giới mà đàn ông và thú nhân mạnh mẽ đầy nhan nhản này, người cậu có thể đánh thắng, cũng chỉ có phụ nữ và đám nhóc con còn có chính cậu mà thôi, hơn nữa cậu còn chưa chắc đánh thắng được, cho nên rốt cuộc cậu an toàn chỗ nào? Tiêu Liêu rất bối rối, Tiêu Liêu không hiểu.

“Được rồi, xin hỏi, ta có điểm gì khiến họ cảm thấy an toàn?” Đây là câu hỏi xuất phát từ nội tâm của Tiêu Liêu.

“Ngươi biết y thuật a.” Loan Loan vẻ mặt đương nhiên nói, đặt thịt nướng đang gặm dở vui vẻ xuống, bưng bát canh trái cây giải ngấy mà Tiêu Liêu nấu, uống một ngụm canh lớn có vị chua chua ngọt ngọt, rồi lại cắn một miếng thịt to.

“Ngươi không biết, biết y thuật là một chuyện rất ghê gớm, thế nhưng không phải ai cũng có thể học được, giao đứa nhỏ cho một người biết y thuật như ngươi chăm sóc an toàn hơn nhiều, ngày nào đó đứa nhỏ gặp chuyện không may ngươi sẽ hiểu ra thôi…” Nói tới đây Lan Loan trầm giọng xuống, sau đó quay qua nhìn thấy Cụ đang tức giận nhìn mình, nói thêm: “Cụ lúc còn nhỏ có một lần không biết ăn phải thứ gì, tứ chi run rẩy miệng sùi bọt mép, nếu không phải ta phát hiện ra sớm, lúc đó hắn đã là một con báo chết rồi! Hừ.”

Cụ cúi thấp đầu, giả vờ ngoan ngoãn, không dám nói lời nào, chuyện khi đó hắn đương nhiên nhớ rõ, lúc hắn còn chưa mất ý thức hoàn toàn nhìn thấy Lan Loan vô cùng lo lắng và sợ hãi, càng nhớ rõ hắn hoảng loạn cõng mình đến việc đi đường còn không làm được, hắn bị ngã vừa lê vừa bò đi tìm được chú Liễu kêu cứu người, một tiếng gào thét thê lương đến xé họng khi ấy, cho đến giờ Cụ vẫn còn ghi nhớ trong lòng.

Mà sau khi vượt qua cơn nguy hiểm đó, Cụ hoàn toàn khỏe lại, mỗi ngày trôi qua bắt đầu không dễ chịu lắm, ai. Đại Phong Phong thở dài một hơi.

Không thể nhắc tới, hoàn toàn không thể đề cập tới chuyện kia, nhắc tới hắn liền chịu khổ, phải chịu đựng sự xem thường là chuyện nhỏ, còn nếu như Lan Loan không mắng hắn đến thoải mái, chuyện này tuyệt đối không thể dừng lại.

Hắn cũng từng có suy nghĩ phản kháng, nhưng kết quả là? Chê cười rồi, căn bản là không phản kháng được hiểu không, hai năm qua hắn mới bắt đầu chiến đấu với Để a cha dù kết quả là 50 50 hay là kiểu chiến đấu đến hết giờ mới thôi, làm sao hắn chắc chắn thắng cha hắn được? Càng miễn bàn tới trước kia, càng đánh không lại a, một móng vuốt của cha đã đủ ấn hắn trên mặt đất, vậy thì còn phản kháng cái gì?

Nhưng hiện tại thì tốt rồi, có A Kiều ở đây, a ba sẽ không làm nhảm trách mắng hắn nữa, nếu không sợ rằng ngay cả cơm hắn cũng không ăn được, mặc dù hiện tại hắn thành thật nghe lời, nhưng hắn nghe là việc của hắn, cha hắn vẫn chăm sóc hắn như thường, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ấn hắn trên mặt đất, để hắn ngoan ngoãn chút.

Cho nên một con báo hiểu chuyện đủ tư cách chính là lúc nên thành thật thì thành thật, cái gì cũng không làm, Phật hệ nằm yên là tốt rồi.

Bữa tối này cuối cùng cũng trôi qua một cách hữu kinh vô hiểm*, dưới sự giúp đỡ của nhiều người, chuyện người trong bộ lạc đều muốn giao con mình cho cậu cũng được đối phó qua loa xong, mà đối với việc Liễu Phong bảo phải bồi thường cho cậu, cậu đẩy hết lên người Lan Loan, dù sao không phải cậu là được rồi.

有惊无险 - hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ mà không gặp nguy hiểm.

Nhưng có một số việc khiến cậu thoáng phiền lòng, đó là dầu cậu dùng để nấu cơm cho đám nhóc đều được chiết xuất từ thịt tươi, mới thì mới thật, nhưng ăn mỡ động vật mãi thì cũng không tốt, mặc dù không biết người nơi này ăn nhiều mỡ động vật có gì không tốt hay không, nhưng cậu chính là không yên tâm, thà tin là có còn hơn là không tin, phòng bệnh hơn chữa bệnh mới là cách tốt nhất bảo vệ sức khỏe của mình.

Nhưng cậu cũng chưa từng nghe nói qua nơi này có cây dầu nào như cải dầu, đậu phộng, hay hạt mè các loại, nhưng cậu nhớ rõ hình như đậu nành cũng có thể ép lấy dầu, cũng không biết có không, nếu có đậu nành, có lẽ còn có thể làm một ít đậu hũ, thạch cao điểm đậu hũ ( 石膏点豆腐),tuy cậu không biết rõ tỷ lệ lắm, nhưng có thể nếm thử rồi tìm ra tỷ lệ thích hợp nhất, hơn nữa trẻ em nơi này không có sản phẩm từ sữa để ăn, ăn một chút đậu hũ lại uống thêm ngụm sữa đậu nành cũng không tệ.

Tiêu Liêu nghĩ ra ý tưởng khá hay, chuẩn bị thử đi tìm đậu nành và một loại cây hạt dầu ngẫu nhiên khác, vì thế cậu trưng ra khuôn mặt già dặn bọn nhỏ về nhà nhờ cha me giúp đỡ tìm những cây trồng có thể thu hoạch được lượng dầu cao khi xào chín, có thể ép dầu để dùng, rất nhanh, không tới mấy ngày đã có phụ huynh đưa đồ tới, nhưng lại không phải đậu nành mà cậu cảm thấy có giá trị sử dụng cao nhất, mà là một bình nhỏ đựng mỡ màu xanh đen và mấy hạt giống khô quắt nhỏ bé, là cây cải dầu.

Dầu chiết xuất từ ​​hạt cải dầu luôn có mùi vị đặc biệt khiến người khác không thể không chú ý, hơn nữa màu sắc cũng không đẹp, điều này dẫn tới có rất nhiều người không thích dầu chiết xuất từ cây cải dầu.

Sở dĩ Tiêu Liêu có thể nhanh chóng nhận ra như vậy, chủ yếu là bởi đặc điểm của cây cải dầu rất rõ ràng, hơn nữa trước đây cậu cũng từng được một đôi vợ chồng hơn 50 tuổi nhận nuôi, hai năm theo bọn họ về nông thôn làm cậu biết rất nhiều cây nông nghiệp, cây cải dầu đối với cậu mà nói là cực kỳ quen thuộc.

Tuy ít hạt giống, lại không được nhiều dầu như mong đợi, nhưng có là tốt rồi, Tiêu Liêu vẫn luôn nhờ mấy vị phụ huynh tìm đồ cho mình, quay đầu lại lên kế hoạch cho kiếp sống tương lai của cây cải dầu, cây cải dầu nhất định phải lớn lên.

Vào một buổi trưa nọ khi đám nhóc đều đang nghỉ trưa, ngay cả Kiều Kiều cũng ôm con mình ngủ say sưa, Cụ từ ngoài cửa đi vào yên lặng kéo Tiêu Liêu đến phòng bếp.

“Hả? Làm sao vậy Cụ, kéo tôi đến đây làm gì?” Tiêu Liêu kỳ lạ nhìn Cụ lén lút kéo mình đi.

Chẳng lẽ hắn muốn ta nấu cơm cho hắn? Vì thế Tiêu Liêu thử thăm dò hỏi hắn, nói: “Anh đói bụng à?”

Cụ lắc đầu, “Không có, không phải, tôi không đói.”

Sau đó hắn giơ ra bàn tay nắm chặt giấu sau lưng ra, “Chỉ là có một thứ tôi muốn cho cậu xem.”

Sau đó Cụ lật ngửa lòng bàn tay lên trên, Tiêu Liêu tò mò nhìn móng vuốt của con báo lông xù, hỏi: “Thứ gì vậy, thần bí thế à.”

“Cậu nhìn xem, đây có phải thứ cậu nhắc đến trước kia không.”

Sau đó hắn xòe tay ra, chỉ thấy ba thứ nửa vàng nửa đỏ, vừa dài vừa nhọn nằm trong móng vuốt của báo lông xù.

“Là ớt!” Tiêu Liêu kinh ngạc kêu lên.

“Suỵt, nhỏ giọng chút đi.” Cụ vội vàng che miệng cậu lại, chỉ chỉ bên ngoài, “Đám nhóc còn đang ngủ bên kia đấy, đừng đánh thức chúng nó.”

“Ô ô ô, tôi quên mất, quên mất.” Tiêu Liêu gỡ móng vuốt lông của Cụ ra, chột dạ nhỏ giọng nói, “Vừa rồi tôi hơi kích động, nhất thời quên mất, ngại quá, ngại quá.”

Sau đó cậu cầm quả ớt lên hung hăng cắn một miếng, nhai nhai.

Cụ chỉ kịp nói một câu, “Đừng! Miệng sẽ đau đấy!”

Nhưng đã quá muộn rồi, Tiêu Liêu bị cay lập tức nhổ ớt ra, sau đó chạy loạn quanh phòng tìm nước uống.

“Trời ơi! Tê – tê – thật sự, tê – là ớt cay nha, cay quá, hít – thật sự cay quá tê – không được, để tôi uống thêm ngụm nữa đi tê tê –”

Tiêu Liêu cay đến lè lưỡi, hút lấy khí lạnh, đầu lưỡi nóng như lửa đốt, toàn bộ đầu lưỡi đều chuyển thành màu đỏ, ngay cả môi cũng bị cay đỏ, ánh mắt của Cụ nhìn thẳng về phía miệng của Tiêu Liêu, bởi vì dáng môi của cậu rất đẹp, đặc biệt là sau khi chuyển thành màu đỏ.

Qua hồi lâu, Tiêu Liêu mới cảm thấy vị cay cũng không mạnh như vậy, cậu vừa hít khí lạnh vừa nói chuyện với Cụ, hỏi: “Anh tìm được ớt bằng cách nào vậy? Anh tìm thấy nó ở câu? Có nhiều không? Hơn nữa tại sao anh lại biết ăn ớt xong miệng sẽ đau?”

Đối mặt với rất nhiều câu hỏi của Tiêu Liêu, Cụ rất kiên nhẫn mà trả lời, nói: “Cậu trước tiên đừng vội, tôi từ từ, từng chút một nói cho cậu biết.”

“Tôi nhớ rõ trước đó cậu đã nhắc đến cái này rất nhiều lần rồi, cái này là ớt, sau đó trưa nay lúc tôi đi kiểm tra bẫy thì để ý xung quanh một chút, liền thấy được cái này, tôi cảm thấy giống với thứ ớt cay mà cậu nói, nên hái một chút rồi cho mấy con thú bắt được ăn thử xem có độc không, thử xong, tôi liền tự mình nếm thử.” Nói tới đây vẻ mặt Cụ hơi thay đổi, “Không nghĩ tới nó lại kích thích như vậy, làm miệng tôi đau lâu như vậy, cậu, tại sao cậu lại thích thứ này vậy.”

Nhìn cái mặt mèo lớn ghét bỏ của Cụ, không khỏi làm Tiêu Liêu nhớ lại video đã từng xem, đó là cảnh một con mèo tò mò ăn nhầm một miếng ớt Triều Thiên, sau đó là một trận chạy nhảy tán loạn, lăn lộn đầy đất, tuy thấy nó có hơi đáng thương, nhưng cậu vẫn cảm thấy buồn cười, bởi vì rất thú vị, không biệt Cụ bị cay sẽ có biểu hiện như nào nhỉ, có giống con mèo kia không ta? Cậu muốn xem!

“Bởi vì nó ăn rất ngon nha! Anh không thể ăn nó trực tiếp như vậy được, mức độ ngon của có là dùng để phối hợp với đồ ăn khác, làm cho món đó ăn càng ngon hơn, anh chờ đi, để tôi dùng nó nấu đồ ăn rồi anh nếm thử sẽ biết.”

Nói làm liền làm, rửa thịt cắt miếng, đun nóng dầu trong chảo, cắt một chút ớt cho vào dầu làm vị cay tuôn ra, Tiêu Liêu chịu đựng mùi vị cay nồng hay mũi kia, tiến tiến lui lui trong mấy phút đã làm xong ớt xào thịt thái miếng rồi múc ra khỏi chảo.

Tiêu Liêu dùng đũa gắp một miếng nếm thử, hai mắt cậu lập tức sáng lên, vội vàng nói với Cụ: “Anh mau nếm thử đi, ăn ngon lắm!”
Chương trước
Chương sau